Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 284: Mười nước gặp khó, hình ảnh trong giếng kiếp này

Mười nước.
Thiên Ma Cổ Đồ che khuất bầu trời, bao phủ cả mười nước, khiến quanh mười nước như có tầng tầng khói mù bao phủ, cả tu sĩ lẫn dân thường đều cảm nhận được sự áp lực, họ sợ hãi.
Oanh oanh oanh!
Trong cổ đồ vang lên những tiếng nổ.
Là Vạn Ma Quỷ Phiên.
Trong chớp mắt, oán lực mênh mông từ trong tràn ra, khiến trận pháp phong tỏa của mười nước đều mất đi hiệu lực, khiến không ai có thể chạy thoát ra ngoài, cũng không ai xông vào trong được.
Rất nhiều tu sĩ thấy trong hư không xuất hiện một làn khí lưu màu xám tro đang cuồn cuộn phun về phía họ, chính là vạn ma oán khí.
"Cái gì thế?"
"Là ma khí chứa nồng đậm oán khí!"
"Nhanh, mau trốn nhanh!"
Thấy vạn ma oán khí, ai nấy rét run, hét to.
Oán khí phóng về phía họ, có người động tác chậm, vội thi triển đạo pháp chống đỡ.
Nhưng mọi chống cự đều là vô ích. Oán khí tràn vào cơ thể, khiến thân thể họ nhanh chóng suy kiệt nhìn được cả bằng mắt thường, hóa thành một đống xương khô.
Oanh oanh oanh!
Oanh oanh oanh!
Oanh oanh oanh!
Trên bầu trời, Thiên Ma Cổ Đồ, Vạn Ma Quỷ Phiên không ngừng kích hoạt, vạn ma hạ xuống, oán lực mênh mông cuồn cuộn, cường giả tu sĩ vội vã bỏ chạy.
Trong các cổ thành, dân chúng bình thường gặp phải biến cố bất ngờ, đều không kịp phản ứng, mà dù có kịp phản ứng, cũng không chạy thoát được.
Vô số sinh mạng bị vạn ma oán khí chiếm đoạt.
"Đừng giết ta!"
"Cứu mạng! Có ai không, mau cứu ta!"
Những tiếng rên rỉ, những tiếng kêu rên thi nhau vang lên.
Người ta nhìn thấy vạn ma oán khí, thì đều sợ hãi tuyệt vọng, và cuối cùng chỉ còn lại sự tuyệt vọng, dưới bóng tối của tử vong hóa thành những đống xương khô, tung bay theo gió.
Những tòa cổ thành phồn hoa, hóa thành các tòa thành chết, như luyện ngục nhân gian.
Tấn quốc, Thanh Châu.
Thanh Vân Đạo Tông.
Mấy người Cổ kiếm tiên, Đại Húc, Vương Trác Vũ đều nhìn thấy cảnh tượng ở trên trời, ai nấy sắc mặt hết sức khó coi.
"Chuyện gì thế này?"
Đại Húc nhìn ma khí và oán khí khủng bố, không nhịn được kêu lên.
Dù hắn là quỷ vương, mà nhìn thấy tình huống trước mặt, cũng không khỏi kinh hãi.
"Cái này hình như là trận pháp, dùng trận pháp để hủy diệt tất cả!"
Vương Trác Vũ nói.
Hắn vốn tu luyện trận pháp, còn lấy được truyền thừa trận đạo vô thượng, nên nhìn ra ngay đây là có người lấy cả mười nước mà bày trận.
Quá đáng sợ.
"Thiên Ma Cổ Đồ, Vạn Ma Quỷ Phiên, là Ma thần Giáo!"
"Là cường giả Ma thần Giáo muốn giết sạch sinh linh mười nước, hóa tất cả thành khu vực vạn ma!"
Cổ kiếm tiên nhìn tình hình, quanh người kiếm khí tràn ngập, diệt sạch vạn ma oán khí của Thanh Châu, lạnh tanh nói.
Ông hóa thành một đạo kiếm quang, phóng lên cao, bay về hướng Thiên Ma Cổ Đồ.
Trong Thiên Ma Cổ Đồ, ma khí khắp nơi.
Hạ Càn cầm Vạn Ma Quỷ Phiên, bình thản nhìn tất cả.
Mười nước này đều thuộc về Đại Hạ vương triều, những người này đều là con dân của hắn, nhưng lòng hắn chẳng chút dao động, còn đứng thưởng thức một màn này.
Theo hắn thấy, những người này có thể chết ở trong tay hắn, hóa thành chất dinh dưỡng, hóa thành thiên địa oán niệm, là cái chết có nghĩa, là vinh dự của bọn họ.
"Cái cảm giác này, quá tuyệt vời."
"Mỗi thời mỗi khắc đều cảm nhận được mình đang mạnh thêm lên, đến khi giết sạch sinh linh Đại Hạ, là ta sẽ hoàn toàn hồi phục."
Hạ Càn cảm nhận sức mạnh trong người, cảm giác này thật hết sức tuyệt vời.
Chợt hắn khẽ cau mày, cảm ứng được một luồng kiếm ý đáng sợ.
Đôi mắt u ám của hắn lóe lên, nhìn thấy một bóng người đang bay về phía Thiên Ma Cổ Đồ.
"Cổ kiếm tiên."
Hạ Càn nhận ra người này, là đệ tử của kẻ địch cũ của hắn Tô Trường Ngự, Cổ kiếm tiên.
Đồng thời, sau khi luyện hóa Hư Huyền đạo nhân, ký ức của người đó cũng ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn có cảm giác căm hận với Cổ kiếm tiên.
Điều này làm ánh mắt lạnh băng của Hạ Càn lộ ra sát ý.
"Đi giết Cổ kiếm tiên."
Hạ Càn lạnh lùng ra lệnh.
"Tuân lệnh!"
Bốn thân ảnh đồng loạt đáp.
Bốn người này đều vô cùng cường đại, đều là cường giả Đại Thừa cảnh.
Gồm các Giáo chủ của Ma thần giáo, Thiên Ma giáo, Cổ Ma giáo, Chân Ma giáo, bọn họ đều đã thần phục Hạ Càn.
Bốn người ra khỏi Thiên Ma Cổ Đồ, cản Cổ kiếm tiên lại.
Tam đại tiên khí của Ma thần Giáo ngoài Thiên Ma Cổ Đồ, Vạn Ma Quỷ Phiên, còn một thứ nữa, Thập Phương Phệ Tiên.
Hạ Càn chia uy lực của Thập Phương Phệ Tiên ra làm bốn, giao cho bốn người chấp chưởng, uy lực rất đáng sợ.
"Các ngươi muốn cản ta?"
Cổ kiếm tiên hỏi.
Ông rất tự tin, đối mặt bốn Đại Thừa cảnh, mà không sợ chút nào.
"Sai, bọn ta không phải tới để cản ngươi."
"Bọn ta tới để giết ngươi!"
"Cổ kiếm tiên, ta thừa nhận nhà ngươi rất mạnh, nhưng bây giờ Thập Phương Phệ Tiên đã hồi phục, do bốn người bọn ta chấp chưởng, để ta xem ngươi chống đỡ cách nào!"
Bốn người chia ra đứng bốn hướng, mỗi người cầm một món pháp bảo vừa giống đao vừa giống kiếm, bên trên có khắc ma văn cổ xưa, tỏa ra hàn quang ác liệt, nhiếp hồn phách người.
Bốn người vừa nói xong, lập tức ra tay, Thập Phương Phệ Tiên trong tay bay về phía Cổ kiếm tiên.
Bốn món pháp bảo bay lên không, hợp lại làm một, hóa thành một món chí bảo hình thập tự, màu đỏ đen.
Đòn công kích này rất kinh khủng, khiến không gian xung quanh nổ vang, đất trời biến sắc, sao trời run rẩy.
Đây mới thật sự là Thập Phương Phệ Tiên.
Đã đạt tới cấp bậc tiên khí, còn do bốn Đại Thừa cảnh điều khiển, cực kì đáng sợ, có thể phệ tiên.
"Đã như vậy, để xem Thập Phương Phệ Tiên của các ngươi lợi hại, hay kiếm đạo vô thượng của ta lợi hại!"
Cổ kiếm tiên nhìn Thập Phương Phệ Tiên, thanh âm vang dội.
Trong tay xuất hiện một thanh kiếm gỗ, chém thẳng vào Thập Phương Phệ Tiên.
Oanh oanh oanh!
Hư không vạn dặm xung quanh sụp đổ.
Trận chiến này cực kỳ kinh khủng, hai bên đều là tồn tại hàng đầu của thế giới này, các dãy núi bị đánh vỡ, hư không sụp đổ.
Tứ đại Giáo chủ Ma giáo không chút kiêng kị, chẳng hề sợ làm ảnh hưởng tới người vô tội.
Cổ kiếm tiên cũng không giữ lại, từ lúc bốn người cùng xuất hiện, ông đã hiểu, tứ đại Ma giáo dốc hết toàn lực ra rồi.
Nếu không phá vỡ Thiên Ma Cổ Đồ, sinh linh mười nước và thậm chí cả giới tu tiên đều sẽ mất mạng.
Có rất nhiều người nhìn thấy trận chiến này.
Nhìn thấy tứ đại Ma giáo và Cổ kiếm tiên, ai nấy đều chấn động.
Quá đáng sợ.
Trận chiến bùng nổ, Thập Phương Phệ Tiên điên cuồng xoay tròn, như lập thành một thế giới độc lập, phong tỏa tất cả đất trời xung quanh, xé nát tất cả, nghiền áp về phía Cổ kiếm tiên.
Cổ kiếm tiên cũng rất dữ dội. Cả người hắn như một thanh thần kiếm đâm rách bầu trời, mỗi một cử động đều dẫn dắt nhật nguyệt sao trời, núi sông cây cỏ, thiên địa vạn vật hóa thành những thanh phi kiếm, mỗi thanh đều có khả năng chém chết cường giả Độ Kiếp.
Đùng đùng đùng!
Oanh oanh oanh!
Trên bầu trời, Cổ kiếm tiên và tứ đại cường giả Ma giáo đánh nhau tới mức bất phân thắng bại, đất trời vỡ nát, không gian xé tung, mọi thứ hóa thành phấn vụn.
Cũng trong lúc này.
Giám Thiên Viện triệu tập cường giả của năm đại vương triều, tiên môn, tán tu minh chạy tới mười nước, để phá Thiên Ma Cổ Đồ.
Nhưng chính bản thân bốn đại vương triều và tiên môn đều đang bị người của tứ đại Ma giáo giữ chân, họ không dám dốc ra toàn lực, mà phải giữ lại phần lớn thực lực để trấn thủ.
Ai cũng biết, đây là dương mưu của Hạ Càn, hắn ở Đại Hạ, dùng Thiên Ma Cổ Đồ, Vạn Ma Quỷ Phiên để thu hút sự chú ý.
Nếu cường giả của bốn đại vương triều, các đại tông môn rời khỏi vị trí, giáo đồ của tứ đại Ma giáo sẽ tức khắc tấn công chỗ họ.
Vào giờ phút này, thiên hạ chúng sinh, đều là chất dinh dưỡng của Hạ Càn.
Dù là đại loạn ở chỗ nào, thì cũng có ích cho hắn.
Cường giả của năm đại vương triều và tông môn không biết làm sao, chỉ đành rút ra một phần lực lượng tới Giám Thiên Viện đi giúp mười nước Đại Hạ.
Sau núi Thanh Vân, Vương Trác Vũ hít sâu một hơi.
Hắn lấy ra một mảnh vải đen, bịt lên mắt, rồi lấy bàn cờ ngôi sao ra, bắt đầu bày trận.
Vạn Ma Quỷ Phiên tàn phá điên cuồng, cộng thêm Cổ kiếm tiên và tứ đại cường giả Ma giáo đánh nhau, có thể nói là sinh linh đồ thán, dưới tình huống này, hắn cũng muốn xuất ra một phần lực.
Cái bịt mắt này, là phương pháp hắn lấy được từ trận đạo vô thượng cờ cục Linh Lung, lấy tâm bày trận.
Tâm to bao nhiêu, trận pháp sẽ lớn bấy nhiêu.
Nếu không, với thực lực của hắn, dù có bày ra trận, cũng chẳng làm được gì.
"Linh Lung tinh thần đại trận, khởi!"
Bàn cờ trong tay Vương Trác Vũ bay lên cao, nối liền với chư thiên tinh thần, biến ảo thiên địa.
Trận pháp thiên địa che chở Thanh Vân Đạo Tông, sau đó nhanh chóng mở rộng ra, trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm.
Tới vạn dặm đã là cực hạn của hắn.
Với một tu sĩ Luyện Khí, trận pháp vạn dặm, đã đủ để kiêu ngạo.
Oa!
Đại Húc, Tiết Triện, Lâm Bắc đều bối rối.
Sao mới chỉ vài ngày không gặp, Vương Trác Vũ đã ghê gớm thế này.
Tiết Triện thấy Vương Trác Vũ bịt mắt, thì chợt nhớ ra, đây chẳng phải là hình ảnh mình nhìn thấy trong giếng kiếp này hay sao?
Hắn quay qua nhìn Lâm Bắc.
"Ngũ sư đệ, đệ còn nhớ hình ảnh mình nhìn thấy ở giếng kiếp này không?"
Tiết Triện hỏi.
"Nhớ, ta thấy huynh biến thành một tấm phù lục."
Lâm Bắc mở miệng, nói như vậy.
Mới vừa nói xong, hắn liền không nhịn được quay qua nhìn Vương Trác Vũ, vô cùng kinh ngạc.
"Tứ sư huynh, chẳng lẽ huynh... Phải hóa thành phù lục?"
Lâm Bắc hỏi.
"Không sai, đến lúc này rồi, cũng nên cho đệ thấy chút bản lĩnh của ta."
Kim Long Uẩn Linh Phù Bút hiện ra trong tay Tiết Triện.
Phù bút này có ẩn chứa một phần hồn kim long không trọn vẹn, giúp người ta có thể vẽ bùa vào không khí.
Đồng thời, phù bút này còn có một năng lực nữa.
Là đưa kim long vào cơ thể, lấy thân làm phù.
Nhưng khả năng chỉ dùng được một lần, dùng rồi hồn kim long sẽ tiêu tán, phù bút sẽ chỉ còn là một pháp bảo bình thường.
Tiết Triện không chút do dự, hô to.
"Tam sư huynh, ta tới giúp huynh."
Phù bút trong tay Tiết Triện bay lên cao, tàn hồn kim long xuất hiện, bay vào trong người hắn.
Trong nháy mắt, Tiết Triện liền biến thành một tấm phù lục, dán lên người Vương Trác Vũ.
Ngay tức khắc, Vương Trác Vũ cảm nhận được cơ thể mình không ngừng sôi trào sức mạnh.
"Đa tạ Tứ sư đệ!"
Vương Trác Vũ lên tiếng, quát to: "Trận khởi!"
Tô Trường Ngự đã từng ngay trước mặt hắn, hô một tiếng “trận tới”, tinh tướng cứ thế bày trận ngay tại chỗ.
Hôm nay, Vương Trác Vũ hắn cũng phải làm một cái.
Trong chớp mắt, Linh Lung tinh thần đại trận điên cuồng mở rộng, hai mươi ngàn dặm, ba mươi ngàn dặm, năm mươi ngàn dặm, trăm ngàn dặm... cả Thanh Châu đều lọt vào trong phạm vi trận pháp của Vương Trác Vũ, mà trận pháp vẫn còn đang tiếp tục rộng ra.
Đại Húc không khỏi quay qua nhìn Lâm Bắc.
Trong giếng kiếp này ở di tích Thất Vương cũng có hình ảnh của Lâm Bắc.
Đi lên một cây cầu vồng.
Nên Đại Húc muốn xem xem cầu vồng của Lâm Bắc là như nào.
Lâm Bắc nhìn Vương Trác Vũ, rồi nhìn Tiết Triện, sao mà người nào cũng mạnh quá vậy.
Làm mình lúng túng quá.
Lâm Bắc nhìn ra được sự tò mò và mong đợi trong ánh mắt Đại Húc nhìn mình.
Đây là đang đợi mình ra tay, làm cái gì đó này.
Cơ mà mình ra tay cái lông ý.
Chẳng lẽ mình không biết mình có bao nhiêu cân lượng hay sao!
Lâm Bắc nhớ lại lời Vương Trác Vũ từng nói với mình, thấy hắn đi lên một cây cầu vồng.
Lấy qué đâu ra cầu vồng?
Hắn cố gắng nghĩ ngợi, sau đó đưa ra kết luận, rằng hẳn là tà ma sẽ không trụ nổi, sau mưa gió sẽ có cầu vồng, mình nhìn thấy cầu vồng, thích quá nên đi lên.
Ta mà ngây thơ như vậy hử?
Lâm Bắc mặc kệ ánh mắt của Đại Húc, trầm tư suy nghĩ, nếu mà có cầu vồng xuất hiện thật, mình có nên đi lên không.
Trên bầu trời.
Cổ kiếm tiên đánh với tứ đại cường giả Ma giáo, chiến đấu hết sức kịch liệt.
Dù là lấy một địch bốn, đấu với tứ đại Giáo chủ của Ma giáo, thế nhưng không hề có vẻ rơi xuống thế hạ phong.
Hơn nữa, càng chiến đấu, Cổ kiếm tiên cảm giác kiếm đạo của mình càng không ngừng thăng hoa, ông có cảm giác, chỉ cần mình giết được bốn kẻ này, ông sẽ thăng hoa cực hạn, chứng được tuyệt thế kiếm đạo của mình.
Tứ đại Giáo chủ sầm mặt. Bốn người đấu với một mình Cổ kiếm tiên, mà không chiếm được thượng phong, quá là mất mặt.
Đồng thời trong lòng càng thêm kinh hãi, sao thực lực của Cổ kiếm tiên ghê gớm thế.
Trong mười nước, vạn ma oán khí vẫn không ngừng tàn phá, ăn mòn khắp nơi.
Vô số sinh linh bị vạn ma oán khí hóa thành xương khô, từng cổ thành sầm uất hóa thành tử thành.
Tràng tai nạn này rất đáng sợ.
Thời gian càng trôi, khí tức của Thiên Ma Cổ Đồ và Vạn Ma Quỷ Phiên càng thêm nồng đậm.
Ai nấy nhìn lên trời, trong lòng tuyệt vọng, sợ hãi, bi thương, đủ thứ cảm xúc tiêu cực.
Cho dù biết những cảm xúc tiêu cực ấy, đều sẽ hóa thành chất dinh dưỡng cho Thiên Ma Cổ Đồ.
"Không lâu nữa đâu, Tô Trường Ngự, ngày giỗ của ngươi sẽ tới."
Hạ Càn cảm nhận sức mạnh tăng vùn vụt trong người, như Ma thần đi tuần, nhìn người ta bị bao phủ, chết dưới bóng tối.
Ngay lúc này, hắn nhìn thấy một bức bình phong màu vàng, đang không ngờ lan ra.
"Hướng đó là... Thanh Châu."
Mặt Hạ Càn lạnh đi.
Hắn ra tay, Vạn Ma Quỷ Phiên trong tay rung lên một cái, một làn sóng công kích màu đen kết hợp với vạn ma oán khí rào rạt bay về phía Thanh Châu.
Oanh oanh oanh!
Sóng công kích màu đen xé tan bức bình phong che chở màu vàng, phá nát, hủy diệt.
Đồng thời, ma khí cuồn cuộn, giết sạch vạn vật sinh linh.
Với tốc độ này, chưa đến một nén nhang, ma khí sẽ cuốn sạch toàn bộ Thanh Châu.
"Phốc!"
Sau núi Thanh Vân, Vương Trác Vũ phun máu.
Đại trận này tương liên với tinh thần của hắn, đại trận bị phá, khiến hắn bị thương nặng.
"Tam sư huynh, huynh không sao chứ."
Lâm Bắc vội chạy lên đỡ lấy Vương Trác Vũ.
Chí Tôn Ma điện.
Ma chủ nhìn kén vàng trong điện, đây là thời khắc mấu chốt để nghịch thiên cải mệnh, dù có trời long đất lở, cũng chẳng liên quan tới ông ta.
Song, có một chùm ánh sáng màu đen bắn xuống, rơi thẳng vào Chí Tôn Ma điện.
Oanh oanh oanh!
Lực công kích của ánh sáng đen này rất dữ dội, trận pháp của Chí Tôn Ma điện lập tức được kích hoạt, cản nó lại.
Ma chủ đứng dậy ra tay, xử sạch sóng công kích màu đen kia, xóa tan ma khí cuồn cuộn.
Ông ta ngửa đầu nhìn lên trời, mắt đầy sát ý.
"Dám quấy nhiễu ta, đúng là muốn đi tìm chết."
Ma chủ nổi giận, nhi tử mình đang tới lúc quan trọng để nghịch thiên cải mệnh, nếu bị quấy rầy mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao.
Ông ta giận tới mức muốn xông lên trời giết sạch.
Nhưng nhìn Hứa Lạc Trần vẫn còn đang trong giai đoạn lột xác, ông ta cố kiềm cơn giận lại.
Chí Tôn Ma điện chợt rung lắc dữ dội, cái kén vàng trong điện xuất hiện vết nứt.
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận