Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 210: Một kiếm phá vạn pháp, Tiêu Mộ Tuyết đặc huấn
Dù là Cổ kiếm tiên, mà vào lúc này, cũng không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Năm đó khi ông đột phá bước vào tầng cảnh giới thứ nhất kiếm tiên tuyệt thế, ông cũng đã hơn một ngàn tuổi.
Vậy mà Diệp Bình, mới chỉ có hai mươi bốn tuổi, cũng đã mò tới tầng cảnh giới thứ nhất, với tốc độ tăng tiến này, không chừng có một ngày, Diệp Bình sẽ có thể chứng tuyệt thế kiếm đạo thật.
Nghĩ vậy, Cổ kiếm tiên đột nhiên muốn truyền thụ cho Diệp Bình một ít kiếm pháp.
Nhưng mà suy nghĩ lại, ông lắc đầu.
Mỗi một người đều có đạo của riêng mình, mặc dù kiếm đạo của mình rất cường đại, nhưng có lẽ không phù hợp với Diệp Bình.
Nghĩ vậy, Cổ kiếm tiên tiếp tục im lặng.
Lúc này, trong tông môn đám đệ tử rối rít chạy tới.
Có ai mà không nhìn thấy dị tượng ở sau núi, nên đều chạy ra đây, sau khi phát hiện đó là Diệp Bình, thì đều quay người đi trở về.
Nếu là người khác, bọn họ có khi sẽ khiếp sợ thật, nhưng nếu đó là Diệp Bình, thì chả có gì để nói.
Trừ Tiết Triện và Lâm Bắc là ở lại, những người còn lại đều bỏ đi về.
Trần Linh Nhu cũng ở lại, nhưng nàng không phải đến tìm Diệp Bình, mà là đến tìm Cổ kiếm tiên.
"Lão Cổ, ngày mai ta xuống núi rồi, ngươi chỉ điểm cho ta thêm một chút kiếm pháp được không?"
Trần Linh Nhu đi tới, nói với Cổ kiếm tiên.
Nàng muốn học kiếm pháp, tiếc là, Tô Trường Ngự sống chết cũng không chịu dạy nàng, nên Trần Linh Nhu đành phải nhờ tới Cổ kiếm tiên.
Không ngờ, Cổ kiếm tiên lại có mấy chiêu thật, thế nên, Trần Linh Nhu đương nhiên là nghiêm túc đi theo Cổ kiếm tiên học tập.
Hôm nay sắp phải xuống núi, Trần Linh Nhu lo mình xuống núi, sẽ gặp phải phiền toái, nên mới không nhịn được chạy tới tìm Cổ kiếm tiên, xin học kiếm pháp.
"Được."
Cổ kiếm tiên vẫn ít lời như cũ, gật đầu chỉ cho Trần Linh Nhu.
Trên sườn núi.
Cảnh tượng mây đen trùng trùng, sấm chớp rền vang, khiến Thái Hoa đạo nhân cách đó không xa, có chút lo lắng.
Ông nhìn ra, hình như Diệp Bình lại đột phá cái gì đó, cũng biết đây là lôi kiếp.
Lôi kiếp, là khu vực mù kiến thức của ông. Thái Hoa đạo nhân chỉ biết lôi kiếp rất khó vượt qua, và biết người có thể độ lôi kiếp, nhất định không phải là người tầm thường.
Nếu mình đi cản Diệp Bình, có khi lại không hay, chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Thái Hoa đạo nhân lầm bầm.
"Cầu rời xanh phù hộ, tại hạ nguyện lấy phúc duyên của mình để đánh đổi tai họa cho đồ nhi Diệp Bình."
Thái Hoa đạo nhân thầm thề nguyện.
Ầm.
Một tiếng sấm vang lên, tia sét bổ về phía Diệp Bình.
Đạo lôi kiếp này, mang theo một nguồn năng lượng vô cùng đáng sợ.
Đây là lôi kiếp, thứ tu sĩ sợ nhất.
Ầm!
Lôi kiếp đánh xuống.
Tu sĩ của Thanh Vân Đạo Tông không ai bình tĩnh được.
Họ không ngờ, Diệp Bình lại độ kiếp!
Lúc đầu, họ tưởng Diệp Bình chỉ đột phá cảnh giới, dẫn tới thiên địa xuất hiện dị tượng mà thôi.
Bây giờ mới biết, không phải đơn giản như vậy.
Bọn họ kêu lên, Trần Linh Nhu cũng muốn đi xem, không hỏi kiếm pháp gì nữa.
"Không phải lo, hắn sẽ vượt qua được."
Câu trả lời của Cổ kiếm tiên giúp nàng bình tĩnh lại, tiếp tục theo Cổ kiếm tiên học kiếm pháp.
Sau núi Thanh Vân.
Đạo lôi kiếp đầu tiên bổ vào người Diệp Bình, chẳng gây ra đau đớn bao nhiêu với hắn.
Hắn chỉ cảm thấy cả người chết lặng, đầu óc trống rỗng.
Sức mạnh thân thể của hắn mạnh quá, lôi kiếp bình thường, không có ảnh hưởng gì với hắn.
Nhưng mà, lôi kiếp kinh khủng này, lại bị Chúc Long tiên khiếu giành cướp sạch.
Lôi kiếp cuồn cuộn vỗ xuống, Chúc Long tiên khiếu vận chuyển, hóa thành ba mươi sáu dòng nước, điên cuồng giành giật sức mạnh chứa trong lôi kiếp.
Nguồn năng lượng ẩn chứa trong lôi kiếp là cực lớn và Diệp Bình đã tận dụng tất cả, không lãng phí chút nào.
Hắn dùng năng lượng của lôi để tiếp tục rèn luyện thân thể cho mình.
Soạt soạt soạt!
Cơ thể hắn đang tăng lên to lớn.
Bản thân lôi kiếp, chính là vật chí cương chí dương nhất trong trời đất.
Mà Thái Cổ Thần Ma Quyết, chính là muốn loại sức mạnh chí cương chí dương này.
Nếu tu sĩ lợi dụng tốt được lôi kiếp lực, sẽ thu được lợi ích vô cùng.
Lôi đình lực, tưới thân thể.
Thể chất của Diệp Bình, trong nháy mắt lại lột xác.
Đại Thần Ma Thể, tăng thẳng tới trung kỳ, thân thể càng thêm thuần túy, trong gân mạch ẩn chứa sức mạnh không tả nổi.
Nhưng vì giới hạn về cảnh giới, dù Diệp Bình có được lôi đình lực khủng bố, nhưng cảnh giới của hắn vẫn rất thấp.
Đến lúc này, vẫn chỉ là Trúc Cơ mà thôi.
Không chịu nổi sự lột xác không ngừng của thân thể.
Cảnh giới giống như thùng nước, còn thân thể, đạo pháp, như là nước.
Nếu thùng nước không bự ra, dù có nhiều nước hơn chăng nữa, cũng không chứa nổi.
Cho nên, Diệp Bình bèn dẫn hết lôi đình lực vào trong cơ thể, bắt đầu đột phá.
Diệp Bình đang là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, tầng thứ chín.
Hắn muốn dùng lôi đình lực, đột phá lên Kim Đan cảnh.
Hắn đã tích lũy quá lâu rồi, không cần phải tích lũy thêm nữa, vì dù có tích lũy thêm nữa, cũng chẳng được gì nhiều.
Cứ thế, cảnh giới tu vi của Diệp Bình, cũng bắt đầu lột xác.
Đến cuối cùng, một đóa hoa sen chín màu xuất hiện trong đan điền Diệp Bình.
Hoa sen mở ra, tỏa ra chín màu sắc khác nhau, vô cùng đẹp đẽ kì diệu, bên trong hoa sen, có một kim đan màu trắng.
Trong hoa sen, có chín lỗ hạt sen, đồng nghĩa có thể uẩn dưỡng ra chín kim đan.
Đây chính là Kim Đan cảnh của Diệp Bình.
Khi kim đan xuất hiện, một luồng khí tức cường đại, quét ngang qua Bạch Vân cổ thành.
Pháp lực của Diệp Bình, cũng tăng lên cực lớn.
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ thuận lợi, vì thật ra, nếu không có lôi kiếp, không tới nửa năm, Diệp Bình vẫn có thể tự dựa vào khả năng của bản thân, đột phá lên Kim Đan cảnh.
Hôm nay có lôi kiếp, Diệp Bình tiết kiệm được nửa năm, ngưng tụ ra Kim Đan luôn.
Bước vào Kim Đan cảnh.
Sau núi Thanh Vân.
Sau lưng Diệp Bình dần xuất hiện một bông hoa sen, trên hoa sen có một kim đan màu trắng.
Lúc Tiêu Mộ Tuyết đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, nàng không biết phải nói gì.
Hắn đột phá Kim Đan, nàng không hề kinh ngạc, vì cuộc đời nàng đã nhìn thấy rất nhiều thiên tài.
Có một số thiên tài, chưa tới mười tuổi, đã ngưng tụ ra Kim Đan rồi.
Nhưng kim đan của Diệp Bình rất khác thường, nó không phải kim đan thông thường, mà là một loại kim đan vô cùng đặc biệt, làm người ta chấn động.
Nàng biết, Diệp Bình mới chỉ vừa bước vào Kim Đan cảnh, thế nhưng sức mạnh ẩn chứa trong người hắn, lại chẳng thua gì tu sĩ Nguyên Anh.
Ầm.
Đạo lôi kiếp thứ hai bổ xuống.
Nhờ đột phá cảnh giới, Diệp Bình đã có được một cơ thể có sức chịu đựng cường đại.
Thái cổ Thần Ma Thể, đã thăng lên thành Đại Thần Ma Thể hậu kỳ.
Dù đây chỉ là tăng một cảnh giới nhỏ, nhưng mức độ tăng lên của thân thể là rất lớn.
Mỗi một lần tăng lên nho nhỏ, đều là một sự lột xác cực lớn.
Không thể không nói rằng, lôi đình lực, không hổ là nguồn năng lượng thuần dương nhất của trời đất.
Chỉ mới là đạo lôi kiếp thứ hai, mà đã giúp Diệp Bình đột phá Đại Thần Ma Thể đến hậu kỳ.
Bình thường, tu luyện cả mười năm cũng chưa chắc đột phá được đến hậu kỳ.
Cảnh giới là thứ rất khó mượn ngoại lực, buộc bản thân phải tự mình lĩnh ngộ, nhưng thể chất và đạo pháp thì khác.
Ầm.
Đạo lôi đình thứ ba đánh xuống.
Thân thể Diệp Bình sáng rực như lưu ly.
Đại Thần Ma Thể, tiến thẳng đến đại viên mãn.
Đại Thần Ma Thể đại viên mãn.
Tiến thêm một bước nữa, sẽ là Thần Ma Thể vô thượng, chính là một cảnh giới hoàn toàn mới.
Nhưng muốn đạt tới cảnh giới này, thì cực kỳ khó khăn, nếu chỉ nhờ vào lôi kiếp với cường độ cỡ này, đương nhiên là không đủ.
Nên, Diệp Bình không dẫn lôi đình lực vào tu luyện thân thể nữa, mà chuyển sang dùng để mở Chúc Long tiên khiếu.
Hắn mới đả thông được ba mươi sáu Chúc Long tiên khiếu thôi.
Nhiêu đây đương nhiên là chưa đủ, nên Diệp Bình dẫn dắt lôi kiếp, tu luyện Chúc Long tiên khiếu, nhanh chóng mở tiếp hết tiên khiếu này tới tiên khiếu khác.
Ba mươi tám.
Bốn mươi lăm.
Năm mươi sáu.
Sáu mươi ba.
Bảy mươi hai.
Nhờ năng lượng do đạo lôi kiếp thứ ba cấp cho, hắn mở được tới con số chừng gấp đôi.
Đến lúc này, hắn đã mở được bảy mươi hai Chúc Long tiên khiếu, tương đương với việc tốc độ tu luyện tăng gấp bảy mươi hai lần, đồng thời, trong đầu hắn cũng xuất hiện một đạo pháp mới.
Chúc Long Đại Thủ Ấn.
Đả thông ba mươi sáu Chúc Long tiên khiếu, Diệp Bình thu được Chúc Long Cổ Ấn.
Hôm nay đả thông bảy mươi hai Chúc Long tiên khiếu, Diệp Bình có thêm một đạo pháp thần thông mới.
Chúc Long Đại Thủ Ấn.
Nó khác với Chúc Long Cổ Ấn ở chỗ, Chúc Long Cổ Ấn là tăng phúc thực lực, còn Chúc Long Đại Thủ Ấn, là một loại thần thông công kích, diễn hóa Chúc Long, trấn áp địch nhân.
Ầm.
Đạo lôi đình thứ tư rơi xuống.
Diệp Bình dừng việc mở Chúc Long tiên khiếu.
Bảy mươi hai Chúc Long tiên khiếu tạm thời đã đủ, chuyện gì cũng vậy, không thể làm quá nhanh, phải làm từ từ theo tuần tự.
Tới mức độ thấy được là được.
Nếu cứ tham lam cố cưỡng cầu, sẽ dễ dàng đưa đến căn cơ bất ổn.
Đạo lôi đình thứ tư này, Diệp Bình dùng để củng cố tu vi.
Đạo lôi đình thứ năm rơi xuống.
Hình như đây là đạo lôi đình cuối cùng, vì năng lượng ẩn chứa trong nó còn mạnh hơn bốn đạo lôi đình trước đó.
Nó to cả một thước, lúc nó đánh xuống, ánh điện tóe ra khắp nơi, che khuất cả Diệp Bình.
Đây là đạo lôi kiếp cuối cùng.
Diệp Bình không hề chống cự, cũng không dẫn dắt lôi kiếp tu luyện, mà là tập trung cảm ngộ lôi kiếp.
Lúc lôi kiếp đánh vào trong cơ thể, hắn có một cảm giác không thể tả được thành lời, không phải là đau, cũng không phải khó chịu, mà là một loại cảm giác tỉnh ngộ, thoát thai hoán cốt.
Nhờ một đạo lôi kiếp cuối cùng này, Diệp Bình đã hoàn toàn hiểu ra kiếm trong lòng mình.
Một đạo kiếm ý, xuất hiện ở quanh người hắn.
Là kiếm ý vô thượng của Diệp Bình.
Đạo kiếm ý này, không có chiêu thức, không ẩn chứa đạo pháp thần thông, nhưng nó đại diện cho kiếm tinh thần, kiếm thân thể, kiếm thần thông của Diệp Bình.
Tinh khí thần hợp nhất, là kiếm ý vô thượng.
Chỉ một đạo kiếm ý, một chiêu kiếm pháp, nhưng có thể phá hết vạn pháp.
Giờ khắc này, Diệp Bình đã chính thức bước vào cảnh giới thứ nhất của kiếm tiên tuyệt thế.
kiếm ý vô thượng.
Nắm giữ kiếm ý vô thượng, về mặt kiếm đạo, Diệp Bình gần như đã trở thành vô địch, nếu kẻ địch không có kiếm ý, vậy thì dù người đó có thành tựu kiếm đạo mạnh tới cỡ nào, Diệp Bình cũng chỉ cần một chiêu là đánh bại.
Đây chính là kiếm ý vô thượng của Diệp Bình.
Mỗi một loại kiếm ý vô thượng đều khác nhau, kiếm ý vô thượng của Diệp Bình, là loại một kiếm phá vạn pháp.
Lúc này, tất cả ánh sáng dị tượng, đều biến mất.
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình nở nụ cười hài lòng.
Quả nhiên hắn đoán không sai, trở về tông môn, đúng là có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ.
Mới trở về chưa được bao lâu, mà mình đã lĩnh ngộ ra kiếm ý vô thượng, còn thăng cấp thân thể và đạo pháp thần thông lên cả một đoạn lớn.
Nếu ở Thập Quốc học phủ, có làm được vậy không?
Không phải Diệp Bình mù quáng tự đại, nhưng thậm chí hắn còn nghĩ, dù ngay cả ở Đại Hạ học cung, cũng không có ai hơn được Tô Trường Ngự!
Đại sư huynh, vĩnh viễn là thần.
Diệp Bình đang vui vẻ, thì ngửi thấy một mùi thơm tràn vào mũi.
Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn.
Là Tiêu Mộ Tuyết.
"Đại sư tỷ?"
Diệp Bình kinh ngạc, không ngờ người đầu tiên tới nhìn mình lại là Đại sư tỷ Tiêu Mộ Tuyết.
"Sao? Thấy sư tỷ ta, đệ có vẻ không vui lắm hả?"
Giọng Tiêu Mộ Tuyết lười nhác.
"Không! Đại sư tỷ, vui, rất là vui."
Diệp Bình nặn ra nụ cười tươi tắn.
Nhưng nụ cười này, lại làm Tiêu Mộ Tuyết tức giận.
"Chả biết các ngươi nghĩ thế nào, ta chim sa cá lặn thế này, mà đệ lại không động tâm, ài, cả ngày đi theo Đại sư huynh của đệ lăn lộn, đệ có ổn không đấy?"
Giọng Tiêu Mộ Tuyết ai oán.
Diệp Bình nghe mà buồn bực.
Nữa, nữa, lại tới nữa rồi.
Chỉ cần gặp phải Đại sư tỷ, thế nào câu chuyện cũng chạy đi đâu xa lắc.
"Đại sư tỷ, lời này của ngài..."
Mặt Diệp Bình như đưa đám, không biết trả lời làm sao.
"Được rồi, không đùa đệ nữa."
Tiêu Mộ Tuyết bật cười, chuyển sang thái độ vô cùng nghiêm túc.
"Tiểu sư đệ, tiếp theo đệ có định làm gì không?"
Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
"Có."
Diệp Bình đáp ngay, hắn còn nhiều việc muốn làm.
"Chuyện gì?"
Tiêu Mộ Tuyết hỏi, gương mặt đẹp tuyệt trần đầy khó hiểu.
"Các sư huynh sẽ truyền pháp cho đệ, thời gian tới, đệ sẽ tập trung học đạo pháp cho thật giỏi."
Diệp Bình trả lời.
Tiêu Mộ Tuyết lắc đầu.
"Đạo pháp đám phế vật đó truyền cho đệ, không học cũng được."
"Nhưng mà Đại sư tỷ không phải là loại người bá đạo. Ta cho đệ ba tháng chuẩn bị, ba tháng sau, tỷ sẽ tới tìm đệ."
Tiêu Mộ Tuyết nói.
Nàng quyết định cho Diệp Bình ba tháng.
"Đại sư tỷ, có thể nói trước là chuyện gì không?"
Diệp Bình có hơi tò mò.
"Đi làm việc."
Tiêu Mộ Tuyết không nói rõ, chỉ đáp qua loa.
"Làm việc? Việc gì?"
Diệp Bình càng khó hiểu hơn.
Đang yên đang lành, đi làm việc gì?
Tiêu Mộ Tuyết chỉ cười, rõ ràng, nàng hiểu ý Diệp Bình muốn nói.
"Thế đệ nghĩ là làm gì?"
Nàng ngồi xuống trước mặt Diệp Bình, môi cười tủm tỉm, tay từ từ đưa lên, làm tim Diệp Bình đập bình bịch.
Thế này ai mà chịu nổi.
Bụp.
Trán Diệp Bình đau nhói, bị Tiêu Mộ Tuyết búng một cái.
Lập tức, mọi ảo tưởng tan biến, Diệp Bình xoa trán, nghe Tiêu Mộ Tuyết nói tiếp.
"Lần này sư tỷ đến tìm đệ, là định đưa đệ đi đặc huấn. Đệ phải nhớ, đặc huấn này, không giống như tỉ thí tông môn, có thể sẽ nhìn thấy máu thật, nên trong ba tháng này."
"Đệ có thể học được cái gì thì nên học hết, nếu không ba tháng sau, nếu đệ gặp phải nguy hiểm, sư tỷ cũng không bảo đảm đệ toàn mạng đâu."
Tiêu Mộ Tuyết nói vô cùng nghiêm túc.
Nàng phải dẫn Diệp Bình đi di tích tiên vương, nhưng trước khi đi, nàng sẽ đặc huấn cho Diệp Bình một phen.
Vì, theo nàng thấy, Diệp Bình vẫn là đóa hoa trong nhà ấm, dù có trải qua mấy lần hung hiểm, nhưng vẫn chưa thật sự tiếp xúc với thế giới tiên hiệp này.
Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa biết.
Con đường thành tiên khó khăn, khó như lên trời.
Hôm nay Diệp Bình đã đột phá lên Kim Đan cảnh, nàng không còn do dự nữa, quyết định đưa hắn đi đặc huấn.
Thấy Tiêu Mộ Tuyết nghiêm túc, Diệp Bình liền nhận ra, lần này đại sư tỷ tìm mình là có chuyện thật.
"Đại sư tỷ, nhưng sư phụ nói, sắp tới đệ sẽ gặp đại hung, bảo đệ không được xuống núi á."
Diệp Bình nói. Hắn không sợ đặc huấn, nhưng mà hôm trước Thái Hoa đạo nhân đã bảo, hắn có quẻ đại hung, phải tận lực không được xuống núi.
"Đệ tin quẻ của chưởng môn?"
Tiêu Mộ Tuyết hơi bực.
"Tin, Đại sư tỷ."
Diệp Bình thành thật gật đầu.
Tiêu Mộ Tuyết câm nín, không biết phải giải quyết quái tượng của Thái Hoa đạo nhân làm sao.
"Được rồi, khoảng ba tháng đó, đệ tự chuẩn bị cho tốt đi."
"Hơn nữa, phúc họa khó tránh, đợi ở tông môn chưa chắc đã là chuyện tốt, nói tóm lại, ngươi có nghe lời sư tỷ ta không?"
Tiêu Mộ Tuyết không biết làm sao, liền lấy thân phận đại sư tỷ ra, để ép Diệp Bình.
Đương nhiên, Diệp Bình không dám cãi lời Đại sư tỷ.
Nghĩ dù sao cũng còn tới ba tháng, nên Diệp Bình gật đầu, đồng ý.
Thấy hắn gật đầu, Tiêu Mộ Tuyết hết sức hài lòng.
Vỗ vỗ vai hắn.
"Đệ không phải sợ. Nếu đệ giúp được cho tỷ lần này, nhất định tỷ sẽ kiếm lợi lại cho đệ."
Tiêu Mộ Tuyết nói, nàng không có nhờ Diệp Bình giúp không.
"Kiếm lợi? Lợi gì?"
Diệp Bình nghe được từ quan trọng, lập tức tinh thần tỉnh táo.
Lợi lộc bình thường, đương nhiên hắn không quan tâm, nhưng lợi lộc của Đại sư tỷ, Diệp Bình đương nhiên quan tâm.
"Lợi gì hả? Tặng đại sư tỷ cho đệ, đệ chịu không?"
"Chỉ cần đệ giúp sư tỷ làm xong chuyện này, sư tỷ sẽ cho đệ muốn làm gì thì làm, chịu không?"
Tiêu Mộ Tuyết cười khẽ, giọng vừa lười biếng vừa quyến rũ, làm Diệp Bình không chịu nổi.
Diệp Bình trầm mặc.
Lại nữa, lại nữa.
Đừng có chơi cái trò này nữa được không?
Diệp Bình im lặng.
Tiêu Mộ Tuyết hớp một hớp rượu, vỗ đầu Diệp Bình một cái, giọng bực bội.
"Thật không biết trong đầu đệ là cái gì, ở bên ngoài có vô số kẻ mơ tưởng sư tỷ của đệ đấy, sao tới đệ, tặng không cho đệ, mà đệ còn chê?"
Giọng Tiêu Mộ Tuyết hơi bực.
"Đại sư tỷ, đừng quậy."
Diệp Bình cúi đầu, quả thực không biết nên nói gì cho phải.
"Được rồi, khoảng thời gian này sư tỷ sẽ đợi ở trong tông môn, ba tháng sau, đệ đừng có mà lý do gì nữa đó."
Tiêu Mộ Tuyết nói.
Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.
Đợi Tiêu Mộ Tuyết đi rồi.
Một giọng nói chợt vang lên.
Là tiếng của Hứa Lạc Trần.
"Tiểu sư đệ!"
Hứa Lạc Trần gọi.
Ở cách đó không xa.
"Tới ngay."
Diệp Bình ngạc nhiên, Nhị sư huynh tìm mình làm gì nhỉ, nhưng vẫn lập tức đi qua.
Hắn nhanh chóng nhận ra.
Không chỉ Nhị sư huynh.
Đại sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, cả tiểu sư tỷ Trần Linh Nhu cũng đều ở đây.
Như có chuyện hệ trọng gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận