Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 230: Con tên là Trường Ngự? Gọi ta là Nhu Vân cô cô
Nơi này là thần đường, là nơi hoàng hậu Đại Càn dùng để cầu phúc.
Cả Đại Càn hoàng triều ai cũng biết, lúc hoàng hậu cầu phúc, không ai được phép quấy rầy, đây là lệnh của hoàng hậu, cũng là lệnh của thiên tử.
Nhưng lúc này, lại có một người xuất hiện ở đây.
Còn lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh của Trai Tâm Điện.
"Có ai không?"
Người đó hỏi.
Chử Nhu Vân quay đầu lại.
Nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trông thấy một gương mặt.
Bà ngẩn ra.
Ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt.
Anh tuấn.
Anh tuấn đến bất thường.
Không chỉ anh tuấn tới kinh người.
Mà cái chính là tướng mạo của Tô Trường Ngự quá giống với Thiên tử Đại Hạ khi còn trẻ.
Trong tích tắc, Chử Nhu Vân còn tưởng người trước mặt là Thiên tử Đại Hạ.
Chỉ khác một chỗ là, nam tử trước mặt, mặc dù dáng dấp rất giống Thiên tử Đại Hạ.
Nhưng mà khí chất, cảm giác mang lại lại giống hệt Trường Linh tỷ tỷ!
Nếu như người trước mặt, không phải nam tử, mà là nữ nhân, thì bà còn tưởng là tỷ tỷ mình trở lại.
Dung mạo, có thể thay đổi.
Nhưng khí chất con người, khó mà đổi được.
Loại khí chất này, càng nhìn càng thấy giống.
Tô Trường Ngự đứng ở ngoài điện, thấy nữ tử ở trong điện, thì lúng túng.
Hắn không biết mình có phải đã làm phiền người ta không.
Nhưng đi hơn nửa canh giờ.
Mà vẫn không tìm được đường về, làm Tô Trường Ngự buồn bực, nên mặc dù có hơi lỗ mãng, hắn vẫn phải hỏi.
"Xin hỏi, tẩm điện của Từ Dương công chúa ở nơi nào?"
Tô Trường Ngự hỏi.
Hắn cất tiếng, giúp Đại Càn hoàng hậu hồi thần.
Nhưng chuyện làm bà càng rung động hơn đã xảy ra.
Tấm ngọc bội đang ảm đạm trong tay chợt tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Đây!
Chử Nhu Vân ngẩn ra.
Hơn hai mươi năm qua, tấm ngọc bội này lúc nào cũng mờ đục, bà mới chỉ nhìn thấy nó tỏa sáng một lần, là hơn hai mươi năm trước.
Lúc Trường Linh công chúa đưa nó cho bà. Không ngờ, hơn hai mươi năm sau, nó lại tỏa sáng một lần nữa.
Bà rất rung động, cũng rất khiếp sợ.
Bà nhìn Tô Trường Ngự chằm chằm.
Tô Trường Ngự bị bà nhìn mà lúng túng.
Mặc dù mình có chút lỗ mãng, nhưng cũng đâu tới nỗi nhìn mình chằm chằm như thế?
Nếu bà không thích, thì ta đi thôi, cần gì phải lộ ra biểu cảm như vậy!
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự xoay người định đi.
Chạy trước rồi tính.
Nhưng, Chử Nhu Vân đã kêu lên.
"Khoan đã."
Chử Nhu Vân đứng dậy, bước tới kéo áo Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự cau mày.
Nữ cư sĩ.
Ngươi đang làm trò gì đấy?
Có biết nam nữ thụ thụ bất thân không? Còn nữa, ngươi lớn hơn ta cả hai ba chục tuổi, mà muốn dụ ta à?
Tô Trường Ngự thầm cau mày.
Chử Nhu Vân rất kích động.
"Ngươi là người nơi nào?"
"Vì sao xuất hiện ở nơi này?"
Hoàng hậu Đại Càn kích động hỏi Tô Trường Ngự, bộ dạng rất gấp gáp.
Tô Trường Ngự cau mày.
Sao người ở hoàng cung này ai cũng khoái hỏi mình từ đâu tới vậy?
Không hỏi cái khác được hả?
Mình từ đâu tới quan trọng lắm à?
Ta đâu phải là thích khách, ta vào hoàng cung các ngươi là quang minh chánh đại mà vào, ta có thân phận mà.
Tô Trường Ngự hơi bực.
Hồi nãy gặp phải một Phương Ly, bây giờ lại gặp phải một nữ nhân khó hiểu, hắn thấy khá là phiền lòng.
Nhưng hắn sẽ không nổi giận đâu, vì Tô Trường Ngự là không bao giờ nổi giận.
Và dù người này có thế nào, hắn cũng sẽ không ăn hiếp bà ta.
Tô mỗ hắn có ba loại người không ăn hiếp.
Một là người già.
Hai là nữ nhân.
Ba là con nít.
Chử Nhu Vân cũng nhận ra mình đã hơi thất thố, bà cố làm mình bình tĩnh lại.
Thật ra, cũng không thể trách bà, ai bảo Tô Trường Ngự có vẻ ngoài của Thiên tử Đại Hạ, có khí chất của Trường Linh công chúa!
Hai thứ này kết hợp lại làm bà đưa ra kết luận rằng, Tô Trường Ngự này chính là Đại Hạ Thập hoàng tử, đứa con mồ côi của Trường Linh tỷ tỷ.
Mọi việc xảy ra thật là đột ngột quá.
Mình đi tìm hơn hai mươi năm, Thiên tử Đại Càn cũng dùng hết lực lượng của cả nước để đi tìm Thập hoàng tử, nhưng không tìm ra.
Thế mà, nó lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt mình.
Bảo Chử Nhu Vân sao không kinh ngạc.
Sau khi nhận ra mình thất thố, bà hít sâu, hỏi Tô Trường Ngự, giọng dịu hẳn đi.
"Ngươi có vẻ ngoài rất giống một cố nhân của ta, nên ta mới trở nên thất thố, mong tiểu hữu bỏ qua cho."
Chử Nhu Vân không hổ là hoàng hậu Đại Càn, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mỏng, chỉ vài câu đã hóa giải bầu không khí ngột ngạt.
Tô Trường Ngự tò mò.
Giống cố nhân của bà ấy?
Trên đời còn có người có vẻ ngoài giống mình như vậy?
Ngươi dọa ta phải không?
Tô Trường Ngự không tin Chử Nhu Vân, ngược lại hắn còn cho rằng đối phương nhìn trúng tướng mạo của mình.
Muốn giới thiệu hắn cho nữ tử của mình.
Ha, biểu diễn dở ẹt!
Thế nên, Tô Trường Ngự càng bình thản hơn.
Vì chuyện như này hắn đã gặp quá nhiều.
Hồi trước lão Huyền và lão Hạ cũng như vậy còn gì!
Vô nghĩa hết sức.
Lúc này, Chử Nhu Vân nhìn thấy trang phục trên người Tô Trường Ngự, nữ nhân luôn hết sức nhạy cảm về trang phục.
Bà liếc một cái là nhìn ra trang phục trên người Tô Trường Ngự là trang phục dành riêng cho hoàng thất Đại Hạ.
Chử Nhu Vân thầm cau mày.
Sao Tô Trường Ngự lại mặc trang phục dành riêng cho hoàng thất?
Trang phục của hoàng thất không ban thưởng cho người ngoài, chỉ có hoàng đế, hoàng tử, và tần phi mới được mặc.
Vương gia công chúa cũng được mặc, nhưng bà biết mặt tất cả hoàng tử của Đại Hạ. Bà chưa bao giờ nhìn thấy Tô Trường Ngự.
"Tiểu hữu, ngươi là người của hoàng thất Đại Hạ à?"
Chử Nhu Vân nghĩ mãi không ra, hỏi.
"Đến từ Đại Hạ, nhưng không phải là hoàng thất."
Tô Trường Ngự đáp. Hắn không muốn trả lời cho lắm, nhưng hắn còn phải hỏi người ta vài chuyện, nên đương nhiên phải trả lời trước.
"Không phải là hoàng thất? Vậy?"
Chử Nhu Vân vừa định hỏi về trang phục trên người Tô Trường Ngự, Tô Trường Ngự đã mở miệng trước.
"Ngươi muốn hỏi trang phục trên người ta chứ gì?"
Tô Trường Ngự rất bình tĩnh.
Khí chất này của Tô Trường Ngự thật là quá giống Trường Linh công chúa!
Nhưng sự cao ngạo lãnh đạm của Trường Linh công chúa là loại cao ngạo lãnh đạm không dính khói lửa nhân gian, loại cao ngạo lãnh đạm mà nhìn vào không ai hiểu được nàng nghĩ cái gì.
Còn sự cao ngạo lãnh đạm của Tô Trường Ngự là cái loại cao ngạo lãnh đạm của cao nhân tuyệt thế, nhưng không thể chối rằng, hai người rất rất giống nhau.
Nên càng nhìn Tô Trường Ngự, Chử Nhu Vân càng thấy như mình đang nhìn Trường Linh công chúa.
Nàng càng nhìn càng thích Tô Trường Ngự, sự yêu thích giữa người thân dành cho nhau.
Tô Trường Ngự rốt cuộc có phải Thập hoàng tử hay không, thì bà chưa biết được, nhưng nhìn vẻ ngoài này, thì đã dám chắc tám chín phần mười.
"Ừ, sao trang phục của tiểu hữu giống với trang phục chuyên dụng của hoàng thất Đại Hạ thế?"
Chử Nhu Vân hỏi.
Bà rất rất muốn biết.
"Đồ này là do một bằng hữu tặng cho ta."
Tô Trường Ngự đáp, nhưng không nói đó là ai.
"Bằng hữu? Dám hỏi vị bằng hữu kia tên gọi là gì?"
Chử Nhu Vân hỏi tiếp.
Rất tò mò.
Làm Tô Trường Ngự thấy kì kì.
Sao cái này mà cũng hỏi?
Chuyện này mà cũng hỏi?
Sao hỏi lắm chuyện thế!
Có ý đồ gây rối ta hả?
Tô Trường Ngự thầm cau mày.
Suy nghĩ chốc lát rồi Tô Trường Ngự quyết định không nói thật.
Chuyện gì cũng phải giấu lại một đường lui.
Đây là lời chưởng môn dạy mình.
"Ta không biết bằng hữu đó tên gì, ta gọi ông ấy là lão Hạ."
Tô Trường Ngự bình tĩnh trả lời.
Hắn không nói là lão Huyền đưa cho mình, mà nói là lão Hạ, dù sao lão Hạ hay lão Huyền thì cũng như nhau.
Chử Nhu Vân ngẩn ra.
Lão Hạ?
Mặc đồ làm riêng cho hoàng thất, đương nhiên phải là người của hoàng thất, hơn nữa, còn không phải là hoàng thất bình thường.
Không phải Thái tử hoàng tử, thì là hoàng đế.
Lão Hạ?
Lão Hạ?
Thiên tử Đại Hạ, Hạ Diễn sao?
Chử Nhu Vân hít sâu.
Bà đã chắc chắn, Tô Trường Ngự chính là Thập hoàng tử.
Nếu không, làm sao Hạ Diễn dám đưa trang phục này cho Tô Trường Ngự?
Vả lại, trên đời này làm gì còn có ai vừa có vẻ ngoài giống Thiên tử Đại Hạ, vừa có khí chất giống Trường Linh công chúa!
Quả nhiên.
Quả nhiên.
Quả nhiên, mình cầu phúc hơn hai mươi năm quả là có ích.
Chử Nhu Vân thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Song bà bình tĩnh lại ngay.
"Hạ Diễn à Hạ Diễn, không ngờ ngươi đã tìm được đứa chất nhi đáng thương của ta, mà lại giấu giếm không báo."
"Ngươi còn là người không?"
Chử Nhu Vân siết nắm tay.
Mắt bà lóe lên cơn giận không kiềm được.
"Không đúng!"
Chử Nhu Vân nhíu mày. Có lẽ Hạ Diễn không nói cho Đại Càn vương triều biết là có lý do gì đó.
Cũng có thể là muốn âm thầm đào tạo Tô Trường Ngự.
Không muốn bị người ngoài biết, dù gì hơn hai mươi năm trước, Tô Trường Ngự đã gặp phải đại nạn.
Bị người ta bắt trộm mất ngay ở trong hoàng cung.
Loại chuyện này, rất có thể sẽ xảy ra lần nữa, nên Hạ Diễn mới muốn bảo vệ Tô Trường Ngự, và cách duy nhất chính là.
Không cho bất kì ai biết chuyện này.
Ai cũng không thể biết.
Chử Nhu Vân lại hít sâu, dằn lại cơn giận trong lòng.
Bà hy vọng mọi việc giống như bà đã đoán. Nếu không, thù mới hận cũ, bà sẽ tính luôn một thể.
Chử Nhu Vân đặt chuyện này sang bên, cầm hộp bánh điểm tâm, đưa cho Tô Trường Ngự .
"Tiểu hữu, đây là điểm tâm thượng hạng do trong cung làm ra, ngươi ăn thử xem, nhìn cả người ngươi bụi bặm thế kia, chắc là mệt lắm?"
Chử Nhu Vân đau lòng nhìn Tô Trường Ngự, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là đã đi bộ rất lâu.
Chử Nhu Vân cũng rất tò mò, sao Tô Trường Ngự lại xuất hiện ở hoàng cung Đại Càn.
Thấy đối phương tự nhiên đi lấy lòng mình, Tô Trường Ngự liền cảnh giác theo bản năng, nhưng nhìn những chiếc bánh điểm tâm ngon lành trong hộp.
Quả thật là dạo gần đây không được ăn nhiều, nghỉ ngơi cũng không nghỉ đủ.
Cho nên, Tô Trường Ngự vì bánh điểm tâm mà thua trận.
"Mệt mỏi thì không, chỉ là gặp phải một tên ngoan đồng thôi."
"Đa tạ các hạ."
Tô Trường Ngự trả lời, không biết vì sao, hắn lại có cảm giác thân thiết khó hiểu với người trước mặt này.
Tự nhiên có thiện cảm.
"Trẻ trâu? Trẻ trâu là gì?"
"Không cần phải khách khí với ta, nếu ngươi không chê, kêu ta một tiếng cô cô đi."
Chử Nhu Vân cười.
"Cô cô? Nhìn ngươi trẻ trung xinh đẹp, gọi cô cô thấy hơi già, hay gọi là tỷ tỷ nhé."
Để đề phòng đối phương muốn gả nữ nhi cho mình, Tô Trường Ngự cố gắng thay đổi bối phận.
Chử Nhu Vân bật cười, ánh mắt nụ cười đầy yêu thương, ngọt ngào.
Có nữ nhân nào không thích được người ta khen mình trẻ trung xinh đẹp?
Đại Càn hoàng hậu cũng là người.
Nhất là Tô Trường Ngự còn chưa biết thân phận của mình mà nói như vậy, làm Chử Nhu Vân rất hạnh phúc, vui vẻ.
Nhưng bối phận thì phải giữ, Chử Nhu Vân kiên trì nói.
"Ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều, chỉ là làn da bề ngoài mà thôi, ngươi gọi ta là cô cô, ta gọi ngươi là chất nhi, sau này ở Đại Càn, chỉ cần có mặt cô cô, không ai dám ăn hiếp ngươi."
Chử Nhu Vân nghiêm túc nói.
Tô Trường Ngự kinh ngạc.
Hắn cũng khá tò mò thân phận của nữ nhân trước mặt. Dù bình thường hắn không dùng đầu óc, mà thật ra thì có cũng không dùng được, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nữ tử này có thân phận không phải kém.
Giờ nghe bà ấy nói như vậy.
Tô Trường Ngự suy nghĩ.
Ít nhất, người này hẳn cũng phải là phi tần, quý nhân.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự gật đầu.
"Trường Ngự, ra mắt cô cô."
Tô Trường Ngự nói. Tính hắn lãnh đạm, cao ngạo, nhưng hắn lại có cảm giác thân thiết khó tả với nữ tử này. Nếu là người khác, dù có hứa hẹn cho hắn nhiều thứ hơn nữa, Tô Trường Ngự cũng sẽ không gọi người ta là cô cô đâu.
Nhưng nữ tử này thì khác. Với lại, hắn còn vừa mới đánh người, lỡ có chuyện gì thật thì sao!
Giờ tìm một cái núi dựa, cũng đỡ việc.
"Tốt, tốt, tốt."
"Tên con là Trường Ngự? Tên rất hay, tên rất hay, cô cô tên là Chử Nhu Vân, nếu con không chê, gọi ta là Nhu Vân cô cô."
Chử Nhu Vân thân thiết kéo tay Tô Trường Ngự.
Đặt tấm ngọc bội đang cầm vào tay Tô Trường Ngự.
Tấm ngọc bội tức khắc sáng bừng lên, nóng hực, càng thêm chứng thực thân phận của Tô Trường Ngự.
"Nhu Vân cô cô?"
Tô Trường Ngự thấy cái tên này nghe hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu.
Chử Nhu Vân nói tiếp.
"Trường Ngự, con nói, mới vừa gặp một tên trẻ trâu à? Là chuyện gì vậy?"
Chử Nhu Vân tò mò.
"Không có gì, một tên nhóc gấu thôi, bị ta thu thập rồi."
Tô Trường Ngự bình tĩnh trả lời.
Chử Nhu Vân ân cần.
"Thế con có bị thương không? Đánh hắn rồi mình có bị sao không?"
Chử Nhu Vân quan tâm hơi quá mức.
Tô Trường Ngự sửng sốt.
Đánh trẻ trâu mà ta còn có thể bị thương á?
Ngươi coi thường Tô mỗ ta!
Cùng lúc đó.
Tĩnh Tâm điện.
Thiên tử Đại Càn đang dạy bảo Từ Dương công chúa.
Chợt.
Một tiếng khóc váng xông vào.
"Hoàng gia gia! Hu hu hu!"
"Hoàng gia gia! Hu hu hu!"
"Có người đánh con!"
Hai người trong điện liền biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận