Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 272: Tô Trường Ngự bi thương, phụ tử đối chất

Thanh Vân sơn mạch.
Tô Trường Ngự từ từ mở mắt.
Hắn thấy muốn ói.
Móa nó.
Sao lần nào trận pháp cũng có vấn đề vậy.
Lúc ở Đại Càn vương triều, ít nhiều hắn cũng động tay vào trận bàn.
Nhưng lần này, hắn có làm gì đâu.
Trận pháp sư của vương triều mà vậy hả?
Hắn thấy muốn ói.
"Đây là Thanh Vân sơn mạch?"
Tô Trường Ngự nhìn quanh, lập tức nhận ra.
"May quá may quá, vị trí chỉ hơi lệch đi tí thôi."
Tô Trường Ngự rất vui mừng, nếu mà đổi thành chỗ khác, chắc chắn hắn sẽ lại lạc đường.
Ngay lúc hắn đứng dậy, đi về phía Thanh Vân Đạo Tông thì chợt nhớ ra một chuyện.
Tiểu sư đệ đâu?
Rõ ràng là tiểu sư đệ đi cùng với hắn, người lớn như thế sao không thấy tăm hơi?
"Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ."
Giữa núi rừng, những tiếng gọi đứt quãng vang lên.
Tô Trường Ngự đi tìm, nhưng không cảm nhận được khí tức của Diệp Bình.
Hắn biết, hẳn là tiểu sư đệ bị trận pháp truyền tống tới chỗ khác rồi.
Cũng may, tiểu sư đệ không bị mù đường như mình, nên không sao.
Tô Trường Ngự nghĩ vậy, bèn đi về Thanh Vân Đạo Tông trước.
Tới gần Thanh Vân Đạo Tông, hắn cảm nhận được một cỗ kiếm khí tràn ngập khắp không gian.
Làm hắn thấy kì quái, chuyện gì xảy ra thế?
Sao Thanh Vân Đạo Tông lại có kiếm khí lưu lại?
Chẳng lẽ lúc mình không có ở tông môn, còn có người nào đó luyện kiếm, tỏa ra kiếm khí?
Đi vào Thanh Vân Đạo Tông, Tô Trường Ngự phát hiện tông môn không có ai.
Một người cũng không.
Làm hắn thấy kì. Bình thường, các sư đệ sư muội đều không thích xuống núi mà.
Dù cả đám người Đại sư tỷ, Hứa Lạc Trần, Vương Trác Vũ đều đi, thì Thái Hoa đạo nhân cũng sẽ ở tông môn, trong tông môn luôn sẽ có người.
Không biết vì sao, trong lòng Tô Trường Ngự sinh ra dự cảm xấu.
Mấy ngày nay, trong lòng hắn luôn có một dự cảm xấu.
Hắn tìm khắp Thanh Vân Đạo Tông một lượt, không tìm thấy người nào, làm Tô Trường Ngự càng lúc càng bất an, hắn đi tới nơi cuối cùng của tông môn.
Đằng sau núi.
Tô Trường Ngự vội vã đi ra sau núi.
Hắn sững người.
Nhìn cảnh trước mặt, mà kinh ngạc, không thể nào tin được.
"Sư phụ!"
Tô Trường Ngự chạy tới, nhìn Thái Hoa đạo nhân nằm trên vách đá, đã khí tuyệt bỏ mình.
Hắn ôm lấy thi thể Thái Hoa đạo nhân, thi thể đã cứng ngắc, máu trên người hình như đã bị nước mưa xối sạch, Tô Trường Ngự ngơ ngác bất động, ánh mắt hỗn loạn điên cuồng.
Chuyện gì thế này?
Sao sư phụ lại chết?
Tô Trường Ngự bàng hoàng hỗn loạn, không sao tin được.
Từ nhỏ hắn đã được Thái Hoa đạo nhân nuôi lớn, Thái Hoa đạo nhân chính là phụ thân của hắn.
Bây giờ thấy Thái Hoa đạo nhân chết, sao hắn chấp nhận được.
Tô Trường Ngự không còn dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, trên mặt hắn đầy sự bi thương và kinh ngạc, vì từ khi tu vi của hắn tăng lên, hình như không còn chuyện gì có thể khiến hắn dao động được nữa.
Nhưng vào giờ phút này, hắn không cách nào bình tĩnh được.
"Sư phụ!"
Tô Trường Ngự nâng thi thể Thái Hoa đạo nhân, ngửa mặt lên trời thét dài, bi thương tràn ngập cả Thanh Vân sơn mạch, cả mây trên trời cũng bị làm cho xơ xác.
Nâng thi thể đã cứng ngắc lạnh băng, hắn không nhúc nhích, từ khóe mắt, có một dòng nước trong suốt nhẹ nhàng lăn xuống.
Lần này đi ra ngoài, hắn đã tìm ra phụ thân thân sinh, nhưng hắn biết, Thanh Vân Đạo Tông mới là nhà mình, Thái Hoa đạo nhân mới là phụ thân của mình.
Nhưng bây giờ, tiểu sư đệ đi cùng mình không biết bị trận pháp truyền tống đi đâu.
Thanh Vân Đạo Tông cũng không biết xảy ra chuyện gì, tất cả sư đệ sư muội đều không thấy, sư phụ Thái Hoa đạo nhân thì hóa thành một thi thể lạnh băng.
Trong đầu hiện ra những hình ảnh ngày xưa của Thanh Vân Đạo Tông, gương mặt hiền hòa của Thái Hoa đạo nhân.
Tô Trường Ngự nghẹn ngào, mặt đầy bi thương, lặng lẽ ôm thi thể lạnh ngắt trong tay.
"A!"
Một tiếng thét dài, bi ý hóa thành sát ý vô tận, khí cơ tỏa ra khắp người, như gió thu quét lá rụng, khiến hoa cỏ của Thanh Vân Đạo Tông, Thanh Vân sơn mạch rụng bay tán loạn, đất trời run rẩy.
Mái tóc đen nhánh của Tô Trường Ngự trở nên trắng như tuyết.
Tay hắn ôm Thái Hoa đạo nhân, lẳng lặng bất động.
Ngay lúc này, hai chữ viết ảm đạm ở bên cạnh thi thể của Thái Hoa đạo nhân lóe lên.
thiên mệnh.
Hai chữ lóe lên ánh sáng màu máu.
Hai chữ máu ấy bay vèo về phía mi tâm của Tô Trường Ngự.
Cũng vào lúc này.
Đại Hạ hoàng cung.
Hạ Đế đi tới Thái tử điện, không hề che giấu sự giận dữ trong mắt.
Thái tử Hạ Càn ngồi trong điện, rất bình tĩnh, chuyện tới mức này rồi, hắn không còn gì để sợ.
"Hạ Càn!"
Hạ Đế nhìn Thái tử, giọng như lôi đình.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Hạ Càn đứng dậy, nhìn Hạ Đế, sắc mặt rất bình tĩnh, giọng cũng rất bình tĩnh, không một chút hoảng hốt.
"Ngươi không có gì để nói sao?"
Nhìn Hạ Càn bình tĩnh như vậy, Hạ Đế lên tiếng hỏi.
Ông có hơi bất ngờ, không ngờ vào lúc này, Hạ Càn lại tỉnh táo như vậy, hoàn toàn khác với ngày thường.
Nhưng như thế lại càng làm ông tức giận, Hạ Càn làm ra chuyện như vậy, chạm vào vảy ngược của ông, mà còn bình tĩnh như thế.
"Nhi thần không hiểu ý của phụ hoàng."
Hạ Càn bình tĩnh nói, một sự bình tĩnh quỷ dị khó tả.
"Ngươi làm chuyện gì, ngươi không biết sao? Còn hỏi trẫm."
Giọng Hạ Đế lạnh băng.
"Xin phụ hoàng nói rõ."
Hạ Càn tiếp tục nói.
"Trận pháp đài."
Hạ Đế nghiến từng chữ một.
Thái tử điện yên tĩnh như chết.
Hạ Càn bình tĩnh nhìn thẳng Hạ Đế, nhàn nhạt nói.
"Phụ hoàng, tất cả đều là người ép ta."
"Nếu không phải vì người, làm sao nhi thần lại làm ra chuyện này."
"Ở trong mắt người, trừ Thập hoàng tử, chưa từng có đứa nhi tử là ta."
"Ta biết, bao lâu nay người chưa bao giờ quên Thập hoàng tử, ngay cả vị trí Thái tử này vốn cũng không thuộc về ta, là vì lão Thập tự nhiên biến mất, nên mới rơi lên người ta thôi."
"Từ khi ta làm Thái tử, ngày nào cũng hoang mang bất an, ăn ngủ không yên, đây là vì sao."
"Không phải vì những hoàng tử khác, người duy nhất ta lo chính là Thập hoàng tử."
"Nhưng mà, chuyện ta lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra."
Hạ Càn mở miệng.
"Hoang đường."
"Thật là hoang đường!"
"Ngươi đang tự kiếm cớ cho mình!"
Hạ Đế nghe thấy những lời này, lên tiếng quát.
Thật ra, Thái tử nói có lý, nếu không phải Tô Trường Ngự, Thập hoàng tử mất tích, Thái tử vị xác thật sẽ không rơi vào người hắn.
Nhưng, Hạ Càn đã là Thái tử.
Là Thái tử do chính ông bổ nhiệm.
Nên những lời này của Hạ Càn là không có sức thuyết phục.
"Ha ha."
Hạ Càn cười khẩy.
"Phụ hoàng, chẳng lẽ đó không phải là suy nghĩ của người sao?"
"Người có dám nói, sau khi người đi Thanh Vân Đạo Tông, gặp được Thập hoàng tử, người không có suy nghĩ đó không? ".
"Từ khi từ Thanh Vân Đạo Tông trở về, người đã ngấm ngầm biểu hiện ra thiên vị."
"Người tước quyền giám quốc của nhi thần, nhi thần còn nhớ câu nói đó của phụ hoàng, ‘nghĩ trẫm thật không dám đổi trữ quân hay sao?’".
"Lúc đó nhi thần còn tưởng, là do nhi thần làm sai, nhưng mà sự thật cũng không phải như vậy."
"Lần này, người chẳng những đón lão Thập vào cung, mà cả hôn ước của Đại Hạ và Đại Trạch người cũng chỉ vì một câu nói của hắn mà đổi ý."
"Người có biết chuyện này, nhi thần đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết không? Người chỉ vì một câu nói của lão Thập mà đổi ý, còn mắng nhi thần."
"Bây giờ đã là như vậy, sau này thì sao?"
"Có phải chỉ cần lão Thập nói mình muốn trở thành Thái tử, muốn ngôi vị hoàng đế, người cũng không chút do dự đồng ý với nó hay không?"
"Vì dù gì, cái vị trí này, vốn cũng là của nó mà?"
Hạ Càn buông hết câu này tới câu khác, như muốn tuôn hết uất ức trong lòng mình ra.
Nhưng giọng của hắn lại rất là bình tĩnh, cho nên hết sức quái dị.
"Nên, ngươi mới làm ra loại chuyện này, chuyện huynh đệ tương tàn đó sao?"
"Ngươi không sợ trẫm xử ngươi sao!"
Hạ Đế mặt không chút thay đổi.
Ông biết Thái tử thấy uất ức, sẽ nghĩ lung tung trong lòng.
Nhưng không ngờ, suy nghĩ của Thái tử lại dữ dội tới như vậy, làm ra cả chuyện giết đệ đệ.
"Sợ!"
"Nhưng mà phụ hoàng, người mà xử ta, thì Đại Hạ làm thế nào?"
Hạ Càn nhìn Hạ Đế, bình tĩnh đến đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận