Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 280: Sư tôn, ta hiểu rồi ! Kỳ lân cổ hoàng

Chí tôn ma điện.
Trong đại điện vô cùng rộng như một quảng trường, điêu rồng trác phượng phi phàm.
"Lạc Trần, phụ thân đã chuẩn bị xong cho con, con chỉ cần ngồi vào trong trận chờ là được."
"Sau khi vi phụ khởi động trận pháp, con không cần làm gì cả, chỉ cần tiêu hóa hấp thu năng lượng ở trong người, quá trình có thể sẽ có hơi đau một chút, con phải cố nhịn."
Ma chủ nói với Hứa Lạc Trần.
"Cha, ta biết rồi."
Hứa Lạc Trần nghiêm túc gật đầu.
Lúc đầu hắn tưởng phụ thân tiện nghi này lừa mình, nhưng khi thấy Ma chủ bố trí trận pháp, lấy ra nhiều thiên tài địa bảo, thì không khỏi bối rối.
Xa xỉ, thật là quá xa xỉ.
Dù Hứa Lạc Trần không biết hết những thứ kia, cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhưng dù gì hắn cũng là một luyện đan sư, vẫn có thể nhận ra đồ tốt hay không.
Làm hắn thấy hơi thấp thỏm.
Lỡ đối phương đột nhiên phát hiện ra mình không phải là nhi tử của lão, ông ta có đánh chết mình không?
Hứa Lạc Trần đi vào trong trận, ngồi xuống xếp bằng.
"Lạc Trần, nếu con cảm giác có cái gì không đúng, thì gọi ta."
Ma chủ còn căng thẳng hơn cả Hứa Lạc Trần, quan tâm nói.
"Được."
Hứa Lạc Trần lên tiếng đáp.
"Thần tằm nghịch mệnh !"
"Nghịch thiên cải mệnh, trận lên!"
Ma chủ kích hoạt trận pháp, trong tích tắc, cả trận pháp bắn ánh sáng rực rỡ lên cao, xuất hiện hư ảnh một con thần tằm, miệng phun sợi tơ, bọc Hứa Lạc Trần lại thành một cái kén vàng.
Hứa Lạc Trần thấy mình như ngâm người trong suối nước nóng, lỗ chân lông toàn thân mở rộng, những dòng năng lượng trào vào trong người, vô cùng ấm áp và thoải mái.
Ngay lúc này.
Ma chủ hình như cảm ứng được cái gì, bóng người biến mất, xuất hiện ở ngoài điện.
Ngoài điện xuất hiện một thanh niên, phong thần anh tuấn, khí chất tuyệt trần, như tiên nhân hạ phàm.
"Ngươi là ai?"
Ma chủ ánh mắt bất thiện, hỏi.
Không ngờ người này có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện ở ngoài chí tôn ma điện của ông ta, thật là phi phàm.
"Thanh Vân Đạo Tông Đại sư huynh, Tô Trường Ngự."
"Sau khi Hứa Lạc Trần tỉnh lại, nếu hắn muốn về Thanh Vân Đạo Tông, thì giao thư này cho hắn."
Tô Trường Ngự nhìn Ma chủ, nói.
Trong thư viết cho hắn, Thái Hoa đạo nhân đã bảo với Tô Trường Ngự tình huống của Hứa Lạc Trần, bảo hắn lo cho Hứa Lạc Trần.
Nên, khi Tô Trường Ngự thuận tiện dùng phép thôi diễn tính toán tình hình các sư đệ sư muội, khi xem bói tới Hứa Lạc Trần, hắn cảm thấy nên tới tận nơi xác nhận một chuyến.
Bây giờ thấy tình huống rồi, hắn cũng yên tâm.
Hắn không nói gì thêm, lá thư trong tay bay về phía Ma chủ, rồi biến mất.
"Không ngờ trên đời còn có một tồn tại như ngươi. Thanh Vân Đạo Tông Đại sư huynh, sao ta chưa bao giờ nghe tới cái tên Thanh Vân Đạo Tông này? ".
Ma chủ nhìn theo hướng Tô Trường Ngự biến mất, lẩm bẩm kinh ngạc.
Cũng trong lúc này.
Dưới cửu địa, Hư Huyền đạo nhân nhìn tin tức Ma Thần Giáo báo về, không sao tin được.
"Sư tôn của kiếm tiên đứng đầu thiên hạ Cổ kiếm tiên, Đại Hạ Thập hoàng tử, Thanh Vân Đạo Tông Đại sư huynh, kiếm tiên tuyệt thế Tô Trường Ngự."
"Ở Thanh Châu Thanh Vân Đạo Tông một kiếm chém chết ngoại địch."
"Sao có thể?"
Hư Huyền đạo nhân bối rối.
Nếu không phải ông ta biết Ma Thần Giáo không bao giờ báo cho mình tin giả, nói kiểu gì ông ta cũng không tin nổi cái tin tức này.
Quá đáng, quá đáng lắm rồi, quá đáng tới tận cửa.
Đương nhiên ông ta biết Thanh Vân Đạo Tông.
Là tông môn sư đệ của ông ta, Thái Hoa đạo nhân ẩn núp.
Kết quả, bây giờ có người bảo với ông ta rằng, Thái Huyền đạo nhân chết bởi một tên đệ tử của cái tông môn đó.
Dù ông ta chưa bao giờ gặp đám đệ tử của Thái Hoa đạo nhân.
Nhưng một tông môn nhỏ như vậy, cộng thêm lúc ấy Thái Hoa đạo nhân đang ở trạng thái hóa phàm, thì lấy đâu ra đệ tử giỏi.
Cho dù là có, dù ngươi có thiên tư vô song đi chăng nữa, thì quá lắm cũng chỉ tới Kim Đan mà thôi.
Còn một kiếm chém chết Đại Thừa.
"Chẳng lẽ, đây là hậu thủ Thái Hoa lưu lại? ".
Hư Huyền đạo nhân thầm nghĩ.
Suy tư một hồi, Hư Huyền đạo nhân quyết định tới Thanh Vân Đạo Tông để xem thử, xem xem Thái Huyền có để lại tin tức hữu dụng nào ở Thanh Vân Đạo Tông không.
Cũng vào lúc này.
Sau núi Thanh Vân.
Cổ kiếm tiên ngồi xếp bằng ngộ kiếm.
Không ngừng nghĩ xem vì sao lúc đi, Tô Trường Ngự lại gõ lên đầu mình ba cái.
"Ba! Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!"
"Lúc trước, sư tôn có bảo, một cọng cỏ, chém hết nhật nguyệt trăng sao, chính là kiếm đạo."
"Nhưng lần này, sư tôn lấy nhật nguyệt sao trời, sông núi cỏ cây làm kiếm."
"Lấy vạn vật làm kiếm!"
Cổ kiếm tiên cái hiểu cái không, có vẻ hiểu, lại có vẻ chẳng hiểu cái gì.
Ngay lúc này, chợt có một đạo linh quang lóe lên trong đầu ông, khiến ông bắt được cái gì đó.
Trong đầu hiện ra cảnh Diệp Bình đặt kiếm xuống, cầm kiếm lên ở sau núi.
Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vô cùng, từ lúc mình đạt tới trình độ cao nhất của kiếm đạo, thì việc chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế đã trở thành chấp niệm.
Chấp niệm quá nặng, phải hiểu được buông ra.
Bỏ chấp niệm trong lòng đi trước, lấy lại kiếm đạo ở trong lòng.
Đúng rồi, một kiếm sư tôn chém ra kia, không phải là kiếm đạo mà ta mong muốn đó sao?
Đó cũng là kiếm đạo, vô thượng kiếm đạo!
"Sư tôn, ta hiểu rồi, tam, đại diện cho vạn vật, đại diện cho vô cùng, đại diện cho kiếm đạo của ta, cũng đại diện cho chấp niệm của ta! Đồ nhi hiểu rồi!"
"Tạ ơn sư tôn ban pháp!"
Cổ kiếm tiên vô cùng kích động, thì ra, từ khi gặp được Tô Trường Ngự, người ta đã chỉ điểm kiếm đạo cho mình rồi.
Cả lúc nói với mình thế nào là kiếm đạo, hay là lúc dạy kiếm đạo cho Diệp Bình.
Uổng cho mình được gọi là kiếm tiên đệ nhất thiên hạ, vậy mà chưa bao giờ lĩnh ngộ được hàm nghĩa trong đó.
Lúc này, Cổ kiếm tiên đã hoàn toàn hiểu ra.
Ông đứng dậy, cả người như một thanh thần kiếm tuyệt thế, kiếm ý kiếm khí chém thẳng lên trời.
Cũng trong lúc này.
Vân vụ sơn mạch, trong một sơn cốc.
"Đi đi, kỳ lân thần quả sắp chín rồi."
Thú kỳ báo mắt xanh nói với Trần Linh Nhu.
"Sẽ không sao thật chứ? Con khỉ kia thật không mạnh chứ?"
Trần Linh Nhu lo lắm, hỏi lại lần nữa.
Nếu con khỉ kia không mạnh thật, thì tại sao đối phương lại phải bảo mình đi hái?
Tự nó ra tay, hái về không được à?
Trần Linh Nhu không tin là con khỉ đó chỉ có mỗi tốc độ nhanh, nàng đâu có ngốc.
Thú kỳ báo mắt xanh bị Trần Linh Nhu hỏi đến phiền.
Cái câu hỏi này, mấy ngày nay ngươi đã hỏi ta không biết bao nhiêu lần rồi.
"Vì ngươi quá yếu quá gà, con khỉ kia sẽ không để ý, có khi còn chả phát hiện ra."
Thú kỳ báo mắt xanh đáp.
Trần Linh Nhu trầm mặc.
Không ngờ sự thật mà mình vất vả muốn biết lại là thế này.
Thật là tàn nhẫn.
"Nhanh lên, trái cây chín rồi, tí nữa con khỉ kia đi ra, ta sẽ cản cho."
Thú kỳ báo mắt xanh thúc giục.
Lúc này, kỳ lân thần quả đã tỏa ra ánh sáng trong veo và mùi thơm.
Trần Linh Nhu rất khó chịu, mang theo bi thương đi hái kỳ lân thần quả.
Tới bên đầm, thò tay ra, hái quả xuống.
Chợt.
Nước trong đầm nổi lên cuồn cuộn, một đạo thân ảnh khổng lồ từ trong đầm lao ra.
Trần Linh Nhu nắm kỳ lân thần quả, sững người ra nhìn.
Cái bóng kia cao tới mấy trượng, giống như con vượn, tỏa ra hung ý khiến nàng muốn ngừng thở.
Đây mà là một con khỉ lông trắng?
Chỉ có tốc độ hơi nhanh tí, không có gì khác?
Nhìn sao cũng không giống con khỉ chỉ bén nhạy thôi.
Trần Linh Nhu bối rối, trợn tròn mắt.
Cảm thấy tâm linh trẻ thơ của mình đã bị lừa dối.
Thủy viên ra tay, nắm đấm khổng lồ hướng thẳng vào Trần Linh Nhu, mang theo uy áp không thở nổi.
"A a a! Bích Vương cứu mạng!"
Trần Linh Nhu hét to.
Thú kỳ báo mắt xanh đã chuẩn bị sẵn tinh thần kế hoạch thất bại, không chút do dự, ra tay đón đỡ.
Oanh!
Thú kỳ báo mắt xanh đỡ đòn của thủy viên.
Trần Linh Nhu bị dư âm đánh ngã bay xuống đất.
Một món đồ trong túi đựng đồ của nàng lăn ra.
Một quả trứng hóa đá.
Quả trứng hồi ấy Trần Linh Nhu lấy được ở Thất Vương Truyền thừa.
Trần Linh Nhu thấy lạ, đồ trong túi đựng đồ của nàng sao có thể dễ rơi ra ngoài như vậy được, vô lý.
"Đi!"
Thú kỳ báo mắt xanh xông lại, dẫn Trần Linh Nhu bỏ chạy.
Trần Linh Nhu không kịp nghĩ nhiều, vội nhặt quả trứng lên, chuẩn bị đường chạy.
Nhưng, bất chợt.
Kỳ lân thần quả trong tay Trần Linh Nhu hóa thành một luồng năng lượng tinh thuần, bay vèo vào trong quả trứng đá.
"Kỳ lân thần quả của ta!"
Thú kỳ báo mắt xanh hoảng hốt kêu to.
Nó đợi lâu như vậy, bận rộn lâu như vậy, không phải là vì cái quả này, để làm thuần hơn huyết mạch kỳ lân trong cơ thể mình sao.
Kết quả bây giờ, trái cây lại bị mất.
Thú kỳ báo mắt xanh không chịu nổi, cũng không muốn chạy nữa, đứng sững ra đó.
Hống!
Thủy viên ngửa mặt lên trời gầm vang, đánh một quyền về phía Trần Linh Nhu.
Trần Linh Nhu sợ hãi, một tấm ngọc phù xuất hiện trong tay.
Đây là bảo vật Tiêu Mộ Tuyết đưa, để cho nàng phòng thân, nhưng ngọc phù còn chưa kịp kích hoạt, một đám mây lành đã xuất hiện, tụ ở trên đầu Trần Linh Nhu, chặn một quyền kia cho nàng.
Mây lành tụ càng lúc càng dày, khiến cả dãy núi xuất hiện luồng khí tức thần thánh.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Quả trứng đá trong tay Trần Linh Nhu vang lên tiếng vỡ thánh thót.
Trứng đá bay lên cao, bên trong có hình ảnh một con kỳ lân.
Mây lành lượn lờ, ánh sáng vàng tràn ngập, một con kỳ lân đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, mi người, vảy rồng, đuôi trâu, vó ngựa, quanh thân tỏa ra khí tức màu vàng, chân đạp mây lành xuất hiện giữa hư không.
Trần Linh Nhu kinh ngạc, tròn mắt nhìn nó.
Lúc nàng lấy được quả trứng này trong Thất Vương bí cảnh.
Nàng vô cùng buồn rầu, khó chịu.
Một quả trứng đá, thì làm được cái gì.
Dù bên trong có là chân long, kỳ lân thì cũng là vô ích.
Không ngờ, quả trứng đá sống lại, sinh ra được thần thú kỳ lân.
Trần Linh Nhu mừng như điên.
Thì ra nàng mới là người chiến thắng lớn nhất, không chỉ lấy được Kiếm Vương truyền thừa, còn lấy được trứng đá có kỳ lân.
Trong đầu Trần Linh Nhu tưởng tượng ra hình ảnh mình cưỡi kỳ lân, trường kiếm chân trời.
Đợi mình quay về Thanh Vân Đạo Tông, xem ai còn dám nói mình là phế vật rảnh rỗi!
"Ngươi tự thối lui đi."
Kỳ lân nhìn thủy viên, nói.
"Hống!"
Thủy viên gầm gừ không cam lòng.
Nó đã chờ trong u đàm biết bao lâu, kết quả tới phút quyết định lại bị người ta hái mất làm sao cam tâm.
"Ngươi dám không vâng lời ta?"
Kỳ lân lại lên tiếng, quanh thân khí tức thần thú tràn ngập, khiến thủy viên như bị sét đánh, bò lổm ngổm dưới đất.
Trong giới yêu thú, có sự phân chia đẳng cấp huyết mạch áp chế rõ ràng, kỳ lân là thần thú, là hoàng giả yêu tộc, có khả năng áp chế về mặt huyết mạch với yêu thú khác.
Nó không cần ra tay, chỉ cần lấy lực huyết mạch ra để trấn áp thủy viên.
Thú kỳ báo mắt xanh cũng bò toài dưới đất, run lẩy bẩy, trong cơ thể nó có một tia huyết mạch kỳ lân, nên lực áp chế càng thêm mạnh.
Trong nháy mắt, thủy viên khẽ gầm nhẹ xin tha thứ.
Kỳ lân thu khí tức lại, thủy viên nhanh chóng thối lui.
Trần Linh Nhu nhìn cảnh ấy mà mắt sáng rực, vô cùng kích động.
Thật lợi hại!
Có một con linh sủng như vậy, mình muốn đi đâu trong giới tu tiên mà không được!
Nàng không nhịn được, muốn cưỡi kỳ lân.
"To gan, ngươi đang làm gì?"
Kỳ lân thấy hành động của Trần Linh Nhu, mắng một tiếng.
"Không phải mi là linh sủng của ta à? Ta cưỡi chút thôi mà."
Trần Linh Nhu nói.
"Càn rỡ, bổn hoàng đường đường là thần thú, kỳ lân cổ hoàng, là linh sủng của ngươi hồi nào!"
Kỳ lân cổ hoàng nghe vậy, ánh mắt trở nên không lành.
"Ngươi là trong trứng do ta ấp ra mà, còn ăn quả cây của ta nữa."
Trần Linh Nhu uất ức nói.
Đời người thay đổi nhanh chóng chính là như vậy, vốn chỉ là một quả trứng đá, kết quả trứng đá nở ra kỳ lân, nhưng mà kỳ lân lại không nhận mình.
"Rõ ràng quả đó là của ta."
Thú kỳ báo mắt xanh cũng mở miệng chen vào, nó thấy mình mới là kẻ uất ức nhất.
"Bổn hoàng không phải kẻ không biết lí lẽ, lần này bổn hoàng xuất thế, các ngươi quả thật có công."
"Niệm tình nhà ngươi có công, bổn hoàng ban cho ngươi một giọt thánh huyết."
Kỳ lân nói với thú kỳ báo mắt xanh.
Sau đó cho thú kỳ báo mắt xanh một giọt thánh huyết.
"Đa tạ cổ hoàng, đa tạ cổ hoàng."
Thú kỳ báo mắt xanh lập tức cảm ơn.
Kỳ lân thánh huyết này rất có ích với nó, không thua gì kỳ lân thần quả.
Kỳ lân cổ hoàng quay qua nhìn Trần Linh Nhu.
"Đúng là giữa hai chúng ta có một đoạn duyên phận."
"Thôi bổn hoàng nhận ngươi làm nhân sủng vậy."
Kỳ lân cổ hoàng nói, giọng điệu đầy cao ngạo.
Trần Linh Nhu bối rối.
Nhân sủng?
Sủng vật của mình, muốn nhận mình làm nhân sủng?
Trần Linh Nhu muốn khóc.
Ngay lúc này.
Một giọng nói bỗng vang lên.
"Tiểu sư muội."
Âm thanh nhàn nhạt, một nam tử xuất hiện, thân cao tám thước, phong thần anh tuấn, khí chất vô song.
Lúc xem bói cho các sư đệ muội, thấy Trần Linh Nhu ở cách mình không xa, lại thấy quẻ tính ra Trần Linh Nhu đang gặp được cơ duyên kì ngộ.
Mà cơ duyên kì ngộ đều đi kèm với nguy hiểm, nên Tô Trường Ngự mới tới.
Trần Linh Nhu sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc kia, Trần Linh Nhu ngây ra.
Đại sư huynh.
Là Đại sư huynh.
Sao mới vài ngày không gặp, Đại sư huynh càng đẹp trai hơn, càng xuất trần hơn vậy, hơn nữa tóc còn biến thành màu trắng.
"Đại sư huynh."
Trần Linh Nhu kêu lên.
"Đại ca!"
Nhưng, kỳ lân nhìn thấy Tô Trường Ngự, cũng kêu to xông tới.
"Kỳ lân?"
Tô Trường Ngự sửng sốt, đến lúc này mới nhìn thấy bên cạnh có một con kỳ lân.
Cái gì thế, sao con kỳ lân này lại gọi mình là đại ca?
Chỉ trong chớp mắt, Tô Trường Ngự liền hiểu ra ngay. Vì vẻ ngoài, khí chất của mình đã chinh phục con kỳ lân chỉ trong tích tắc, khiến nó muốn thần phục mình.
Lần đó ở vương vực, Tô Trường Ngự thấy Diệp Bình thu phục một con thần thú long mã làm vật cưỡi, nói thật lúc ấy, hắn cũng thấy hơi hâm mộ.
Vật cưỡi như vậy, làm tăng giá trị nha.
Mình là kiếm tiên tuyệt thế, sao có thể không có thần thú để làm vật cưỡi.
Cho nên, hắn thấy con kỳ lân trước mặt này không tệ.
Kỳ lân kiếm tiên Tô Trường Ngự, nghe không tệ chút nào.
Tô Trường Ngự nghĩ.
"Đại ca, ngươi không nhận ra ta à? Là ta, Ngạo Thiên đây."
Kỳ lân cổ hoàng thấy Tô Trường Ngự lạnh lùng hờ hững, thì kích động kêu lên.
"Ngạo Thiên?"
Tô Trường Ngự sửng sốt, cái tên này… chưa nghe bao giờ.
Nhưng nhìn dáng vẻ đối phương, hình như là có biết mình.
"Đúng vậy, Ngạo Thiên, Cổ Ngạo Thiên! Đại ca, ngươi quên ta ư?"
Kỳ lân cổ hoàng kêu lên đau đớn.
"Xem ra, sau trận đánh đó, đại ca cũng chuyển thế trọng tu, mất đi trí nhớ, ngươi là Trường Sinh Tiên Vương, là chúa tể nhân tộc, ta là kỳ lân cổ hoàng, là hoàng giả yêu tộc, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa."
"Lúc đó chúng ta bảo vệ vạn tộc thiên hạ đánh nhau với hắc ám, dù chiến thắng hắc ám, nhưng ta cũng cạn kiệt căn nguyên, hóa thành trứng đá, im lặng tới nay, không ngờ vừa tỉnh lại, đã gặp lại đại ca."
Kỳ lân cổ hoàng nói với Tô Trường Ngự, giọng rất là nghiêm túc.
Tô Trường Ngự nghe vậy, cả người run lên, trong đầu chợt xuất hiện một ít hình ảnh rời rạc.
Hắn không nhớ gì cả, không hiểu đối phương nói cái gì.
Lúc đó ở tông môn, trong đầu hắn có xuất hiện khá nhiều thứ, nhưng không có cái vụ này.
Cơ mà, sao lại là Trường Sinh Tiên Vương?
Không phải là Trường Ngự Tiên Vương sao?
Chẳng lẽ vì hồi đó mình nhớ tới cái tên Lục Trường Sinh?
Tô Trường Ngự không suy nghĩ nhiều.
Dù là Trường Sinh Tiên Vương hay là Trường Ngự Tiên Vương.
Mình cứ giả trâu bò là xong chuyện.
"Ngạo Thiên?"
Tô Trường Ngự khẽ gọi một tiếng.
"Đại ca!"
Kỳ lân cổ hoàng nghe hắn gọi, kích động lắm.
"Ngạo Thiên?"
Tô Trường Ngự gọi thêm lần nữa.
"Đại ca!"
Mắt Kỳ lân cổ hoàng lân rưng rưng, kích động vô cùng, đại ca rốt cuộc cũng nhận ra mình.
Tô Trường Ngự thấy cỡ này là được rồi, bèn chuyển sang nói mục đích của mình.
"Ngạo Thiên, đại ca bây giờ có một số việc, phải đi tới vài nơi, nhưng chưa có vật để cưỡi, rất là bất tiện, ngươi có thể hạ mình một chút cho ta cưỡi không?"
Tô Trường Ngự nói, trong lòng hồi hộp, mình nói thế có hơi trực tiếp quá không.
Vì đây là thần thú kỳ lân đó, dù gì cũng phải bồi dưỡng chút tình cảm trước mới đúng.
Chỉ là bây giờ hắn có việc, không có nhiều thời gian để tạo cảm tình.
"Không vấn đề, đại ca, tới đây, lên lưng ta!"
Kỳ lân cổ hoàng không từ chối, chủ động tiến lên cho Tô Trường Ngự cưỡi.
Tô Trường Ngự kích động quá, không ngờ nó đồng ý rồi.
Thần thú kỳ lân nha.
Cưỡi kỳ lân đi lại khắp nơi, oai phong biết bao, đẹp trai biết bao.
Thế nhưng vẻ ngoài hắn vẫn rất là bình thản.
"Ngạo Thiên, ngươi sảng khoái như vậy, không hổ là hảo huynh đệ của ta, đại ca sẽ không quên ngươi."
Tô Trường Ngự nói, leo lên lưng kỳ lân cổ hoàng.
Cả người hắn giãn ra sung sướng, thậm chí còn có một chút cảm giác quen thuộc.
Giống như, ta đã từng làm việc này rồi.
"Đại ca, ngươi muốn đi đâu?"
Kỳ lân cổ hoàng hỏi, quanh thân tràn ngập mây lành, tỏa sáng lượn lờ, hiệu ứng vô cùng tuyệt vời, cực kì xuất sắc.
Tô Trường Ngự cưỡi trên mình nó càng khỏi phải bàn, hoàn toàn là tiên nhân chân chính.
"Đông Hải long cung."
Tô Trường Ngự đáp.
"Được, đại ca, ngươi ngồi cho vững."
Kỳ lân cổ hoàng mở miệng, mây lành dưới chân khẽ động, biến mất nơi chân trời.
Thú kỳ báo mắt xanh và Trần Linh Nhu đứng ngây ra tại chỗ nhìn theo.
"Đại sư huynh, hu hu hu, kỳ lân của ta, là kỳ lân của ta, rõ ràng là của ta mà. ".
Trần Linh Nhu nhìn theo bóng Tô Trường Ngự cưỡi kỳ lân, uất ức khóc.
Tô Trường Ngự đang cưỡi kỳ lân có cảm giác hình như mình quên mất chuyện gì đó.
Nhưng mà cưỡi kỳ lân ngao du thoải mái quá, nên hắn quên luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận