Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 256: Chân tướng của ý chí Tru Tiên

Tru Tiên Vương nói rất bình thản, mang theo ý chí không cho phản bác.
Ông ta đã tìm được người thừa kế, thì đương nhiên, vương vực không cần phải tồn tại nữa.
Cảm nhận được xung quanh rung chuyển.
Các thiên kiêu liền vội vã rời đi, tuy vẫn còn khá là tiếc nuối nhìn bọn Diệp Bình, nhưng họ còn sợ vương vực sụp hơn.
Dù gì nơi này cũng là một tiểu thế giới, nếu nó sụp, sẽ không ai thoát được.
Mọi người vội vã bỏ đi, không ở lại thêm chút nào.
"Diệp sư huynh, chúng ta làm gì đây?"
"Thượng tiên, chúng ta nên làm gì?"
Hoàng Phủ Thiên Long và Long Mã cùng hỏi.
"Đi trước rồi tính."
Diệp Bình đáp. Hắn cũng không biết phải làm gì, thôi thì đi trước đã rồi tính.
Song, hắn chợt nghe thấy tiếng của Tô Trường Ngự.
"Tiểu sư đệ, tới Đại Hạ quốc đô chờ ta."
Tô Trường Ngự nhắn với Diệp Bình.
"Được."
Diệp Bình trả lời ngay.
Rồi cùng Hoàng Phủ Thiên Long và Long Mã rời khỏi vương vực.
Một chỗ khác trong không gian.
Trong một cung điện vô cùng xa hoa.
Tru Tiên Vương đứng ở bậc thang, vui vẻ nhìn Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự ngoài mặt thì bình thản, nhưng trong lòng thì đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Hắn không biết rốt cuộc Tru Tiên Vương muốn làm gì.
"Ngươi khá lắm, đi lên đây."
Tru Tiên Vương nói.
Tô Trường Ngự bước tới.
Hai người đứng đối diện nhau, Tru Tiên Vương nhìn lên đám mây trên trời, từ từ nói.
"Đã không biết bao nhiêu lần mở cửa, mà không có ai đi tới được cửa ải này, ngươi khá lắm, đi sát tới trước mặt ta."
Ông ta nói, giọng rất hiền hòa, khiến người ta tăng thêm thiện cảm.
Nhưng Tô Trường Ngự thì chỉ có tò mò và buồn bực.
Bởi vì nói tới nói lui, hắn vẫn chưa biết người này là ai.
Rồi, Tô Trường Ngự kinh ngạc.
Vì hình như Tru Tiên Vương đọc ra được suy nghĩ trong đầu hắn.
Ông ta vẫn nhìn chăm chú vào đám mây, rì rì hỏi.
"Ngươi không biết ta là ai ư?"
Ông ta nói.
"Không biết."
Tô Trường Ngự thành thật đáp.
"Hèn gì."
Tru Tiên Vương cười khẽ, cuối cùng là hiểu vì sao Tô Trường Ngự thấy mình mà lại bình tĩnh như vậy.
Người không biết thì không sợ.
Chính là ý này.
"Ngươi mạnh lắm à?"
Tô Trường Ngự hỏi, giọng vẫn rất bình tĩnh.
Tru Tiên Vương cười nhạt.
"Chúa tể một thời đại."
Ông ta đáp, thể hiện rõ sự kiêu ngạo của mình.
Chúa tể một thời đại?
Tô Trường Ngự nhìn ông ta.
"Mạnh hơn cả tu sĩ Nguyên Anh?"
Hắn hỏi như vậy.
Tru Tiên Vương sửng sốt, không biết phải nói sao cho Tô Trường Ngự hiểu, chúa tế một thời đại là thế nào.
Nguyên Anh cảnh á?
Loại cảnh giới này, ông ta chỉ thở ra một hơi cũng không biết giết được bao nhiêu ấy.
Ông ta hơi bực bội.
Sao Tô Trường Ngự lại có thể hỏi một chuyện vớ vẩn như thế này nhỉ.
Mình đã bảo mình là chúa tể của cả một thời đại rồi.
Tu sĩ Nguyên Anh?
Đó là cái gì?
Ta nói với ngươi ta là chúa tể một thời, ngươi lại còn hỏi ta có mạnh hơn Nguyên Anh cảnh hay không?
Ngươi đang sỉ nhục ta sao?
Nếu không phải Tru Tiên Vương đã tu luyện rất rất nhiều năm chắc đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Thấy Tru Tiên Vương mãi mà không đáp, Tô Trường Ngự liền thấy nghi ngờ.
Tru Tiên Vương thở dài, nếu người trước mặt ông ta bây giờ đổi thành một người nào khác, hẳn ông ta sẽ tát cho một phát, cho tên đó hình thần câu diệt luôn.
Nhưng kẻ này lại là Tô Trường Ngự, kẻ duy nhất sau vô số năm qua, đi tới được nơi này.
Nên ông ta phải nhẫn nhịn.
"Mạnh hơn Nguyên Anh."
Tru Tiên Vương bất đắc dĩ đáp.
"So với Nguyên Thần thì sao?"
Tô Trường Ngự hỏi tiếp.
Tru Tiên Vương trầm mặc.
Ngươi có thể đừng hỏi loại câu hỏi vớ vẩn này nữa hay không?
Ngươi bị bệnh hả? Tên ta là Tru Tiên Vương rồi, mà ngươi còn hỏi ta có mạnh hơn tu sĩ Nguyên Thần hay không?
Tru Tiên Vương bắt đầu thấy mệt tâm.
"Mạnh hơn tất cả, ta là Tiên Nhân."
Tru Tiên Vương bất đắc dĩ đáp.
"Tiên Nhân?"
Tô Trường Ngự sửng sốt.
Rồi hắn nhíu mày: "Ngươi nói dối, tiên nhân đều là ở trên trời, ngươi không thể nào là Tiên Nhân."
Tô Trường Ngự nói với giọng cực kỳ chắc chắn.
Từ nhỏ chưởng môn đã kể về truyền thuyết tiên nhân, tiên nhân chính là mục tiêu cuối cùng của tu sĩ.
Nếu đã thành Tiên Nhân, thì sẽ phải tới Tiên giới.
Đó mới là Tiên Nhân.
Nên giờ Tru Tiên Vương này nói mình là Tiên Nhân, Tô Trường Ngự đương nhiên không tin.
Tru Tiên Vương nín lặng.
Tru Tiên Vương thật sự không biết phải giải thích với Tô Trường Ngự làm sao.
Tru Tiên Vương im lặng, sao ông ta lại gặp phải một cực phẩm hiếm thấy như thế này?
Qua thật lâu.
Tru Tiên Vương mới bình tĩnh lại, nói với Tô Trường Ngự.
"Ta quả thật là tiên nhân, ta cũng đã bay lên Tiên giới rồi, đây chỉ là một đạo Linh Thể của ta mà thôi."
Tru Tiên Vương giải thích.
Rồi nhanh chóng nói tiếp.
"Những chuyện này, đều là chuyện nhỏ, hiện giờ, ta muốn giao ý chí Tru Tiên của mình cho ngươi."
"Ngươi có biết ý chí Tru Tiên là gì không?"
Tru Tiên Vương hỏi Tô Trường Ngự.
"Không biết."
Tô Trường Ngự cả Tru Tiên Vương là ai cũng không biết, làm sao biết ý chí Tru Tiên.
"Tốt lắm, không biết là được, ngươi ngồi xuống."
Tru Tiên Vương thoả mãn gật đầu, không biết là tốt rồi, chỉ sợ Tô Trường Ngự biết thôi.
"Ngồi xuống?"
Tô Trường Ngự nghi ngờ người này có mưu đồ xấu với mình, đề phòng lùi lại một bước.
"Đừng có chống cự, ngồi xuống."
Tru Tiên Vương cười nhạt, khẽ phất tay, Tô Trường Ngự đã bị ép ngồi phịch xuống.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tô Trường Ngự ngoài mặt thì bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng thì vô cùng căng thẳng.
"Truyền ý chí Tru Tiên cho ngươi."
"Tiểu hữu, ngươi may mắn lắm. Ý chí Tru Tiên là pháp môn thành tiên bản vương phải mất mười vạn năm mới nghiên cứu ra được."
"Chỉ cần ngươi đừng tự mình đi tìm đường chết, tương lai nhất định sẽ thành Tiên."
Tru Tiên Vương nghiêm túc nói.
Trong lúc ông ta nói, bầu trời trên đầu ngưng tụ ra một cái cổ đỉnh.
Đây là đồ do ý chí Tru Tiên ngưng tụ ra.
Tru Tiên đỉnh.
Đỉnh cao ba trượng ba thước, hình tròn, có ba chân, phía trên khắc thần văn cổ, trông rất là cổ xưa.
Tô Trường Ngự không nhúc nhích được, cả mở miệng nói cũng không.
Tru Tiên Vương đứng giữa hư không, nhìn Tô Trường Ngự.
"Tô Trường Ngự, khi ngươi lựa chọn kế thừa ý chí Tru Tiên, có nghĩa ngươi đã chấp nhận nhân quả lúc này."
"Trong trời đất này, có dương thì có âm. Dương là chính khí của trời, âm là vật tà uế, trên đời, cứ sau một quãng thời gian, sẽ lại có tà ma sống lại. Ý chí Tru Tiên, chính là để tru sát những tà ma này."
"Tiêu diệt chúng, thay trời hành đạo, chính là Tru Tiên, làm như thế, sẽ đạt được vị trí vô thượng tiên."
"Tô Trường Ngự, hôm nay, bản vương giao ý chí Tru Tiên cho ngươi, ngươi nhất định phải thay trời hành đạo."
"Đương nhiên, ngươi phải cố gắng tranh thủ thời gian, gia tăng thực lực lên thật nhanh, vì một khi tà ma xuất thế, mà tu vi của ngươi chưa đủ thì ngươi sẽ bị giết. Tuy nhiên, ngươi yên tâm, bản vương sẽ để lại tất cả bảo vật trong cung điện này cho ngươi."
"Trường Ngự, hẹn gặp lại ở Tiên giới."
Tru Tiên Vương nói xong, dần dần biến mất.
Để lại Tô Trường Ngự đầy ngơ ngác.
Cái gì?
Vẫn còn có thể gặp nguy hiểm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận