Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 279: Ta là phụ thân đã thất lạc nhiều năm của con !

Thanh Châu.
Dưới một vực sâu.
Diệp Tinh Hà cầm cổ đèn, dẫn Hứa Lạc Trần đi trong ma uyên.
"Tinh Hà đại ca, ngươi dẫn ta đi đâu, còn xa lắm không?"
Hứa Lạc Trần nhìn quanh, xung quanh ma khí cuồn cuộn, giọng sợ hãi.
Hắn rất hoảng hốt, sợ hãi.
Lúc Diệp Tinh Hà nói dẫn hắn tới một nơi, Hứa Lạc Trần còn tưởng vì mình thẳng thắn, chia sẻ bí mật mình là người xui xẻo cho Diệp Tinh Hà, nên người ta cũng muốn chia sẻ bí mật của người ta với mình.
Kết quả, Diệp Tinh Hà lại dẫn hắn tới một nơi quỷ quái như này.
Làm Hứa Lạc Trần rất lo sợ.
"Hứa tiểu đệ yên tâm, có ta ở đây, không sao đâu, tới nơi ngay đây."
Diệp Tinh Hà đáp.
Hắn cũng thấy hơi căng thẳng. Nếu Hứa Lạc Trần không phải là nhi tử của cường giả ma đạo kia, không biết người đó có nổi giận không.
"Ờ."
Hứa Lạc Trần gật đầu, tiếp tục đi theo, đành chịu thôi, người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được.
Bây giờ đã tiến vào hố lửa, xung quanh toàn là ma khí cuồn cuộn, toàn dựa vào ngọn đèn trong tay Diệp Tinh Hà che chở, hắn muốn chạy cũng không chạy đi đâu được.
Hắn hối hận vô cùng. Nếu biết trước như này, mình sẽ không kể chuyện kia ra, mà đi về Bạch Vân cổ thành, sau đó trở về Thanh Vân Đạo Tông, thì đâu có xảy ra chuyện gì.
Chỗ này nhìn một cái cũng biết không phải là nơi hiền lành, rất là nguy hiểm.
Cứ thế, hai người đi tới một cánh cửa.
Ngoài cửa ma khí khủng bố cuồn cuộn, như âm phong chốn Cửu U, khiến người ta sợ hãi.
"Tiền bối."
Diệp Tinh Hà kêu to.
Vừa kêu xong, một lão giả tóc tai bù xù xuất hiện.
Ánh nhìn của lão giả rơi thẳng vào Hứa Lạc Trần.
Nhìn hắn chằm chằm.
Vừa nhìn thấy Hứa Lạc Trần, Ma chủ đã biết ngay, người này là hài tử của ông ta.
Mặt mũi có bảy phần tương tự với ông ta khi còn trẻ, ba phần còn lại là chỉ vì khí chất không bằng.
Chủ yếu là, trên người Hứa Lạc Trần có một thứ khí tức mà chỉ ông ta mới cảm nhận được.
Ma chủ kích động vô cùng, hô lên với Hứa Lạc Trần.
"Nhi tử, nhi tử, nhi tử của ta, cuối cùng phụ thân cũng tìm được con."
Ma chủ đầy kích động và vui sướng.
Ngàn năm trước, nương tử đang mang thai bị kẻ thù nhắm vào, ra tay ám toán, để bảo vệ con mà nương tử hi sinh, nhưng cuối cùng đứa bé kia cũng không giữ được, vẫn bị chết ở trong thai.
Lúc ấy Ma chủ nổi điên, giết sạch kẻ thù, mất rất nhiều thời gian và tâm huyết, mới giúp đứa trẻ có được sinh mạng mới.
Vì để cho đứa trẻ có thể ra đời, cứ một khoảng thời gian ông ta lại đi ra ngoài tìm thiên tài địa bảo.
Kết quả, một lần trong lúc đi ra ngoài, nhi tử của ông ta xuất thế.
Nhưng sau khi xuất thế, thì nó biến mất, ông ta còn chẳng biết nó là trai hay gái, lúc ấy, cả người ông ta lâm vào điên cuồng.
Nếu không phải cảm ứng được đứa bé vẫn còn sống trên đời, thì ông ta đã đại khai sát giới, hủy diệt tất cả.
Hứa Lạc Trần nhìn lão giả tóc tai bù xù, người không ra người, quỷ không ra quỷ trước mặt, không khỏi bối rối, trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì?
Sao tự nhiên tự nhảy ra một người thế này, còn gọi mình là nhi tử?
Thật làm người ta sợ hãi.
Hứa Lạc Trần muốn chạy, nhưng hắn không chạy nổi, hai chân run lên.
Hắn không nhịn được nhìn Diệp Tinh Hà.
Phát hiện Diệp Tinh Hà có vẻ hưng phấn và vui vẻ.
Chuyện gì thế này?
Đột nhiên, Hứa Lạc Trần biết chuyện gì xảy ra.
Hay cho Diệp Tinh Hà, uổng cho ta tưởng ngươi là người tốt, gọi ngươi là đại ca.
Không ngờ, ngươi lại vì thấy ta anh tuấn tiêu sái, có thiên phú luyện đan kỳ giai, mà lừa ta, bán cho người ta làm nhi tử!
Người kia gặp mình liền kêu nhi tử, hẳn là vì hài lòng khi thấy mình anh tuấn đẹp trai, buôn bán thành công, nên Diệp Tinh Hà vui vẻ.
Hứa Lạc Trần tức giận, thật khó chịu.
Còn tưởng mình gặp được người tốt.
Không ngờ, đụng phải một tên lường gạt, lừa bán mình làm nhi tử cho người.
Ta thật khờ, thật sự.
Thế giới này làm gì có người tốt.
Hứa Lạc Trần vô cùng hối hận.
Ở cái nơi quỷ quái này làm nhi tử cho một tên điên, Hứa Lạc Trần không muốn đâu, đáng sợ lắm.
Lão giả thấy Hứa Lạc Trần sợ hãi, thì không biết làm sao, chợt nhớ ra hình dạng của mình lúc này, vội nói.
"Là do phụ thân quá kích động, đã làm con sợ."
Lão giả nói.
Dứt lời, thân hình ông ta thay đổi, hình dáng biến khác hoàn toàn.
Mặc một bộ cẩm y màu mực, đầu đội ngọc quan, tóc mai hai bên hơi hoa râm, mặt mũi nho nhã, khác hẳn hoàn toàn với người trước đó.
Nhìn Ma chủ trước mặt, Hứa Lạc Trần ngây ra.
Hắn ngây ra, là vì sau khi nhìn kĩ, thì nhận ra đúng là đối phương có nét rất giống mình.
Chỉ có khí chất là không giống. Người này mặt mũi cũng nho nhã, nhưng chỉ mang tới một cảm giác uy nghiêm khiếp người, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mình, mà chỉ dám ngoan ngoãn cúi đầu.
Bây giờ để lừa người ta làm con mình, mà cũng chuyên nghiệp tới vậy hả?
"Ngươi thật là phụ thân đã thất lạc nhiều năm của ta?"
Mắt Hứa Lạc Trần đỏ lên, giọng run run.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới phụ mẫu thân sinh của mình.
Từ nhỏ, hắn đã là cô nhi, chưa bao giờ gặp cái gọi là phụ mẫu này, không có tình cảm gì cả.
Cộng thêm ở Thanh Vân Đạo Tông, mọi người đều là cô nhi, nên Hứa Lạc Trần cũng chẳng mong chờ gì có phụ mẫu, đã sớm không có mong đợi gì thứ tình cảm này.
Nhưng hắn nói thế, là vì tình cảnh bây giờ, làm hắn sợ.
Nơi này nhìn là biết một nơi vứt xác tốt, nhìn thôi cũng sợ rồi.
Nên Hứa Lạc Trần lựa chọn phối hợp với người ta.
Vì với thực lực của hắn, dù gì cũng không chạy thoát nổi khỏi nơi này, chỉ còn cách dựa vào mưu trí.
Có câu, đại trượng phu co được giãn được.
Vì an toàn, làm nhi tử cho người cũng có sao!
"Ta là phụ thân của con, phụ thân thân sinh đã thất lạc nhiều năm."
Ma chủ, từng là chí tôn ma điện, hoành ngang một đời, mà bây giờ đối mặt với Hứa Lạc Trần, nói chuyện giọng còn run rẩy.
"Phụ thân! Cuối cùng ta cũng tìm được người rồi! ."
Hứa Lạc Trần ôm lấy Ma chủ, kêu lên.
"Nhi tử của ta, đều do phụ thân vô năng, không chăm sóc cho con được tốt, khiến bao năm nay con phải chịu thiệt thòi."
Ma chủ rất kích động, mắt đỏ bừng, chảy cả nước mắt.
Ông ta hết sức áy náy, hết sức đau lòng.
Vừa nhìn thấy Hứa Lạc Trần là ông ta biết ngay, nhi tử của mình cũng không phải là vận khí nghịch thiên, mà là vô cùng xui xẻo.
Nhi tử mình nhìn lớn thế này, bao năm nay phải chịu bao nhiêu đau khổ chứ.
Ma chủ hết sức đau lòng.
Hai người ôm nhau hồi lâu.
"Không phải ta đã dặn ngươi tìm được người thì đốt bảo phù, ta sẽ tới tìm sao, nếu trên đường đi đến đây mà gặp phải nguy hiểm thì sao hả?"
Ma chủ nhìn Diệp Tinh Hà, không phải cảm ơn, mà là hỏi tội.
Diệp Tinh Hà bị Ma chủ nhìn một cái, lông tóc cả người dựng đứng, cúi đầu đáp.
"Chúc mừng tiền bối phụ tử nhận nhau, ta gặp được Lạc Trần, nhưng không dám chắc có phải là nhi tử của ngài hay không, nên mới quyết định dẫn tới ma uyên để ngài xem thử, sợ ngài đi một chuyến không công."
Diệp Tinh Hà nói.
"Lạc Trần, thì ra nhi tử của ta tên là Lạc Trần, tên rất hay."
Ma chủ nói.
Diệp Tinh Hà và Hứa Lạc Trần đầu đều hiện lên dấu chấm hỏi?
Mẹ nó, điểm chú ý của ngươi ở đâu vậy?
"May mà nhi tử của ta không sao, đây là thù lao ta trả cho ngươi."
Ma chủ hừ lạnh, vung tay lên.
Một giọt huyết dịch trong suốt, như đá quý xuất hiện, phía trên có hư ảnh thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ, kỳ lân nhỏ xíu.
Đây là ngũ linh thánh huyết hoàn chỉnh.
Hứa Lạc Trần đứng cạnh trợn mắt nhìn chằm chằm, giọt máu có một mùi thơm, làm lỗ chân lông cả người hắn giãn cả ra, cực kì thư giãn.
Bảo bối tốt!
Không ngờ Diệp Tinh Hà chó má đem bán mình được nhiều tiền như vậy, Hứa Lạc Trần tức giận.
"Đa tạ tiền bối!"
Diệp Tinh Hà rất kích động, ngũ linh thánh huyết, ngũ linh thánh huyết hoàn chỉnh!
Phải biết, lần trước chỉ là ngũ linh thánh huyết khiếm khuyết, mà đã khiến tu vi của hắn tăng lên rất nhiều.
Nếu có một giọt ngũ linh thánh huyết nguyên vẹn này, hắn tự tin chỉ trong vòng trăm năm sẽ tấn thăng Nguyên Thần cảnh.
Phải biết, dù là ở Đại Hạ vương triều, Nguyên Thần cảnh cũng là cao thủ.
Diệp Tinh Hà rất kích động.
Ma chủ thấy bộ dạng của Hứa Lạc Trần thì lại đau lòng.
Một giọt ngũ linh thánh huyết mà đã làm nhi tử mình như vậy, hẳn lâu nay khổ sở nhiều lắm.
Phải biết, lúc nó chưa xuất thế, đều tắm bằng ngũ linh thánh huyết.
"Con ta yên tâm, nếu ngươi muốn, phụ thân vẫn còn, còn rất nhiều, phụ thân sẽ không để cho con chịu khổ nữa."
"Con vì có nửa thân thể thần linh nên tiềm lực khí vận mới bị áp chế, khiến mình thành người xui xẻo."
"Nhưng phụ thân đã sớm chuẩn bị xong cho con nghịch thiên cải mệnh, phá vỡ những ràng buộc đó, lột xác thành thân thể thần linh chân chính!"
Ma chủ lên tiếng, nói với Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần sửng sốt.
Còn nhiều cái thứ như này?
Giàu như vậy?
Nếu như vậy, gọi thêm mấy tiếng phụ thân nữa cũng không lỗ.
À mà, thân thể nửa thần linh là cái gì.
Nhưng mà câu cuối đã làm Hứa Lạc Trần rất thoải mái, thì ra, tiềm lực khí vận của mình đều bị áp chế, nên mới như vậy.
Khó trách, khó trách.
Hứa Lạc Trần vẫn luôn cảm thấy, mình không phải là phế vật, bây giờ xem ra là đúng.
Tìm ra nguyên nhân rồi.
"Vậy ta nghịch thiên cải mệnh, thành thân thể thần linh rồi, thì có thể tu luyện tới cảnh giới gì, có tới Kim Đan được không?"
Hứa Lạc Trần nhìn Ma chủ, ánh mắt đầy mong đợi.
Hắn nói thế đã là cao rồi đấy, vì thành chủ của Thanh Châu cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan.
Nếu mình trở thành tu sĩ Kim Đan, mình sẽ trở thành cao thủ tiếng tăm lừng lẫy cả Thanh Châu.
Trong đầu hắn hiện lên cảnh ba năm sau, mình nghịch thiên cải mệnh, trở về Thanh Vân Đạo Tông.
Hắn sẽ làm màu ngay trước mặt Tô Trường Ngự.
Dù Tô Trường Ngự là phế vật, nhưng Hứa Lạc Trần vẫn luôn kính ngưỡng hắn, thích cái bản lĩnh không ngừng giả trâu bò của hắn.
Nên Hứa Lạc Trần vô cùng muốn ở ngay trước mặt Tô Trường Ngự mà làm màu tinh tướng, muốn nhìn thấy dáng vẻ người đó ganh tị với mình.
Hứa Lạc Trần càng nghĩ càng khoái, càng nghĩ càng khoái, càng nghĩ lại càng khoái, cứ thế đi thành một vòng tuần hoàn, quên luôn chuyện mình bị gạt bán làm nhi tử người ta.
"Kim Đan? Đương nhiên không thành vấn đề!"
Ma chủ rất đau lòng, nhìn ra nhi tử mình mới chỉ là Luyện Khí cảnh.
Nhi tử mình mà chỉ có Luyện Khí cảnh, đúng là đả kích lòng người, tới bây giờ mà cũng chỉ dám hỏi tới Kim Đan cảnh.
Đau lòng, quá đau lòng!
"Đợi ta lột xác thân thể thần linh cho con rồi, tiềm lực nội tình bùng nổ, dù không thể xông thẳng lên Đại Thừa cảnh, cũng có thể đạt tới Độ Kiếp cảnh, hơn nữa con đường tu hành cũng sẽ trở nên không tai họa không khó khăn, dù là thành tiên cũng không hề khó."
Ma chủ nói, giải thích cho Hứa Lạc Trần nghe thế nào là thân thể thần linh.
Diệp Tinh Hà đứng nghe mà sửng sốt.
Nghịch thiên cải mệnh, đánh vỡ ràng buộc của thân thể nửa thần linh, lột xác thành thân thể thần linh thật sự.
Hắn biết thân thể thần linh lợi hại thế nào, vì nó có tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng bây giờ nghe Ma chủ nói, hắn vẫn sợ tới mức nói không ra lời.
Trực tiếp thành Độ Kiếp, Đại Thừa? Thành tiên không hề khó?
Này!
Này!
Này!
Hắn cố gắng từ nhỏ, trở thành tân tú một thế hệ của Giám Thiên Viện, lần này còn có được ngũ linh thánh huyết, trong vòng trăm năm có hy vọng trở thành Nguyên Thần cảnh.
Vậy mà đem ra so với Hứa Lạc Trần, Diệp Tinh Hà nhìn ngũ linh thánh huyết trong tay, đột nhiên cảm thấy không thơm nữa.
Quả nhiên cố gắng cũng không bằng có một phụ thân tốt.
Hứa Lạc Trần cũng sửng sốt.
Hắn bối rối.
Gì?
Không phải Đại Thừa cũng là Độ Kiếp?
Còn vô tai vô khó mà thành tiên?
Ngươi đang gạt người đần hở?
Thấy lừa được ta tới đây, thì nghĩ ta bị ngu thật à?!
Hứa Lạc Trần đương nhiên không tin mấy lời này.
Nói khoác quá đáng.
Khoác lác hết biết.
Bảo cho hắn thành Nguyên Anh, không chừng hắn còn tin.
Chứ mà Độ Kiếp, Đại Thừa cái gì, mấy cái đó ở trong sách mới nhìn thấy, cả Tấn quốc cũng chẳng có một người đâu.
Lại còn thành tiên, nói phét chết ngươi luôn đi!
Hứa Lạc Trần lên tiếng.
"Phụ thân, ngươi tốt với ta quá, ta cảm động lắm."
Hứa Lạc Trần vẻ đầy cảm kích.
Dù có không tin, thì cũng không thể nói thẳng ra được.
Lỡ làm người ta nổi giận thì sao.
Người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được.
Nhịn!
Nhịn!
Chỉ cần mình nhịn, nhất định sẽ tìm được cơ hội, chạy ra khỏi nơi này!
"Nhi tử, phụ thân dẫn con đi nghỉ trước, còn đi chuẩn bị nghịch thiên cải mệnh."
Ma chủ nói.
"Được, đa tạ phụ thân."
Hứa Lạc Trần gật đầu, biết điều đi theo sau.
Cũng trong lúc này.
Đại Hạ hoàng cung.
Trong nội điện nguy nga lộng lẫy.
Trên giường nhỏ, một nam tử còn trẻ nằm ở trên giường nhỏ, gương mặt dữ tợn, không ngừng có hắc khí nồng đậm quanh quẩn.
"Thế này là sao? Sao trong người Thái tử lại có ma khí nồng đậm như vậy?"
Hạ Đế nhìn Hạ Càn nằm trên giường, chau mày.
Các cường giả Đại Hạ đứng bên giường cũng sắc mặt khó coi, nói với Hạ Đế.
"Loại chuyện này, chưa từng nhìn thấy."
"Ma khí này giống như không ngừng từ trong người Thái tử trào ra."
"Hơn nữa ma khí này rất tinh thuần, dù là tu sĩ của tứ đại ma giáo cũng không có tinh thuần như vậy."
"Ma khí này đang chữa trị kinh mạch đã vỡ cho Thái tử, cải thiện thân thể, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là Thái tử điện hạ sẽ trở thành một ma tu."
Mọi người thấy tình huống của Hạ Càn, đều nhíu mày.
Người nào cũng có kiến thức sâu rộng, nhưng không ai nhìn ra được tình huống hiện giờ của Hạ Càn là thế nào.
Chuyện này rất khó xử lý.
Vấn đề hiện giờ của Hạ Càn không còn chỉ là của hắn nữa, mà sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ Đại Hạ vương triều.
Hạ Càn là Đại Hạ Thái tử, dù có thành phế Thái tử, thì cũng là người của hoàng thất Đại Hạ, từng là Thái tử.
Nếu chuyện Đại Hạ Thái tử là ma tu bị truyền ra, chưa nói tới mặt mũi của vương triều.
E là Đại Hạ vương triều sẽ bị cả thiên hạ đòi tiêu diệt.
Nhất là khoảng thời gian này, ma giáo tro tàn lại cháy, Thiên ma giáo, Ma thần Giáo, Cổ Ma giáo, Chân Ma giáo, tứ đại ma giáo đang khuấy loạn tu hành giới.
Lúc này truyền ra Đại Hạ Thái tử là ma tu, nếu bảo Đại Hạ vương triều không qua lại với ma giáo, ai mà tin.
"Thập hoàng tử điện hạ hẳn là có biết gì đó, vì trong cơ thể của Thái tử có một đạo vô thượng kiếm khí, đang không ngừng tiêu diệt áp chế ma khí, chắc là do Thập hoàng tử điện hạ lưu lại."
Có người mở miệng.
"Xem ra lúc đó ở trong đại lao, một kiếm đó của Thập hoàng tử điện hạ chính là đã đưa đạo kiếm khí này vào người Thái tử."
"Nếu là vậy, có nghĩa lúc đó Thập hoàng tử điện hạ đã biết chuyện này."
"Hay là đi tìm Thập hoàng tử điện hạ hỏi thử."
"Lúc đó Thập hoàng tử không nói gì, có nghĩa không muốn nói cho chúng ta biết, huống chi, sau chuyện ở Thanh Vân Đạo Tông, Thập hoàng tử điện hạ cũng đã đi rồi, không biết đi đâu."
Mọi người bàn luận.
Hạ Đế nghe xong, nét mặt phức tạp.
Đương nhiên ông biết những chuyện xảy ra sau khi Tô Trường Ngự rời khỏi Đại Hạ hoàng cung.
Một tiếng “kiếm tới” vang danh thiên hạ, bây giờ cả giới tu hành có ai không biết Thanh Vân Đạo Tông, kiếm tiên tuyệt thế Tô Trường Ngự.
Tình cảm của ông dành cho Tô Trường Ngự lúc này vô cùng phức tạp, khó có thể dùng lời diễn tả được.
"Chuyện Thái tử, tạm thời gác ở đây, mấy ngày tới, các ngươi để ý tình hình của Thái tử, nếu có chuyện gì, lập tức báo cho ta."
Hạ Đế nhìn Hạ Càn, hít sâu một hơi, nói.
"Dạ."
Mọi người đáp.
Cũng trong lúc này.
Thanh Châu, trong một đại điện cả mấy vạn trượng.
Nơi này như một tế đàn, xung quanh tế đàn có những vệt máu khô.
Ở giữa tế đàn, là một cái ao u ám thâm trầm.
Trong ao nước ma khí lăn lộn, theo chúng lăn lộn, một thân ảnh hiện ra.
Một nam tử trung niên mặt mày lạnh nhạt từ trong ao nước ngồi dậy, từ từ mở mắt.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thái Huyền đã chết, không còn một dấu vết, cả một chút tin tức cũng không truyền về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nam tử trung niên cau mày, lẩm bẩm, trong mắt đầy nghi ngờ.
Nếu có người từng nhìn thấy Thái Huyền đạo nhân mà nhìn thấy nam tử này, hẳn sẽ vô cùng kinh hãi, vì nam tử trung niên này có tướng mạo giống Thái Huyền đạo nhân như đúc.
Nam tử này là Hư Huyền đạo nhân, có thể nói là phân thân của Thái Huyền đạo nhân.
Lúc ấy, Thái Huyền đạo nhân ở Thanh Châu phát hiện di tích ma môn thượng cổ, lấy được Hóa Ma Đại Pháp.
Hóa Ma Đại Pháp là lấy người nạp ma, lấy thân mình hóa Ma thần, là một cách khác để thành tiên.
Nhưng sau khi Ma thần hồi phục, sẽ rất có khả năng bị đoạt xác.
Cũng chính là hóa ma thất bại, thành tiên thất bại.
Trong di tích ma môn thượng cổ, Thái Huyền đạo nhân còn lấy được một pháp môn tu luyện.
Giúp luyện ra một phân thân thứ hai.
Sau khi tu sĩ đạt tới Nguyên Thần cảnh, có thể tu luyện ra phân thân thứ hai.
Nhưng nếu dùng hóa ma đại pháp, chứa Ma thần, thì một khi bị đoạt xác, phân thân tự nhiên cũng sẽ bị tổn thương, vì phương pháp phân thân truyền thống, chủ thân và phân thân có liên hệ với nhau, Nguyên Thần cũng là một thể, nên một khi chủ thể bị Ma thần đoạt xác, thì phân thân cũng bị theo.
Nhưng phương pháp luyện phân thân của ma môn này đã tránh được điều đó.
Luyện chế một ma khu không có ý thức, rót trí nhớ, suy nghĩ của mình vào nó, tạo ra một mình khác.
Hai người dù không có quan hệ gì với nhau, nhưng tất cả trí nhớ, hành động, thói quen, hoàn toàn giống nhau như đúc, cũng có thể nói là một người mình khác.
"Với thực lực của Thái Huyền, không thể chết nhanh tới mức không kịp truyền tin tức về."
"Lần này hắn đi ra ngoài, là vì cảm ứng được khí tức của đứa con thiên mệnh, có nghĩa, cái chết của Thái Huyền có liên quan tới đứa con thiên mệnh."
"Đứa con thiên mệnh".
Hư Huyền đạo nhân lẩm bẩm, không ngừng suy nghĩ.
Cách thức suy nghĩ của hắn giống hệt với Thái Huyền, tưởng tượng ra được nếu mình tìm được đứa con thiên mệnh thì sẽ làm gì.
Suy nghĩ một hồi lâu, Hư Huyền đạo nhân vẫn không nghĩ ra làm sao Thái Huyền chết.
Tìm một đứa con thiên mệnh mà thôi, sao xảy ra chuyện được?
Cho dù có chuyện bất ngờ, cũng không có khả năng chết nhanh tới mức không kịp truyền tin gì về.
Thường ngày, dù Thái Huyền đạo nhân làm cái gì, cũng đều sẽ truyền những chuyện đó về để đồng bộ với đầu óc của hắn.
Hư Huyền đạo nhân lấy ra một tấm ngọc phù, đưa tin cho Ma Thần Giáo, bảo họ cho người đi thăm dò gần đây có chuyện gì xảy ra không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận