Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 273: Diệp Bình gặp chuyện lạ thường! Kỳ lân thần quả

Thanh Châu, một điện nào đó.
Điện này hết sức đơn giản, chỉ có một cái ngọc bàn.
Lúc này, ngọc bàn có ánh sáng màu xanh lóe lên.
Nam tử trung niên ngồi trước ngọc bàn mở bừng mắt, mừng rỡ như điên.
"Cái này... Đây là, khí tức của đứa con thiên mệnh!"
Nam tử trung niên rất kích động, thân thể không nhịn được run lên.
Trông ông ta rõ ràng là trung niên, nhưng giọng nói lại rất già nua.
"Sư đệ, ngươi giấu đứa con thiên mệnh lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bị ta tìm thấy, ngươi nói xem, cần gì phải làm vậy chứ."
"Để sư huynh nói cho ngươi biết, tất cả mọi thứ, đều là đúng."
Nam tử trung niên đứng dậy, giọng có chút cảm khái.
Tiếng nói rơi xuống, trong điện đã không còn thân ảnh của nam tử trung niên.
Cũng trong lúc này.
Diệp Bình mở mắt, có chút kinh ngạc.
Xung quanh bảo vật bày la liệt, cái nào cũng là cổ khí, đạo khí, cứ như đồ bỏ đi.
Làm Diệp Bình bối rối.
Cổ khí ở đây ít nhất cũng cả ngàn cái, có cả những món có đạo uẩn lưu chuyển, chính là đạo khí, cũng gần cả trăm cái.
Phải biết, đạo khí chính là pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh và Nguyên Thần.
Trên đạo khí là tiên khí.
Trên đời có được bao nhiêu món tiên khí?
Đại Đạo Tam Thiên Bảo Giám của Ngũ sư huynh Lâm Bắc đưa có viết, tiên khí cực phẩm có ba trăm sáu mươi lăm cái, tiên khí thượng cổ chỉ có mười cái.
Đủ thấy độ trân quý của chúng nó.
Thế mà, ở nơi này, bảo khí đạo khí đầy đất, có cả một hai món tiên khí, không bị hư hại gì.
Diệp Bình thấy mình như đang nằm mơ.
Hắn cẩn thận nhớ lại, rõ ràng mình với Đại sư huynh cùng bước lên trận pháp đài, để trở về Thanh Vân Đạo Tông, sau đó hình như trận pháp bạo động.
Chẳng lẽ vì trận pháp bạo động khiến mình bị truyền tống tới đây?
"Đại sư huynh!"
Diệp Bình kêu to.
Xung quanh không có lời đáp lại.
Diệp Bình đi về phía trước, vừa đi vừa tiếp tục gọi to.
Hắn chợt dừng bước, trước mặt là một cái ao, hết sức hoa lệ, thần thánh vô cùng.
Tiên khí, đây là một món tiên khí, trong ao có một dòng nước chảy màu vàng, từng luồng như long tức lăn lộn trong ao, tỏa ra mùi thơm khiếp người.
Hóa Long Trì.
Trên ao có ba chữ to.
Diệp Bình kinh ngạc.
Hắn trong nháy mắt đã nhìn ra, tiên khí.
Đây là một món tiên khí!
Không chỉ là tiên khí.
Rất có thể là tiên khí thượng cổ trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ, mình đã gặp được kì ngộ?
Kiểu như rơi xuống vách núi nhặt được bí tịch ấy, trận pháp bạo động, khiến hắn xuất hiện trong một di tích thượng cổ nào đó.
Diệp Bình có chút không dám tin.
Vì mộng ảo quá.
Hắn hết sức cẩn thận, kiểm tra tình huống xung quanh, xem xem có cấm chế hay trận pháp nguy hiểm nào không.
Sau khi chắc chắn không có nguy hiểm, Diệp Bình đi về phía Hóa Long Trì.
Càng đi tới gần, hắn càng cảm nhận được sự bất phàm của tiên khí này, mùi thơm của chất lỏng trong ao khiến cả người hắn lâng lâng, thông suốt.
Chất lỏng này nhất định rất phi phàm, giá trị vô lượng.
Vốn dĩ, lúc luyện kim đan tu luyện tới năm màu, hắn đã dùng hết năng lượng tích trữ trong người.
Hôm nay gặp được kỳ ngộ, Diệp Bình đương nhiên không bỏ qua.
Huống chi, tăng tu vi lên, mới càng dễ trở về.
Diệp Bình bước vào Hóa Long Trì.
Cũng vào lúc này.
Đại Hạ hoàng cung.
Thái tử điện.
Hạ Đế không ngờ, Hạ Càn lại nói ra những lời như vậy.
Nhìn nét mặt bình tĩnh của Hạ Càn, ông phát hiện hình như ông có chút nhìn không thấu đứa nhi tử này, cảm giác hết sức xa lạ.
"Người đâu, bắt Thái tử lại."
Hạ Đế giận dữ quát to.
Trong nháy mắt, hai Ám Vệ xuất hiện, bắt lấy Hạ Càn.
Hạ Càn không phản kháng, dưới tình huống này, hắn có muốn phản kháng cũng không làm được.
Hắn nhìn Hạ Đế, bình tĩnh nói.
"Phụ hoàng, lão Thập chính là Tử Vi Đế Tinh."
"Hiệu ứng khi có người nghịch giết đế tinh là thế nào, hẳn là ngài đã biết."
Hạ Càn mở miệng, nói.
Hạ Đế run lên, giận tới nói không ra lời.
Đương nhiên ông hiểu ý của Hạ Càn, Tô Trường Ngự là Tử Vi Đế Tinh.
Nếu có người có thể nghịch giết Tử Vi Đế Tinh, người đó sẽ cướp được khí vận của đế tinh cho mình.
Đây là lý do Hạ Càn ra tay.
Chỉ cần Tô Trường Ngự bị hắn giết, hoặc bị hắn áp chế, hắn sẽ cướp được khí vận của Tô Trường Ngự.
Đây cũng là lý do Hạ Càn dám nói, giết hắn rồi Đại Hạ làm thế nào.
Đại Hạ bây giờ, đã không còn sức lực để vùng vẫy.
Điên rồi.
Điên thật rồi!
Theo ông thấy, Hạ Càn đã điên rồi.
"Giam Hạ Càn vào đại lao!"
Hạ Đế nhìn Hạ Càn, trong mắt đầy tức giận và thất vọng.
Đúng là, ông từng có ý cho Thái tử thối vị, để Tô Trường Ngự làm hoàng đế.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ.
Ông cũng đã nghĩ kĩ rồi, và định rằng sau khi Đại Hạ vững chắc, ông sẽ thối vị, giao cho Thái tử một Đại Hạ trong tình trạng tốt nhất.
Không ngờ, Thái tử lại đi làm ra loại chuyện này.
Nếu ông biết trước, ông sẽ làm gì.
Hạ Đế tự hỏi trong lòng.
Nhưng ông không đưa ra được câu trả lời.
Vì, những hành động khi Thái tử giám quốc đã khiến ông rất thất vọng, ông mới không dám thối vị, không dám để cho Thái tử lên ngôi trước khi Đại Hạ vững vàng.
Hạ Đế nhìn Ám Vệ đưa Thái tử đi, thở dài một cái.
"Truyền lệnh Thiên Cơ Điện, đế tinh có biến hóa gì, lập tức báo cáo!"
Hạ Đế hạ lệnh, bây giờ, ông chỉ có thể mong đợi Tô Trường Ngự bình an.
Nếu không...
Hạ Đế đứng một mình trong điện, thần sắc già hẳn đi.
Cũng trong lúc này.
Vân vụ sơn mạch, trong một sơn cốc.
Một thiếu nữ tướng mạo tươi tắn ngồi trên lưng một con yêu thú dạng báo, nhìn trái nhìn phải, đầy lo sợ.
"Tới rồi, mau rời khỏi người bổn vương."
Kỳ báo mắt xanh dừng chân, Trần Linh Nhu vội leo xuống khỏi lưng nó.
"Chính là ở phía trước hả?"
Trần Linh Nhu sợ hãi, hỏi.
"Ừ. Thấy cái quả kia không?"
Thú kỳ báo mắt xanh giơ móng chỉ về phía trước.
Trần Linh Nhu nhìn kỹ, thấy sâu trong rừng cây phía trước có một cái đầm, bờ đầm có một bụi cây, bên trên có một quả cây hình kỳ lân, màu hồng vàng trơn láng.
"Đây là, kỳ lân thần quả!"
Trần Linh Nhu không nhịn được kêu lên.
Nàng từng nhìn thấy kỳ lân thần quả này trong điển tịch. Nếu dùng nó, có thể sinh ra huyết mạch kỳ lân, hèn gì thú kỳ báo mắt xanh muốn lấy nó.
"Ngươi cũng biết?"
Thú kỳ báo mắt xanh bất ngờ, không ngờ Trần Linh Nhu nhận ra cái quả kia.
Trần Linh Nhu khẽ cau mày, hơi bực.
Nói thế là có ý gì?
Coi thường ta?
Nhưng nàng không nói gì, người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được.
"Sao không thấy con khỉ mà ngươi nói? ".
Trần Linh Nhu hỏi tiếp.
Nàng không quan tâm cái quả kia cho lắm, thứ nàng quan tâm là con khỉ đối phương nói cơ.
Dù thú kỳ báo mắt xanh đã nói là con khỉ kia không mạnh, nhưng Trần Linh Nhu không tin, phải tận mắt thấy mới là thật.
"Chắc là còn đi ngủ."
Thú kỳ báo mắt xanh nói.
"Nếu đang ngủ, thì sao bây giờ ngươi không tới hái luôn đi, mà phải chờ tới đêm?"
"Ban ngày nó ngủ, chả phải tới tối sẽ thức dậy à?"
Trần Linh Nhu không hiểu.
"Ngươi đã biết kỳ lân thần quả, mà không nhìn ra nó còn chưa chín à? ".
Thú kỳ báo mắt xanh khinh bỉ nhìn Trần Linh Nhu.
Trần Linh Nhu tức lắm.
Nàng chỉ nhìn thấy hình nó trong sách thôi, làm sao biết nó chín hay chưa.
"Được rồi, mấy ngày nữa quả này sẽ chín. Bây giờ ngươi ngủ một giấc đi, tới lúc đó ta kêu ngươi."
Thú kỳ báo mắt xanh nói.
"Ta vẫn thấy mình không làm được đâu, hay là ngươi đưa ta về tông môn đi, ta nhờ Đại sư tỷ với tiểu sư đệ của ta tới giúp ngươi."
Trần Linh Nhu nói.
"Đã bảo ngươi rồi, con khỉ kia không mạnh, ngươi mau đi ngủ đi, cái quả kia chín ta kêu ngươi."
Thú kỳ báo mắt xanh không nhịn nổi.
Trần Linh Nhu không biết làm sao, lúc này làm sao mà ngủ được, đành im lặng ngồi ngây ra đó thôi.
Cũng trong lúc này.
Trong một hỏa vực.
Trên đầu Hứa Lạc Trần là Phượng Hoàng đỉnh mạ vàng, mặt mày tiều tụy nhìn lửa khắp xung quanh, rất là khó chịu.
Hắn vốn đang ở trong Thanh Vân Đạo Tông nghiên cứu luyện đan, trận pháp.
Chả biết làm sao, hình như Thanh Vân Đạo Tông có chuyện, hắn nghe thấy Đại Húc kêu to có địch tấn công gì đó.
Hắn còn chưa kịp làm gì, mở mắt ra đã thấy mình ở nơi này.
Hắn không biết nơi này là nơi nào, xung quanh toàn là lửa đỏ hừng hực, lửa vô biên vô tận, nếu không phải có Phượng Sí đỉnh bảo vệ, chắc hắn đã toi rồi.
Hắn cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng ở đây toàn là lửa, cơ bản là không tìm được đường.
Hơn nữa, với thực lực của hắn mà muốn đi lại lung tung ở nơi này, cũng không làm được.
Mà khó chịu ở chỗ, ở đây lâu vậy rồi, mà chả thấy một ai hết.
Nghĩ lại thì chuyện này cũng bình thường, đâu có ai lại đi ở cái nơi đầy biển lửa như thế này, chả phải là muốn chết sao!
Khó chịu quá đi.
"Có ai không, cứu tôi với!"
"Có ai không, tại hạ Hứa Lạc Trần, sư đệ ta là Diệp Bình."
Dù không có ai, nhưng hôm nào Hứa Lạc Trần cũng đều gọi lên như vậy.
Lỡ gặp may thì sao.
Nếu không, mình chính là đang đợi chết.
Ngay lúc này, Hứa Lạc Trần nghe thấy có âm thanh vang lên, là tiếng bước chân.
Hắn giật mình, hô to.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Cũng trong lúc này, Thanh Vân Đạo Tông.
Sườn núi phía sau, Tô Trường Ngự lẳng lặng ôm thi thể Thái Hoa đạo nhân, mái tóc trắng bay bay.
Gương mặt và khí chất của hắn đã thay đổi cực lớn.
Không có từ ngữ nào có thể hình dung được.
Người như này chỉ có ở trên trời, chẳng biết tại sao lại rơi xuống nhân gian.
Người này hẳn là tiên nhân, thiên địa vạn vật ở trước mặt hắn, đều ảm đạm thất sắc.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, là giữa mày hắn có sát ý nhàn nhạt, hơi ảnh hưởng tới khí chất cao cao tại thượng, hờ hững siêu thoát của hắn.
Tô Trường Ngự nhẹ nhàng đặt Thái Hoa đạo nhân xuống, đứng dậy.
Tròng mắt hắn khẽ nhúc nhích, trong con ngươi dửng dưng, không vui không buồn, như không thèm để ý tới mọi thứ ở trên đời.
Đánh một thần thuật vào thi thể của Thái Hoa đạo nhân.
Thời gian quay lại, một loạt hình ảnh hiện ra.
Trong hình, chính là mấy ngày trước, một đám người áo đen bước lên Thanh Vân Đạo Tông, sau đó Thái Hoa đạo nhân gỡ linh phù, một nam tử trung niên đi tới Thanh Vân Đạo Tông.
Tô Trường Ngự nhìn những hình ảnh trước mắt với vẻ bình thản, ngay cả lúc chiếu tới cảnh Thái Hoa đạo nhân bị kiếm khí của nam tử trung niên kia làm cho khí tuyệt bỏ mạng cũng vậy.
Sau khi xem xong.
Tô Trường Ngự thu thi thể Thái Hoa đạo nhân vào.
"Trận tới."
Tô Trường Ngự mở miệng, giọng không lớn, rất dửng dưng.
Trận văn dưới chân hiện lên, nhất thời Tô Trường Ngự lóe lên biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận