Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 282: Phương pháp Nguyên Anh và Nguyên Thần hoàn mỹ, đại kiếp tới !

Đông Hải long cung.
Hóa Long Trì.
Thiên mệnh ngọc thạch lóng lánh, những luồng ánh sáng xuất hiện, hóa thành một hạt sen xanh.
Hạt sen xanh bay vào trong nguyên thần của Diệp Bình.
Trong đầu Diệp Bình liền hiện thêm vài thứ.
Những tin tức liên quan tới thiên địa tranh, ma đầu diệt thế, hắn nhận hoa sen xanh, đồng nghĩa hắn tiếp nhận sứ mạng thừa kế cứu thiên hạ chúng sinh.
"Đại sư huynh, cái này..."
Diệp Bình nhìn Tô Trường Ngự, không nói ra lời.
Không ngờ Đại sư huynh vừa mới tới, đã giao cho mình một nhiệm vụ lớn như vậy.
Cứu thiên hạ chúng sinh.
Mình làm sao có thể gánh nổi.
Diệp Bình cảm thấy áp lực.
"Tiểu sư đệ, đệ chỉ cần cho ta biết, đệ có chịu nổi hay không."
Tô Trường Ngự hờ hững mở miệng.
Cứ như gánh nặng cứu thiên hạ thương sinh đối với hắn chả là gì cả.
"Ta chịu nổi!"
Diệp Bình lập tức nghiêm túc đáp.
Nếu Đại sư huynh đã giao gánh nặng này cho mình, mình không nên từ chối.
Trong lòng Diệp Bình còn nghĩ, hẳn đây là sứ mạng của tông môn lánh đời Thanh Vân Đạo Tông.
Hắn đã bái nhập vào tông môn nên phải gánh.
Trong lòng hắn cảm thấy hưng phấn.
"Được, đã như vậy, đệ cố gắng tu luyện cho tốt, tăng thực lực lên, sư huynh có việc phải đi trước, chừng nào rời khỏi nơi đây, đệ hãy đọc lá thư này."
Tô Trường Ngự gật đầu, đưa một lá thư cho Diệp Bình, rồi cưỡi kỳ lân rời khỏi.
"Đại sư huynh, chờ một chút."
Diệp Bình thấy Tô Trường Ngự phải đi, vội kêu.
"Chuyện gì?"
Tô Trường Ngự hỏi.
"Là đệ đã Kim Đan đại viên mãn, muốn thỉnh giáo Đại sư huynh phương pháp để thành Nugyên Anh hoàn mỹ."
Diệp Bình nói.
Hắn vốn định đi về để thỉnh giáo Tô Trường Ngự, nhưng giờ Tô Trường Ngự tới rồi, đương nhiên là hỏi ở đây luôn.
Tô Trường Ngự hơi ngửa đầu lên, không lên tiếng.
Trong đầu hắn có thêm rất nhiều thứ, nhưng không có thứ liên quan tới phương diện tu luyện.
Có điều, Tô Trường Ngự không hiểu tu luyện, nhưng hắn hiểu Diệp Bình.
"Đại đạo Nguyên Anh, tam thanh Nguyên Thần."
Tô Trường Ngự đáp.
Vừa nói, hắn vừa vung tay, trong tay xuất hiện hai bức họa.
Một bức vẻ một tiểu Nguyên Anh ngồi xếp bằng trên hình âm dương bát quái, quanh người có khí đại đạo vờn quanh.
Bức thứ hai vẽ ba đạo Nguyên Thần, một đạo tay cầm thần kiếm, một đạo tay cầm quải trượng, một đạo tay cầm phù trần, trên đỉnh đầu Nguyên Thần là đạo hoa, quanh người diễn hóa địa thủy phong hỏa.
"Đa tạ Đại sư huynh ban pháp."
Diệp Bình nhìn hai bức họa, đầy kích động.
Hắn biết, đây chính là Nguyên Anh pháp hoàn mỹ và Nguyên Thần pháp hoàn mỹ.
"Tiểu sư đệ, còn vấn đề gì nữa không? Có gì không hiểu thì cứ nói."
Tô Trường Ngự hờ hững mở miệng.
Nếu không còn chuyện gì nữa, thì hắn đi.
"Sư đệ không còn vấn đề gì nữa."
Diệp Bình lắc đầu.
Đại sư huynh đã chỉ đường cho hắn, phần còn lại đương nhiên là tự mình lĩnh ngộ.
"Ừ."
Tô Trường Ngự gật đầu, mang kỳ lân cổ hoàng rời khỏi.
Cũng trong lúc này.
Nam quốc, trên một vách núi.
Trên vách núi, có một bàn cờ.
Quân đen quân trắng giăng khắp nơi.
Vương Trác Vũ nhìn ván cờ trước mặt, không ngừng suy nghĩ, làm sao phá cục.
Vốn, hắn đang ở Thanh Vân Đạo Tông, đột nhiên nghe thấy động tĩnh, sau đó liền bị trận pháp truyền tống tới nơi này.
Vừa mới tới, đã thấy một lão giả gần chết.
Vương Trác Vũ hỏi đối phương đây là nơi nào, đối phương đáp đây là Nam quốc, Linh Lung cốc.
Bàn cờ trước mặt là cờ cục Linh Lung, cờ cục như trận cục, trong bàn cờ ẩn chứa truyền thừa trận đạo vô thượng.
Nói xong, lão giả qua đời.
Vương Trác Vũ chôn lão giả, rồi ở đây tìm hiểu ván cờ, muốn phá cục.
Truyền thừa trận đạo vô thượng.
Đây rõ ràng là chuẩn bị cho hắn nè.
Vương Trác Vũ rất kích động.
Sau đó, thời gian trôi qua rất lâu.
"Trận đạo truyền thừa cái rắm, biến đi!"
Vương Trác Vũ tức lắm, phá cờ cục cái gì, nghĩ mãi lâu như vậy, mà vẫn không nghĩ ra, còn bị rụng không biết bao nhiêu là tóc.
Nếu mà còn tiếp tục nữa, chắc hắn chẳng còn cọng tóc nào.
Trận đạo như cờ cục cái gì, đúng là nói năng vớ vẩn.
Nhưng mà… vì sao mình lại không ngộ ra được cái gì?
Vương Trác Vũ lấy bàn cờ tinh thần ra, định bày trận, rời khỏi nơi này, trở về Thanh Vân Đạo Tông.
Nhưng nhìn lại bàn cờ Linh Lung, hắn lại thấy tức.
Mình bị mất nhiều tóc ở chỗ này như vậy, mà cứ thế bỏ đi, thì tức quá.
Lúc này, trận thế của bàn cờ trong tay Vương Trác Vũ biến đổi, hóa thành sát trận.
Bá bá bá!
Trận văn sát phạt xuất hiện, xen lẫn vào bàn cờ Linh Lung.
Những quân cờ đen trắng xen nhau trên bàn cờ bị trận pháp chèn ép, hóa thành phấn vụn.
Vương Trác Vũ rất là khoái chí.
Nhưng trong lòng cũng thấy ngượng ngượng, một bàn cờ hay như vậy, mà bị mình phá mất, thật là không hay lắm.
"Mà thôi kệ, đi mau thôi."
Vương Trác Vũ kích thích trận bàn, song ngay lúc này, trên bàn cờ Linh Lung bị phá hủy, có một mớ hư ảnh đen và trắng hiện ra, bắn vào giữa chân mày của hắn.
Cũng vào lúc đó.
Thanh Châu, trong một phường thị.
"Đây là bảo bối gì nhỉ, Giám Bảo Thiên Đồng của mình giám định được tất cả bảo vật trong thiên hạ, bảo vật nào cũng không trốn thoát được mắt ta, mà sao không nhìn ra được sâu cạn của thứ này? ".
Lâm Bắc nhìn khối đá màu trắng trong tay, có hình thoi năm cạnh, không có một điểm đặc biệt nào.
Nhưng kinh nghiệm giám bảo nhiều năm cho hắn biết, tảng đá này không đơn giản.
Lâm Bắc không nghĩ nhiều, cất khối đá đi.
Thời gian qua, hắn từ Lâm Châu một đường đi khắp nơi giám bảo, trên người đã có không ít đồ, không thiếu chút tiền này.
"Cũng cần phải về rồi."
Lâm Bắc định đi về.
Nghĩ tới lúc mình về, lôi bảo vật ra khoe với Thái Hoa đạo nhân, Lâm Bắc nở nụ cười khoái chí.
Bắc châu, Bắc Nguyệt cổ thành.
Trần Linh Nhu vào trong thành, định dùng truyền tống trận trở về Thanh Châu Bạch Vân cổ thành.
Tô Trường Ngự cưỡi kỳ lân đi rồi, Trần Linh Nhu rất đau lòng, muốn khóc.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Thú kỳ báo mắt xanh nghe nàng nói muốn về, thì đưa nàng rất nhiều linh thạch và bảo vật, còn đưa nàng tới tận Bắc Nguyệt cổ thành.
Bởi vì, thú kỳ báo mắt xanh thấy Trần Linh Nhu có một Đại sư huynh trâu bò như vậy, cả kỳ lân còn phải gọi đại ca, nó cơ bản là không chọc nổi.
"Tiểu sư muội."
Ngay lúc này, một âm thanh vang lên.
Trần Linh Nhu nghiêng đầu qua nhìn, một nữ nhân áo trắng hai lăm hai sáu tuổi đang thong dong đi tới, mặt mày tươi tắn.
"Đại sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
Trần Linh Nhu vui quá, và rất kinh ngạc, không ngờ Tiêu Mộ Tuyết lại xuất hiện ở nơi này.
Nàng liền chạy tới, thân thiết ôm lấy Tiêu Mộ Tuyết.
"Sư tỷ nghe tin muội mất tích, nên đi tìm muội."
"Thanh Vân Đạo Tông xảy ra chút chuyện, muội tạm thời đi theo tỷ, khoan hẵng về."
Tiêu Mộ Tuyết cười.
"Thanh Vân Đạo Tông xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"
Trần Linh Nhu nghe vậy thì tò mò.
"Tới lúc đó muội sẽ biết."
Tiêu Mộ Tuyết cười khẽ lắc đầu, không nói chuyện Thái Hoa đạo nhân chết cho Trần Linh Nhu.
Từ nhỏ, Trần Linh Nhu đã được Tiêu Mộ Tuyết chăm, nên Tiêu Mộ Tuyết nói như vậy, nàng không hỏi nữa.
"Đại sư tỷ, quả trứng đá ta lấy được ở di tích Thất Vương sống lại, nở ra một con kỳ lân."
Trần Linh Nhu khoe.
Nàng phải tố cáo với Tiêu Mộ Tuyết.
Nói cho Đại sư tỷ biết, Đại sư huynh cướp mất kì lân của mình.
Để Tiêu Mộ Tuyết làm chủ cho mình.
"Cái gì, kỳ lân?!"
Tiêu Mộ Tuyết sửng sốt một chút.
Đương nhiên nàng biết người của Thanh Vân Đạo Tông gặp chuyện gì trong di tích Thất Vương.
Biết mọi người đều thu được cơ duyên, Trần Linh Nhu lấy được Kiếm Vương truyền thừa và một quả trứng hóa thạch.
Bây giờ Trần Linh Nhu nói với nàng, quả trứng ấy nở ra một con kỳ lân, chuyện này thật quá kinh người.
Tiêu Mộ Tuyết không hề nghi ngờ lời của Trần Linh Nhu.
Trần Linh Nhu chưa bao giờ giấu giếm, nói dối nàng.
"Kỳ lân đâu? Đưa ra cho tỷ nhìn một chút."
Tiêu Mộ Tuyết vội nói.
Kỳ lân.
Đó là thần thú, tường thụy thú, tức là thú mang điềm lành.
Kỳ lân đạp mây lành, mọi nạn tai của nhân gian đều tiêu tán.
Hiện giờ thiên cơ chao đảo, hạo kiếp tới nơi, lại xuất hiện thần thú đại diện cho điềm lành, khiến Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy có gì đó khác thường.
"Bị Đại sư huynh cưỡi đi mất rồi."
Trần Linh Nhu uất ức mách.
Tiêu Mộ Tuyết sửng sốt.
Đại sư huynh? Bị Tô Trường Ngự cưỡi đi?
Cái chuyện gì thế?
"Muội kể rõ cho ta. Quả trứng đó nở ra kì lân như thế nào, làm sao bị tên phế… Tô Trường Ngự cưỡi đi được? ".
Tiêu Mộ Tuyết hít sâu một hơi, để cho Trần Linh Nhu nói cho nàng, rốt cuộc có chuyện như vậy.
Đại Hạ hoàng cung.
Dưỡng Tâm Điện.
"Bệ hạ, không xong, Thái tử đã biến mất."
Một thân ảnh xuất hiện trong điện, báo với Hạ Đế.
"Không thể nào! Sao Thái tử có thể vô thanh vô tức rời khỏi Trường Nhạc Điện được? Không phải có cung phụng tộc lão trông chừng sao?"
Hạ Đế nghe tin biến sắc, cả kinh đứng bật dậy khỏi ghế.
Từ lúc Thiên Cơ điện chủ nói với ông tình huống của Thái tử, Hạ Đế vẫn còn chưa đưa ra quyết định, phải xử lý chuyện Hạ Càn thế nào.
Ông vốn định giam lỏng Hạ Càn trong cung, giam cả đời.
Không ngờ xuất hiện chuyện Ma chủng.
Nếu báo chuyện này lên, ông sẽ mất thêm một nhi tử.
Mà không báo, lỡ có chuyện xảy ra, thì ông có lỗi với cả Đại Hạ vương triều.
Không ngờ, bây giờ Hạ Càn lại mất tích.
Phải biết, đây là Đại Hạ hoàng cung.
Người thường không thể tùy tiện ra vào.
"Mau đi tra."
Hạ Đế nghiêm túc, lập tức hạ lệnh.
Sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Đồng thời, báo việc này cho Giám Thiên Viện."
Hạ Đế lên tiếng.
Nói xong, cả người Hạ Đế tê liệt dựa vào ghế.
Cùng lúc này.
Đại Hạ vương triều, trong một dãy núi.
Một nam tử mặc cẩm y, sắc mặt hơi trắng bệch khẽ vẫy tay.
Xung quanh hắn có rất nhiều thi thể.
Là thi thể của yêu thú Thanh Phong Lang, mỗi con to chừng hai thước.
Thanh Phong Lang là một loại yêu thú sống theo bầy ở Thập Vạn Đại Sơn này, mỗi con đều có thực lực ít nhất là Trúc Cơ cảnh, Lang Vương không phải Kim Đan thì là Nguyên Anh, bọn chúng còn sống theo bầy, tu sĩ Nguyên Anh bình thường không dám tiếp xúc với chúng.
Hạ Càn nhìn những đống thi thể, dang hai tay ra, sau lưng hiển hiện một hư ảnh khủng bố.
Bóng người này không thấy rõ dung mạo, nhưng mang tới cảm giác ma tính rất nặng, khí thôn thiên hạ, hết sức đáng sợ.
"Nuốt!"
Hạ Càn chỉ phun ra một chữ.
Ma ảnh lướt tới, quét qua đống thi thể.
Thi thể Thanh Phong Lang nhanh chóng khô quắt lại, bốc mùi, cuối cùng hóa thành bộ xương khô chả biết đã chết bao lâu.
Hạ Càn khẽ thở ra một hơi, sắc mặt trắng bệch hồng hào hơn hẳn.
Có điều trong cơ thể hắn, vẫn có một làn kiếm khí sắc bén đang không ngừng khuấy đảo thân xác và pháp lực của hắn.
"Tô Trường Ngự, ngươi không giết ta, ngươi sẽ hối hận!"
Hạ Càn sắc mặt âm trầm, lẩm bẩm trong miệng.
Từ lúc bị Tô Trường Ngự tấn công, Hạ Càn luôn hôn mê, trong lúc hôn mê, trong đầu hắn có thêm rất nhiều thứ.
Tỷ như Ma chủng, tà ma diệt thế, đứa con thiên mệnh.
Hắn chính là Ma chủng đó, đợi khi Ma chủng thành thục, sẽ sinh ra ma đầu.
Mà Tô Trường Ngự, là đứa con thiên mệnh.
Hai người là kẻ địch trời sinh lâu năm.
Đây là lý do vì sao hắn có hận ý lớn như vậy với Tô Trường Ngự.
Không chỉ vì Hạ Đế thương Thập hoàng tử hơn, mà vì sự địch ý này đã khắc sâu vào linh hồn, vào nội tâm, vào trong xương hắn.
Vốn hắn phải chờ đến khi ác niệm đạt tới mức tận cùng mới tỉnh lại, hóa thành Ma thần.
Nhưng vì một vài nguyên nhân, hắn bị kích thích quá độ, nên tỉnh lại trước thời hạn.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên.
"Ra mắt Ma thần đại nhân."
Bóng người Hư Huyền đạo nhân chậm rãi xuất hiện.
"Ngươi là ai?"
Hạ Càn không chút lo sợ, hỏi Hư Huyền đạo nhân.
"Ma thần đại nhân cứ gọi ta là Hư Huyền đạo nhân."
Hư Huyền đạo nhân đáp.
"Hư Huyền đạo nhân? Ngươi tìm ta có mục đích gì?"
Hạ Càn bình tĩnh nhìn Hư Huyền đạo nhân.
"Ma thần đại nhân, hiện giờ đứa con thiên mệnh đã phát triển tới một mức đáng sợ, ngươi không phải là đối thủ của hắn."
"Ta có thể giúp ngươi, còn mục đích của ta, rất đơn giản, ta muốn thành tiên."
Hư Huyền đạo nhân nói, ánh mắt đầy điên cuồng.
"Thành tiên? Ở chỗ ta, không thể thành tiên."
Hạ Càn trả lời.
"Không thành được tiên, nhưng ta sẽ trở thành như Ma thần! Đợi ta trở thành Ma thần, ta sẽ báo thù đứa con thiên mệnh Tô Trường Ngự giùm ngươi."
Hư Huyền đạo nhân cười to.
Dứt lời, ông ta lập tức ra tay với Hạ Càn.
Từ khi biết Ma thần đã thức tỉnh, Hư Huyền đạo nhân liền nghĩ ra một ý, ông ta sẽ ra tay với Ma thần, nhét Ma thần vào người mình, hóa mình thành Ma thần, một loại thành tiên khác.
Thấy Hư Huyền đạo nhân ra tay, Hạ Càn không nhúc nhích.
Không phải hắn không muốn động, mà vì đối mặt Hư Huyền đạo nhân, hắn đã bị định thân, không nhúc nhích được.
Thực lực của hắn là Nguyên Thần cảnh, thực lực này không thể bảo là không mạnh, huống chi trước đây không lâu, hắn còn mới bị Tô Trường Ngự phế bỏ.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi từ một phế nhân tăng lên tới thực lực này, đã rất là kinh khủng.
Đó là vì trong cơ thể hắn có kiếm khí Tô Trường Ngự lưu lại, nếu không, thực lực của hắn còn tăng nhanh hơn.
Hư Huyền đạo nhân bắt lấy Hạ Càn, hai người biến mất.
Cũng trong lúc này.
Tiêu Mộ Tuyết đưa Trần Linh Nhu tới Giám Thiên Viện.
Từ Trần Linh Nhu, nàng đã biết những chuyện Trần Linh Nhu đã trải qua, chuyện kỳ lân xuất thế, sau đó kỳ lân bị Tô Trường Ngự cưỡi đi Đông Hải long cung.
Chuyện này làm nàng rất kinh ngạc.
Đầu tiên là thán phục cái vận nghịch thiên của Trần Linh Nhu, một quả trứng đá mà cũng có thể nở ra kỳ lân.
Sau đó là chuyện kỳ lân gọi Tô Trường Ngự là đại ca, đi theo Tô Trường Ngự.
Chuyện này quá là hoang đường.
Chẳng lẽ nhân quả của Kiếm Vương truyền thừa Trần Linh Nhu đạt được ở di tích Thất Vương lại vốn là phải thuộc về Tô Trường Ngự?
Tiêu Mộ Tuyết không biết nói gì.
Đối với Tô Trường Ngự, nàng đã thật sự không biết phải nói gì.
Có lẽ, bởi vì hắn là đứa con thiên mệnh.
Tiêu Mộ Tuyết cũng suy nghĩ tới việc Tô Trường Ngự đi Đông Hải long cung. Nàng cũng chưa tìm được Diệp Bình, có khi nào Diệp Bình đang ở Đông Hải long cung không?
Thường ngày, Diệp Bình luôn thích đi chung với Tô Trường Ngự.
Mà Tô Trường Ngự xuất hiện, Diệp Bình lại chưa xuất hiện, chuyện này kì kì.
Đông Hải long cung mở ra, Tiêu Mộ Tuyết muốn để Diệp Bình tới đó tranh đoạt cơ duyên, nhưng mãi mà không tìm được hắn.
Chuyện này rất kì dị.
Phải biết, Giám Thiên Viện bọn họ có tai mắt rải khắp năm nước, muốn tìm một người không phải là khó.
"Lúc Diệp Bình biến mất, Đông Hải long cung còn chưa mở, bây giờ dù đã mở, nhưng vẫn còn rất nhiều tầng cấm chế..."
Tiêu Mộ Tuyết lập tức bỏ qua ý tưởng Diệp Bình ở Đông Hải long cung.
Vì cơ bản là hắn không thể vào đó được.
Nhưng, nàng lại đột nhiên nghĩ tới Tô Trường Ngự.
Nếu là Tô Trường Ngự để Diệp Bình đi Đông Hải long cung, thì hình như không còn là vấn đề gì cả.
Dù Đông Hải long cung còn chưa mở.
"Đi nào, sư tỷ dẫn muội tới chỗ ở trước."
Tiêu Mộ Tuyết đưa Trần Linh Nhu đi nghỉ ngơi.
Sắp xếp cho Trần Linh Nhu xong, Tiêu Mộ Tuyết lấy ra một tấm ngọc phù, là ngọc phù truyền tin.
"Đại Hạ vương triều Thiên Cơ Điện bẩm báo, Thái tử Hạ Càn là Ma chủng! Hiện giờ đã mất tích."
Nhìn tin tức trong ngọc phù, Tiêu Mộ Tuyết biến sắc.
Không khỏi nhớ tới trước đó, Giám Thiên Viện thôi diễn thiên cơ, nhìn thấy thiên cơ chao đảo, đại kiếp tới.
Hiện giờ đứa con thiên mệnh đã trở thành dị số, vượt ra khỏi bàn tay của bọn họ.
Giờ lại thêm Ma chủng xuất hiện trước thời hạn.
Chẳng phải chính là ứng với đại kiếp tới hay sao.
"Rối loạn, hoàn toàn rối loạn."
Tiêu Mộ Tuyết lầm bầm.
Đại kiếp tới nhanh quá.
Hơn nữa, chuyện Đại Hạ Thái tử Hạ Càn là Ma chủng, làm nàng có chút không nghĩ ra.
Cổ tịch ghi rằng, đứa con thiên mệnh và tà ma diệt thế có cảm ứng lẫn nhau, trước đó Đại Hạ vương triều có tin là, Tô Trường Ngự chém Thái tử Hạ Càn.
Vì Hạ Đế thỉnh cầu Tô Trường Ngự tha cho Hạ Càn một mạng.
Nếu Tô Trường Ngự là đứa con thiên mệnh, hẳn đã phải cảm ứng được là Hạ Càn không đúng, sao lại tha chết cho hắn?
"Tra, phái người tới Đông Hải long cung!"
"Đồng thời thông báo năm nước, lục soát đi tìm Đại Hạ Thái tử Hạ Càn."
Tiêu Mộ Tuyết lập tức hạ lệnh.
Thanh Châu.
Trên một tế đàn, có hai người ngồi đối diện.
"Ngươi biết ta là Ma thần, còn dám làm như vậy? Xác suất thành công của ngươi chỉ có ba thành thôi."
Hạ Càn bình tĩnh nhìn Hư Huyền đạo nhân, nói.
"Dám, sao mà ta không dám, tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi! Đối với bọn ta, ba thành là đủ rồi!"
"Vì chờ đợi ngày này, bọn ta đã chờ đợi quá lâu! Nếu không làm như này, cả đời ta sẽ vô duyên với việc thành tiên, thân tử đạo tiêu!"
Hư Huyền đạo nhân nói, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, thậm chí mang điên cuồng.
Dứt lời, trên người Hư Huyền đạo nhân xuất hiện những ma văn, quanh người có một khí tức vặn vẹo u ám, bao phủ Hạ Càn, trong tế đàn xuất hiện những ánh sắc màu máu.
Và lúc đó.
Chí Tôn Ma điện.
Ma chủ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trời.
Một lát sau, ông ta lắc đầu, ánh mắt trở lại nhìn Hứa Lạc Trần, trong mắt đầy quan tâm.
Dù trời có sập cũng chẳng sao, chỉ cần đừng đè lên nhi tử của ông ta là được.
Cái kén vàng không ngừng có những dòng khí tức màu vàng rủ xuống, xung quanh có ngũ linh thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ, kỳ lân vờn quanh, từ trong kén, không ngừng có tiếng long ngâm hổ gầm phượng minh vọng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận