Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 261: Bí mật của Thái Hoa

"Sư đệ, hơn hai mươi năm không gặp, ngươi còn nhớ ta không?"
Giọng nói già nua vang lên, mang theo tình cảm ‘đã lâu không gặp’.
Thanh Vân Đạo Tông.
Thái Hoa đạo nhân nghe thấy giọng nói này, không hề thấy kinh ngạc, ngược lại còn thở dài, quay về phía phát ra giọng nói.
"Không ngờ, ngươi lại luôn ẩn nấp trong cảnh nội Thanh Châu. Hơn hai mươi năm, sư huynh, ngươi thật sự không bỏ được sao?"
Thái Hoa đạo nhân đáp, với vẻ không biết làm sao.
Một bóng người xuất hiện trên sườn núi. Người này không hề già, là một nam tử trung niên.
Ông ta đứng trước mặt Thái Hoa đạo nhân, nét mặt không cảm xúc.
"Không bỏ được?"
Nam tử trung niên lặp lại, thần sắc không thay đổi, nhưng trong mắt lóe lên ý lạnh, nhìn Thái Hoa đạo nhân.
"Sư huynh, ngươi chấp nhất quá."
Thái Hoa đạo nhân thở dài.
Đại Húc đứng đó, không dám thốt một lời, dù gì trong trường hợp này, cũng không phù hợp nói gì cả.
"Cố chấp?"
"Sư đệ, ngươi học cái bộ dáng này của sư phụ tốt đấy, hèn gì sư phụ lại thích ngươi như vậy."
Sư huynh của Thái Hoa châm chọc.
"Sư huynh, bỏ nó đi, đã nhiều năm như vậy, kế hoạch của ngươi đã thất bại hoàn toàn, nếu người còn thấy hận, vậy để đệ dùng cái mạng này xóa bỏ nỗi hận trong lòng huynh có được không?"
Thái Hoa đạo nhân nhìn đối phương.
Người kia lắc đầu, nhìn Thái Hoa đầy dữ dằn.
"Thái Hoa, ta luôn đối xử với ngươi như một sư đệ, luôn chăm sóc lo lắng cho ngươi, hơn hai mươi năm trước, ta biết phương pháp thành tiên, nhưng ta không nói với ai, chỉ nói cho một mình ngươi."
"Vậy mà, ngươi chẳng những không giúp ta, còn phá hỏng kế hoạch của ta, giờ còn dám đứng đây nghiêm trang đạo mạo, sư đệ, sao ngươi lại trở nên dối trá thế!"
Người kia lên tiếng, siết chặt nắm tay, đôi mắt nhìn Thái Hoa đạo nhân như muốn toát ra lửa.
Thái Hoa đạo nhân nghe xong, đầy khổ sở.
"Sư huynh, phương pháp thành tiên của ngươi, là hy sinh vô số lê dân bách tính, phương pháp thành tiên như vậy, ta thà không thành tiên, còn có nhân quả của trời đất, làm như vậy, nếu thật sự thành tiên, ngươi sẽ phải tiếp nhận nghiệp lực rất nặng."
"Đến lúc đó người không ra người, tiên không ra tiên, quỷ không ra quỷ, đó mới là hại ngươi."
Thái Hoa đạo nhân tiếp tục khuyên giải, hy vọng đối phương hiểu được mình.
Nhưng người ta vung tay, quát to giận dữ.
"Ngươi đừng có ở đây mà giở giọng từ bi, người không vì mình, trời tru đất diệt."
"Thế gian vạn vật, đều có định số, nếu nói tới từ bi, trong một chén trà có tới hàng triệu triệu sinh linh, ngươi một phát nuốt sạch vào bụng, đó là từ bi à?"
"Bình dân phàm tục, nuôi nhốt gia súc để giết mà ăn, đó là cái gọi là từ bi à?"
"Nói tóm lại, vẫn chỉ là vấn đề mạnh yếu mà thôi. Lê dân thiên hạ thì sao? Hy sinh một số để đổi thành tiên vị cho ta, trăm ngàn năm sau, thì có ảnh hưởng gì?"
Ông ta gầm lên, vô cùng tức giận.
Nói một tràng, vẫn là muốn phạm thiên lý.
"Sư huynh, ngươi nói năng vô lý!"
Thái Hoa đạo nhân hít sâu.
"Vô lý?"
"A, bây giờ có nói gì với ngươi cũng vô dụng, ân oán hơn hai mươi năm nay, hôm nay ta sẽ kết thúc."
"Hơn nữa, dù nó có lý hay không, cứ đợi ta thành tiên rồi, sai cũng thành đúng mà thôi!"
Sư huynh của Thái Hoa đạo nhân đã chìm vào chấp niệm, ông ta giờ chỉ muốn giết người.
"Sư huynh, đệ vẫn muốn nói câu kia, nếu ngươi giết ta, mà giải được nỗi hận trong lòng ngươi, thì ta đứng đây cho ngươi xử trí."
Thái Hoa đạo nhân thở dài, ông tình nguyện lấy mạng sống của mình để hóa giải nỗi hận của sư huynh.
Nhưng sư huynh của ông bật cười vang.
"Giết ngươi? Chỉ giết ngươi thôi á?"
"Hai mươi năm trước, hai chúng ta quyết chiến, ngươi đánh ta trọng thương, sau đó dùng Hóa Phàm cổ phù, tự phong ấn tu vi, cưỡng ép mình hóa phàm, lấp đi kí ức, cắt đứt tất cả khí tức."
"Hai mươi năm nay ta một mực tìm ngươi, hôm nay khó khăn lắm mới tìm thấy ngươi, ngươi cho là ta chỉ muốn giết ngươi đơn giản như vậy thôi sao?"
Người kia cười điên cuồng, thuật lại chuyện xưa.
Thái Hoa đạo nhân vô cùng bất đắc dĩ.
Đúng thế.
Vụ đại nạn Thanh Châu hai mươi năm trước, người ta bảo rằng là do hai tu sĩ Nguyên Thần đại chiến gây ra, khiến cả sinh linh Thanh Châu đồ thán.
Nhưng thật sự, thì không phải là hai tu sĩ Nguyên Thần, mà là hai cường giả Đại Thừa, chính là ông và sư huynh.
Lúc ấy, Thái Hoa đạo nhân đánh sư huynh mình bị thương nặng, dùng thủ đoạn nghịch thiên, thay đổi trí nhớ của cả tu sĩ Thanh Châu, khiến họ tưởng lầm là do hai tu sĩ Nguyên Thần giành nhau bảo vật gây ra.
Sau đó, Thái Hoa đạo nhân dùng Hóa Phàm cổ phù, ép mình hóa phàm.
Quên đi tất cả, chỉ biết mình là một tu sĩ bình thường, thành lập nên Thanh Vân Đạo Tông, tự phong ấn tu vi mình.
Nhưng mới mấy hôm trước, nhờ cơ duyên xảo hợp, lấy được Thất Vương truyền thừa, bát quái đồ làm rung chuyển Hóa Phàm cổ phù, giúp ông lấy lại một phần trí nhớ.
Cũng nhờ vậy, mà sư huynh mới phát hiện ra ông.
Nhưng dù đã khôi phục một phần trí nhớ, Thái Hoa đạo nhân vẫn không muốn mình bị lộ hoàn toàn, nếu không phải hôm nay người của Đại Hạ vương triều tìm tới cửa, thì ông đã không gỡ linh phù.
Có điều ông cũng đã có sẵn mục đích riêng của mình khi dùng cổ phù.
Ông muốn kết thúc chuyện của hai sư huynh đệ mình.
Hơn hai mươi năm trước, sư huynh vì muốn thành tiên, mà muốn hiến tế Tô Trường Ngự, kết hợp với sinh mạng của vô số dân chúng khác, để đánh thức Ma thần, lấy bí quyết thành tiên.
Nhưng kế hoạch này đã bị ông phá hoại, Thái Hoa đạo nhân biết, chuyện này trước sau gì cũng phải thanh toán với nhau.
Hôm nay, Tô Trường Ngự đã lớn lên thành người, kế hoạch kia đã hoàn toàn tan vỡ, ông có chết cũng không hối tiếc.
"Sư huynh, phương pháp thành tiên đã mất hẳn rồi, ngươi muốn giết cứ giết đi."
Thái Hoa đạo nhân không muốn nói gì nữa.
Theo ông thấy, sư huynh vì không thể thành tiên, nên đã tẩu hỏa nhập ma, bây giờ chỉ còn nỗi hận mà thôi.
Nhưng sư huynh của ông lắc đầu, âm trầm nói.
"Ngươi sai rồi."
"Thái Hoa, ngươi sai hoàn toàn."
"Năm đó, ngươi phá hoại kế hoạch của ta, ngay cả ta cũng đã tưởng ta không thể thành tiên được nữa, nhưng ngươi có biết, sau khi ta bị ngươi đánh trọng thương, đã phát hiện ra cái gì không?"
"Ta tìm thấy một di tích ma môn thượng cổ, nên ta mới ẩn nấp ở Thanh Châu, ta đã biết biện pháp thành tiên thật sự, chính là hóa ma."
"Không thành được tiên, nhưng nếu có thể trở thành Ma thần, thì ý nghĩa cũng như nhau. Chỉ cần tìm thấy đứa con thiên mệnh, hiến tế nó, cùng với máu tươi của trăm ngàn vạn dân chúng, bố trí trận pháp, ta sẽ đánh thức Ma thần, để hắn vào trong cơ thể ta, cho hắn hồi phục."
"Đến lúc đó, ta sẽ vẫn có thể thành tiên, ha ha ha ha!"
Ông ta cười vang điên cuồng.
"Sư huynh, ngươi làm như vậy, đến lúc đó rất có khả năng sẽ bị ma đầu đoạt xác, ngươi đã bị đầu độc rồi, cái này rõ ràng là giả."
Thái Hoa đạo nhân biến sắc nói.
"Đoạt xác? Vậy thì có sao? Ít nhất ta có thể thành tiên, ít nhất ta có cơ hội thành tiên, chưa kể đương nhiên ta sẽ không cho hắn đoạt xác thành công.”
“Ta đã tới bước đường cùng rồi, nếu vẫn còn không liều mạng một lần nữa, thì sẽ hoàn toàn kết thúc.”
“Thái Hoa, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi hỗ trợ ta, đưa nó tới cho ta, thì hai chúng ta, vẫn sẽ là sư huynh đệ, ta thành tiên rồi, cũng sẽ giúp cho ngươi thành tiên!”
“Trong trời đất này, ta chỉ còn lại một người thân là ngươi mà thôi, Thái Hoa, ta sẽ bỏ qua tất cả hiềm khích lúc trước, thế nào?”
Người kia nhìn Thái Hoa đạo nhân đầy trông đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận