Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 265: Phụ tử nhận nhau
Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ đều thấy khó hiểu.
Nhất là Thái Thượng Huyền Cơ, ông ta ngây hết cả ra.
Con tư sinh?
Mình có con tư sinh hồi nào vậy?
Ngay cả mình cũng không biết nha.
"Huyền Cơ, ngươi có con tư sinh khi nào thế?"
Hạ Đế không khỏi nhìn Thái Thượng Huyền Cơ.
Thái Thượng Huyền Cơ cũng đang không hiểu nổi.
"Bệ hạ, thần chưa từng có con tư sinh, đây nhất định là hiểu lầm, để thần hỏi cẩn thận lại."
Thái Thượng Huyền Cơ đáp.
Hạ Đế gật đầu, phải làm vậy.
Thái Thượng Huyền Cơ không nói thêm, xoay người rời khỏi đại điện, đi hỏi gia nô nhà mình.
Một lát sau, Thái Thượng Huyền Cơ vội vã chạy vào đại điện, mặt mày khổ sở nói với Hạ Đế.
"Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi."
Mặt Thái Thượng Huyền Cơ như đưa đám.
"Xảy ra chuyện? Chuyện gì?"
Hạ Đế càng thêm khó hiểu.
Chuyện này là sao?
"Bệ hạ, có liên quan với ngài."
Thái Thượng Huyền Cơ khổ sở.
"Ngươi nói bậy!"
"Sao liên quan tới trẫm được, ngươi đừng có ngậm máu phun người."
Hạ Đế biến sắc, đây chả phải là nói bậy nói bạ sao? Con tư sinh của mi, thì liên quan quái gì tới ta?
Chuyện vậy mà cũng cố ép vào với nhau được hả?
"Không phải, không phải, bệ hạ, người nghĩ lầm rồi."
"Người tới nhà thần, chính là Trường Ngự tiểu hữu..."
Thái Thượng Huyền Cơ khổ sở lắm lắm, không biết có nên nói hay không.
"Trường Ngự?"
"Trường Ngự tới tìm ngươi làm gì?"
Hạ Đế chuyển sang kích động, không ngờ đó lại là Tô Trường Ngự, nhưng ngoài kích động, ông còn thấy tò mò hơn.
Đúng là không hiểu nổi, Tô Trường Ngự tới nhà Thái Thượng Huyền Cơ làm gì?
"Bệ hạ, Trường Ngự tiểu hữu chắc hiểu nhầm chỗ nào đó, nghĩ nhầm thần là phụ thân của hắn."
Thái Thượng Huyền Cơ đáp, thật sự không biết phải nói làm sao.
Sao mọi chuyện lại thành thế này!
"Hả ..."
Hạ Đế nhất thời không biết phải nói gì.
"Bệ hạ, giờ phải làm thế nào?"
Thái Thượng Huyền Cơ hỏi. Ông ta không biết giờ phải làm gì, mà dù có biết thì cũng không dám nói, vì nếu lỡ tới lúc đó có làm sai, người bị phạt sẽ vẫn là ông ta.
Hạ Đế không trả lời.
Ông đi tới đi lui.
Qua nửa khắc sau.
Cuối cùng, Hạ Đế hít sâu, nói với Huyền Cơ.
"Đi, tới phủ của ngươi."
Ánh mắt Hạ Đế khá là kiên quyết.
Ông không muốn giấu giếm nữa.
Nếu Tô Trường Ngự đã là nhi tử thân sinh của ông, ông cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm làm gì nữa.
Hạ Đế trở nên kiên quyết.
Thái Thượng Huyền Cơ cũng nhìn ra được suy nghĩ của Hạ Đế.
Ông ta không nói gì, đưa Hạ Đế về nhà mình.
Cùng lúc đó.
Thái Thượng phủ.
Trong hậu viện.
Tô Trường Ngự đứng ở nơi đây.
Dưới tàng cây hoa đào, hắn trông càng thêm anh tuấn, chỉ đứng ở đó, dù có là hoa đào đẹp nhất thế gian cũng không bằng một nửa của hắn.
Diệp Bình đứng bên cạnh, dù cũng bị Tô Trường Ngự áp chế, nhưng Diệp Bình lại chẳng kém chút nào, chỉ thua mỗi khí chất, khí chất của Tô Trường Ngự quá giống tiên nhân.
Trong khi Diệp Bình lại giống một thư sinh nho nhã.
Tô Trường Ngự nhìn vườn hoa rộng lớn, trong lòng đầy khổ sở.
Quả nhiên giống hệt lời sư phụ đã đoán.
Thân phụ của mình, là người có tiền có thế, có được một phủ tốt tới cỡ này ở ngay trong Quốc đô Đại Hạ, ít nhất cũng phải tốn cả mấy ngàn lượng hoàng kim ấy chứ!
Ở trong tiền viện.
Có mấy nữ nhân đang khóc không thành tiếng.
Nhưng phu nhân chính phối của Thái Thượng Huyền Cơ thì không khóc.
Nam tử thời này, có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, nhưng bà vẫn thấy hơi khó chịu.
Có con tư sinh ở bên ngoài, mà không hề nói cho mình biết, là không tin tưởng mình ư?
Hay là còn có cái gì đó?
Người khóc thương tâm nhất, là mấy nữ nhi của bà.
Huyền Cơ phu nhân không hiểu nổi.
"Sao các con khóc thương tâm dữ vậy?"
Huyền Cơ phu nhân rất không hiểu, mình còn không khóc, chúng nó khóc cái gì?
"Nương, người này là con tư sinh của phụ thân, vậy chẳng phải có quan hệ máu mủ với chúng con sao? Dáng dấp anh tuấn như vậy, mà lại vô duyên với chúng con, người nói chúng con có nên khóc hay không a?"
"Đúng thế. Nương, không ngờ một nam tử anh tuấn như vậy, lại sẽ bị những nữ nhân khác cướp mất, nữ nhi đau lòng quá đi, cứ như đứt từng khúc ruột."
Các nữ nhi của bà khóc thương tâm muốn chết, mà lý do khóc lại khiến bà không biết phải nói cái gì cho phải.
Ngay lúc này.
Gia nô vội vã chạy vào, la to.
"Lão gia đã về!"
Theo thanh âm vang lên.
Mọi người vội vàng đứng dậy, định đi ra.
Nhưng gia nô đã nói thêm một câu, làm bọn họ kinh ngạc.
"Bệ hạ cũng tới."
Ai nấy hết hồn.
"Bệ hạ cũng tới?"
"Bệ hạ tới đây làm gì?"
Mọi người tò mò, Huyền Cơ phu nhân lập tức nói ngay.
"Được rồi, các con đừng quấy rối nữa, để ta tới xử lý."
Huyền Cơ phu nhân đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc này.
Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế đã đi vào trong phủ.
Hạ Đế đi trước, Thái Thượng Huyền Cơ đi theo sau.
Vừa bước vào trong, Huyền Cơ phu nhân đã đi nhanh tới.
"Thiếp thân bái kiến bệ hạ."
Huyền Cơ phu nhân cung kính chào, đây là đế vương Đại Hạ, bà không thể không cung kính.
"Miễn lễ."
Hạ Đế nhàn nhạt đáp trả. Thái Thượng Huyền Cơ nói nhanh.
"Phu nhân, có một số việc nhất thời khó mà giải thích được, cái vị tiểu hữu tự xưng là Tô Trường Ngự kia đâu?"
Rất nhiều chuyện, Thái Thượng Huyền Cơ không muốn nhiều lời, vì loại chuyện này, nếu Hạ Đế đã không công khai trước, ông ta tuyệt đối không thể nói lung tung ra ngoài.
Có thể trở thành Tể tướng phu nhân, đương nhiên Huyền Cơ phu nhân là một người thông minh, hiểu ngay trong chuyện này nhất định là có chuyện gì đó.
Nên bà không hề lắm lời, chỉ đáp.
"Phu quân, người đang ở trong hậu hoa viên, ta đã cho người đón tiếp thỏa đáng."
Huyền Cơ phu nhân trả lời.
"Được, làm phiền phu nhân."
Thái Thượng Huyền Cơ gật đầu, ý bảo bà đi đi. Phu nhân hiểu ngay, lập tức cáo lui.
Thái Thượng Huyền Cơ nói với Hạ Đế.
"Bệ hạ, tiếp theo..."
Thái Thượng Huyền Cơ nhìn Hạ Đế.
"Đi thôi."
Hạ Đế gật đầu, không nói nhiều.
Nhưng trong lòng ông đang thấp thỏm.
Ông lo Tô Trường Ngự không tiếp nhận được chuyện phụ tử nhận nhau này.
Ông cũng lo Tô Trường Ngự sẽ trách mình.
Dù ông là đế vương Đại Hạ.
Nhưng ông cũng là phụ thân của Tô Trường Ngự.
Phụ tử, quân thần.
Cái trước hơi lớn.
Ông có thể hiệu lệnh tất cả người trong thiên hạ, nhưng không thể hiệu lệnh Tô Trường Ngự, nhất là khi Tô Trường Ngự bị thất lạc nhiều năm, khổ sở nhiều năm như vậy.
Đi tới hậu hoa viên.
Hạ Đế rất là căng thẳng.
Ông dừng lại bên ngoài viện.
Nhìn Thái Thượng Huyền Cơ.
Thái Thượng Huyền Cơ cúi đầu, không đáp lại.
Vẫn là câu nói kia, loại chuyện này, có thể không nói thì không nên nói.
Hạ Đế phải tự mình đưa ra lựa chọn.
Mình không thể xen vào, nếu không lỡ xảy ra chuyện, mình không gánh nổi.
Thấy Thái Thượng Huyền Cơ cúi đầu, Hạ Đế hiểu ngay ông ta nghĩ cái gì, ông cười khổ, hít sâu đi vào.
Hai người vừa bước vào hậu hoa viên.
Tô Trường Ngự cảm nhận được ngay.
Hắn cảm ứng được ngay tức khắc Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ xuất hiện.
Không hiểu sao, Tô Trường Ngự cũng trở nên căng thẳng.
Không, không phải là căng thẳng.
Mà là vô cùng căng thẳng.
Cũng trong lúc này.
Tô Trường Ngự tự nhiên nhận ra.
Mình...
Muốn phát bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận