Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 268: Hạ Thanh Mặc phải gả đi? Tìm Đại sư huynh hỗ trợ!
Hạ Thanh Mặc nghe Diệp Bình nói vậy, hiểu ngay hắn không muốn nói, nên cũng không hỏi nữa.
Nàng biết Đại sư huynh Tô Trường Ngự của Diệp Bình, chính là kiếm tiên tuyệt thế, chuyện của đại nhân vật như vậy, đương nhiên là trọng đại.
Nghe thấy Diệp Bình hỏi về mình, Hạ Thanh Mặc lại buồn.
"Dạo này ta cũng tốt, ngày thường nhàm chán đều lấy bức họa của Diệp Bình sư huynh ra xem."
Hạ Thanh Mặc cười nhẹ, trả lời.
Sau đó tiếp tục nói.
"Diệp Bình sư huynh, ta dẫn huynh đi dạo hoàng cung một vòng nhé."
Hạ Thanh Mặc không mời Diệp Bình vào tẩm cung của mình.
Nàng ở trong cung không được yêu thương, cung của nàng rất là vắng lạnh, không có gì để chiêu đãi Diệp Bình.
Cộng thêm nàng bây giờ sắp phải xuất giá, nếu mời Diệp Bình vào cung mình, thị nữ trong cung sẽ báo cho Thái tử, nói không chừng sẽ mang tới phiền toái không cần thiết cho Diệp Bình.
"Được."
Diệp Bình gật đầu.
Nếu hai người đã không thể ngồi nói chuyện phiếm, thì chi bằng đi dạo một chút, đi tới đi lui.
Thế là, hai người sóng vai nhau đi.
Hạ Thanh Mặc rất quen thuộc hoàng cung, dẫn Diệp Bình đi một lèo, thưởng thức rất nhiều cảnh đẹp, miệng không ngừng giảng giải, kể lại nhiều chuyện thú vị.
Đại Hạ hoàng cung rất lớn, rất phi phàm.
Khác hẳn một trời một vực với hoàng cung Tấn quốc.
Ngay lúc này.
Một giọng nói vang lên.
"Thanh Mặc công chúa, sao người lại ở đây? Giá y của người đã chuẩn bị xong, mời người đi mặc thử, xem xem có vừa không, xem có chỗ nào không hài lòng không."
Từ xa, có một ma ma, thấy Hạ Thanh Mặc dẫn Diệp Bình đi dạo thì tiến tới.
Nụ cười trên mặt Hạ Thanh Mặc khựng lại, nàng cắn môi, im lặng một lúc, nhàn nhạt nói với ma ma kia.
"Ta còn có việc, ngày mai đi."
Hạ Thanh Mặc nói.
"Thanh Mặc công chúa, giá y của người phải được quyết định xong trong hôm nay, mời người đi cùng nô tì đi."
Ma ma kia đáp, giọng điệu không tôn kính lắm.
Hạ Thanh Mặc là công chúa không được yêu thương nhất của Đại Hạ Vương Triều.
Đám nô tài này không dám sỉ nhục gì Hạ Thanh Mặc, nhưng cũng chỉ cung kính cơ bản mà thôi.
"Để ta đưa bằng hữu về đã."
Hạ Thanh Mặc nhàn nhạt đáp, rồi nhìn Diệp Bình.
"Diệp Bình sư huynh, ta có chút việc, không thể đi cùng huynh nữa. Huynh ở đâu, ta đưa huynh về."
Hạ Thanh Mặc nặn ra một nụ cười.
Diệp Bình gật đầu, nếu Hạ Thanh Mặc đã có việc, đương nhiên hắn cũng sẽ không đi dạo tiếp một mình.
"Giá y? Thanh Mặc công chúa, ngươi sắp kết hôn à?"
Diệp Bình hỏi.
Không ngờ mới chỉ một thời gian không gặp, Thanh Mặc công chúa đã phải lập gia đình.
Lòng Hạ Thanh Mặc đau nhói, có một nỗi buồn không sao dùng lời diễn tả được.
Đối với Diệp Bình, lúc mới quen khi anh hùng cứu mỹ nhân, Hạ Thanh Mặc chỉ thấy cảm kích hắn.
Sau đó, tới Thanh Vân Đạo Tông, dần dần nàng sinh ra một mối thiện cảm với Diệp Bình.
Lúc nàng phải rời khỏi Thanh Vân Đạo Tông, biết Diệp Bình chính là thi nhân, Thanh Liên Cư Sĩ mà mình hằng thích, trong lòng Hạ Thanh Mặc đã sinh ra một tình cảm khác thường.
Trở về hoàng cung, nàng trở về cuộc sống cũ, nhưng mỗi lần cầm bức họa Diệp Bình vẽ tặng cho mình, nhìn những tập thơ của Thanh Liên Cư Sĩ mà mình cất giữ, tình cảm kia lại trỗi lên.
Nhưng Hạ Thanh Mặc biết, nàng với Diệp Bình là không thể.
Chưa nói tới việc Diệp Bình có thích nàng hay không, nàng vốn đã không có quyền lựa chọn hôn sự của mình.
Nên, hôm nay Diệp Bình đến tìm nàng chơi, nàng vui lắm, biết thời gian như này không có nhiều, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp nhau.
Bởi vì, khi nàng gả tới Đại Trạch rồi, sẽ không thể qua lại gì với Diệp Bình được nữa.
Bây giờ, Diệp Bình biết mình sắp gả đi, hỏi chuyện, Hạ Thanh Mặc không biết trả lời thế nào, nàng trầm mặc.
"Sao vậy? Sao lại không vui?"
Diệp Bình thấy vẻ mặt Hạ Thanh Mặc, thì quan tâm hỏi, sao nhắc tới chuyện này, Hạ Thanh Mặc liền trở nên không vui?
Trong lòng hắn lập tức nảy ra một suy đoán.
Ở Thanh Vân Đạo Tông, lúc Uy Vũ Hầu tới đón Hạ Thanh Mặc đi, mọi người đã cảm thấy Hạ Thanh Mặc ở hoàng cung không được yêu thương.
Lúc ấy Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần còn xúc động, nói hoàng gia tàn khốc, loại công chúa không được thương như Hạ Thanh Mặc thường sẽ phải bị phái đi liên hôn.
"Diệp Bình sư huynh, ta không sao."
Hạ Thanh Mặc cố gượng cười.
Sau đó nói tiếp.
"Qua ít ngày nữa, ta sẽ gả đi Đại Trạch, lập gia đình với Tam hoàng tử điện hạ của Đại Trạch, nghĩ tới việc rời khỏi Đại Hạ, nên không vui thôi."
Hạ Thanh Mặc cố tỏ ra bình thường như không có chuyện gì, nhưng trên mặt nàng nhìn ra được là nàng buồn bực không vui.
Diệp Bình thầm nghĩ, Nhị sư huynh nói đúng rồi.
"Thanh Mặc công chúa, ngươi không muốn gả đi Đại Trạch phải không?"
Diệp Bình hỏi như thế.
Hạ Thanh Mặc là bằng hữu của hắn, hắn không có nhiều bằng hữu, bằng hữu hắn gặp phải chuyện không vui, nếu giúp được, đương nhiên hắn sẽ tận lực giúp.
Hạ Thanh Mặc vẻ mặt không vui, rõ ràng là không muốn bị gả đi.
Chuyện này cũng rất bình thường, chẳng có ai thích chuyện liên hôn hết.
Huống chi còn là gả ra nước khác.
Diệp Bình còn nghe nói, công chúa gả ra ngoài còn không bằng thiếp, nghĩ chút thôi là biết thảm thế nào.
Hạ Thanh Mặc trầm mặc.
Nàng dĩ nhiên là không muốn chuyện này, nhưng nàng không có quyền lựa chọn.
Dù không muốn thì cũng có làm được gì đâu.
Nàng biết Diệp Bình là quan tâm mình, muốn giúp mình, nhưng mà chuyện này, dù Diệp Bình có lên tiếng, cũng chẳng giúp được gì.
Hạ Thanh Mặc còn nhớ những lời Thái tử đã nói với nàng sau khi nàng trở lại hoàng cung.
Nếu Diệp Bình giúp mình, mà bị Thái tử biết, Diệp Bình sẽ gặp phiền toái.
Thấy Hạ Thanh Mặc như thế, dù nàng không nói gì, nhưng Diệp Bình đã hiểu.
Mình muốn giúp Hạ Thanh Mặc giải quyết chuyện liên hôn này không phải dễ.
Liên hôn này là của Đại Hạ và Đại Trạch, mình sao giúp được cái gì.
Loại chuyện này, e là chỉ có Đại Hạ Đế vương mới sửa được.
"Đại Hạ Đế vương?"
Diệp Bình chợt nảy ra một ý, hay mình đi tìm Đại sư huynh nhờ giúp?
Hạ Thanh Mặc không chỉ là bằng hữu của mình, mà còn là bằng hữu tốt của Thanh Vân Đạo Tông, chắc Đại sư huynh cũng không muốn nhìn Thanh Mặc công chúa bị liên hôn bất kể như vậy đâu.
Mà Đại sư huynh có thể nói chuyện với Hạ Đế.
"Thanh Mặc công chúa, ta đi về đây. Nếu ngươi không muốn gả, ta sẽ giúp ngươi."
Diệp Bình nói với Hạ Thanh Mặc.
Hạ Thanh Mặc sửng sốt nhìn hắn. Sự ưu buồn trong lòng nhất thời giảm đi, nàng nở nụ cười thật lòng.
"Cám ơn, Diệp Bình sư huynh."
Hạ Thanh Mặc cám ơn Diệp Bình.
Ban đầu, nàng luôn không muốn để Diệp Bình biết, không muốn hắn giúp mình, nhưng bây giờ, nàng không từ chối nữa.
"Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, đương nhiên phải giúp một tay."
Diệp Bình cười nhẹ đáp.
Sau đó hắn đi về. Hắn phải đi tìm nói cho Đại sư huynh nghe chuyện này, xem xem Đại sư huynh có chịu giúp người ta không.
Nếu không được, thì lại tìm cách khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận