Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 281: Ma chủng, Thái tử khác thường !
Hóa Long Trì, Diệp Bình đang xếp bằng tu luyện.
Trong đan điền, chín viên kim đan quay tròn, viên nào cũng mượt mà đầy đặn, tỏa ánh sáng.
Đại biểu Diệp Bình đã bước vào Kim Đan đại viên mãn.
Chất lỏng màu vàng trong Hóa Long Trì vẫn còn hơn nữa, nhưng Diệp Bình không định đột phá Nguyên Anh.
Vì hắn vẫn chưa ngưng kết hoàn mĩ, định đi về thỉnh giáo Đại sư huynh cách ngưng kết Nguyên Anh cho hoàn mĩ.
Hắn quyết định dùng năng lượng trong Hóa Long Trì để đưa Đại Thần Ma Thể đại viên mãn đột phá tới Vô Thượng Thần Ma thể.
Tu luyện Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết lâu như vậy, Diệp Bình luôn biết sức mạnh thân thể quan trọng thế nào.
Chất lỏng màu vàng trong Hóa Long Trì cuồn cuộn chui vào trong người.
Chúc Long tiên khiếu đang điên cuồng luyện hóa.
Đại Thần Ma Thể vốn đã đại viên mãn, chỉ còn thiếu một bước cuối, hôm nay linh khí đủ, còn dư sức có thừa, giúp Diệp Bình đột phá là chuyện vô cùng đơn giản.
Thậm chí, Diệp Bình có cảm giác, ngâm mình trong Hóa Long Trì, dù không tu luyện Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết, thì thân thể hắn cũng sẽ được tăng lên.
"Hống!"
Những tiếng rồng ngâm khủng bố vang lên trong đại điện.
Trong Hóa Long Trì, những con chân long hiện lên, đây là huyết khí chân long của Diệp Bình.
Huyết khí chân long có màu vàng nhạt trơn mướt, thần thánh phi phàm.
Đồng thời, khí huyết hỏa lò của Diệp Bình cũng như được tiên kim chế thành, âm thanh huyết khí vận chuyển không ngừng vang lên, như một cái thần lò sôi trào vĩnh hằng.
Vào giờ khắc này, Diệp Bình đã đưa Thần Ma Luyện Thể Quyết từ Đại Thần Ma Thể đột phá tới cảnh giới Vô Thượng Thần Ma thể.
Diệp Bình thở một hơi dài.
Cảm giác cả người mình tràn đầy sức mạnh, hoàn toàn thay đổi.
Hơn nữa, hắn còn cảm giác được, ngoài thân thể tăng lên, Vô Thượng Thần Ma thể còn đạt được một đặc tính mới.
Khả năng áp chế thần ma.
Dù có là yêu ma thú dữ gì, ở trước mặt hắn, cũng đều sẽ như bị tiên thiên áp chế, run lẩy bẩy.
Dù có thực lực xấp xỉ, cũng bị không chiến mà khiếp, uy thế giảm mất ba phần.
Cái này rất đáng sợ.
Ngay lúc này.
Tô Trường Ngự cưỡi kỳ lân, xuất hiện trong điện.
Nhìn thấy Diệp Bình, kinh ngạc kêu lên.
"Tiểu sư đệ."
Hắn gọi.
Diệp Bình lập tức tỉnh lại từ trong nhập định.
Hắn mở mắt, thấy Tô Trường Ngự cưỡi kì lân.
Ui!
Diệp Bình hít một hơi khí lạnh.
Tô Trường Ngự trước mặt này quá phi phàm.
Mày kiếm mắt sáng, phong thần anh tuấn, thân cưỡi kỳ lân, quả thật là tuyệt thế vô song.
Diệp Bình rất kinh ngạc, không ngờ vật cưỡi của Đại sư huynh lại là kỳ lân.
Đại sư huynh giấu sâu thật, bao lâu vậy chưa từng thấy cưỡi bao giờ.
"Đại sư huynh, sao huynh lại ở đây?"
Diệp Bình vui mừng, không ngờ Tô Trường Ngự lại tới nơi này, có hơi kinh ngạc.
Xem ra là sư huynh lo mình gặp nguy hiểm, nên cưỡi kỳ lân đi tìm mình.
"Ta tới tìm đệ, là có vài việc."
Tô Trường Ngự bước xuống khỏi lưng kỳ lân, nhàn nhạt đáp.
"Đại sư huynh, là chuyện gì?"
Diệp Bình tò mò.
"Đệ thả lỏng tinh thần."
Tô Trường Ngự bình thản nói.
Diệp Bình thả lỏng tinh thần.
Tô Trường Ngự giơ tay, một viên ngọc thạch khắc mấy chữ đứa con thiên mệnh xuất hiện.
Ngọc thạch sáng chói, chiếu thẳng ánh sáng vào Diệp Bình.
Cũng trong lúc này.
Đại Hạ hoàng cung, Dưỡng Tâm Điện.
"Bệ hạ, vừa rồi thần mới tra được một bí mật ở trong cổ tịch, giống hệt với tình huống của Thái tử."
Điện chủ Thiên Cơ Điện nói với Hạ Đế.
"Là cái gì?"
Hạ Đế hỏi ngay.
"Mỗi một thời đại, trong thiên địa đều sẽ xuất hiện Ma chủng trên thế gian, Ma chủng này sẽ không ngừng hấp thu ác niệm trong trời đất, khi ác niệm đạt tới một mức nhất định, sẽ hóa thành ma đầu diệt thế."
"Tình huống của Thái tử, giống hệt với miêu tả này, chỉ khác là trong người Thái tử điện hạ không có dấu vết Ma chủng."
Điện chủ Thiên Cơ Điện nói.
"Ma chủng, tà ma diệt thế."
Hạ Đế nghe nói biến sắc, ngẩn ra.
Tiểu nhi tử mới trở thành vô địch, một kiếm chém Đại Thừa.
Chưa được bao lâu, nay ngươi đã nói với ta đại nhi tử của ta có thể là ma, tà ma diệt thế.
Như vậy ghê gớm không?
Hạ Đế ngơ ngác.
Ông hiểu chuyện này nghiêm trọng. Dù điện chủ Thiên Cơ Điện nói tình huống chỉ là tương tự, nhưng điện chủ đã nói với ông, có nghĩa khả năng đó là rất lớn.
"Chuyện này, có cách gì giải quyết không? ".
Hạ Đế hỏi.
"Không có cách giải quyết. Chuyện như này, chỉ có thể báo cho tổng viện Giám Thiên Viện để xử lý."
Điện chủ Thiên Cơ Điện đáp.
Hạ Đế trầm mặc.
Nếu điện chủ Thiên Cơ Điện nói đúng, Thái tử là ma, thông báo cho Giám Thiên Viện, để Giám Thiên Viện tới xử lý, có thể tưởng tượng được kết quả sẽ thế nào.
Ở một chỗ khác.
Hạ Càn tỉnh lại, sắc mặt cực kì bình đạm.
"Đứa con thiên mệnh, Tô Trường Ngự."
"Tình hình của mình bây giờ, không hợp ở lại hoàng cung được nữa, nhưng mà, ta sẽ còn trở lại."
Hạ Càn nhìn hoa sen đen trong nguyên thần mình lẩm bẩm, rồi đứng dậy.
Cũng trong lúc này.
Thanh Vân sơn mạch.
Một bóng người xuất hiện.
Là Hư Huyền đạo nhân.
Ông ta nhìn về phía Thanh Vân Đạo Tông.
Vì biết Thái Huyền đạo nhân chết ở đây, nên ông ta rất cẩn thận, che giấu khí tức, không dám tới quá gần.
Có điều, ngay lúc mới tới nơi, ông ta đã cảm nhận được ngay, lấy Thanh Vân Đạo Tông làm trung tâm, xung quanh có một làn kiếm ý rất khủng khiếp không tả nổi.
Ông ta là kiếm tu, nên cảm nhận được rất rõ sự đáng sợ của kiếm ý đó.
Mênh mông! Hùng vĩ! Vô cùng vô tận! Chứa đựng vạn vật!
Hư Huyền đạo nhân kinh hãi, không khỏi chấn động.
Nếu làn kiếm ý này, chính là kiếm ý mà Tô Trường Ngự một kiếm chém chết Thái Huyền còn để lại, vậy thì quá là kinh khủng.
Cảm giác được kiếm ý này, Hư Huyền đạo nhân liền biết mình không cần phải đi kiểm tra nữa.
Ông ta đang định rời khỏi.
Một nam tử trung niên mặc áo xanh, lưng đeo kiếm gỗ xuất hiện.
Là Cổ kiếm tiên.
Hư Huyền đạo nhân vừa xuất hiện ở Thanh Vân sơn mạch, Cổ kiếm tiên liền cảm nhận được ngay.
Thấy Hư Huyền đạo nhân, Cổ kiếm tiên không khỏi thất kinh.
Không phải người này đã bị Tô Trường Ngự giết rồi sao?
Nhưng kiếm tâm của ông sáng sủa, trong nháy mắt đã nhận ra người trước mặt không phải Thái Huyền đạo nhân, khí tức không giống.
Cổ kiếm tiên không chút do dự, rút kiếm ra tay.
Mặc dù người này không phải là Thái Huyền đạo nhân, nhưng lén lén lút lút tới Thanh Vân sơn mạch, theo dõi Thanh Vân Đạo Tông, rõ ràng là mang lòng bất chính.
Ông là đệ tử của đại đệ tử Thanh Vân Đạo Tông, là một phần tử của Thanh Vân Đạo Tông, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Cổ kiếm tiên chém ra một kiếm, không có chiêu thức, không có kiếm thuật, chỉ như một kiếm bình thường nhất, đơn giản nhất.
Đây là kết quả sau khi Cổ kiếm tiên lĩnh ngộ được kiếm đạo vô thượng, một kiếm trở lại nguyên trạng.
Trong nháy mắt, cơ thể và pháp lực của Hư Huyền đạo nhân đã bị khóa cứng.
"Sao có thể!"
Hư Huyền đạo nhân hết hồn, nhìn Cổ kiếm tiên chằm chằm, không tin nổi.
Đương nhiên ông ta biết Cổ kiếm tiên.
Biết thực lực người này đáng sợ.
Nhưng đâu ngờ mạnh tới như vậy.
Cổ kiếm tiên bình tĩnh chém ra một kiếm.
Ầm!
Một kiếm ấy như mang theo sức mạnh của cả vạn vật trong trời đất, bầu trời vạn dặm quang đãng mà lại có tiếng sấm nổ vang, rất là đáng sợ.
Hư Huyền đạo nhân cảm nhận được chữ “nguy” thật to xuất hiện trên đầu, chỉ trong tích tắc ông ta đã biết, mình không phải đối thủ của Cổ kiếm tiên.
Trốn!
Phải trốn ngay!
Phốc!
Trong chớp mắt, Hư Huyền đạo nhân đã hóa thành một luồng sáng đen, cực nhanh bỏ chạy.
Tốc độ của ông ta cực nhanh, là một loại thần thông bùng nổ để chạy trốn.
"Để hắn ta chạy thoát, thật là thẹn với sư tôn."
"Nếu mình lĩnh ngộ được một phần trăm một kiếm của sư tôn thì đủ rồi."
Cổ kiếm tiên nhìn theo bóng Hư Huyền đạo nhân biến mất, không đuổi theo mà lẩm bẩm.
Sau đó quay trở về sau núi Thanh Vân, tiếp tục ngộ kiếm.
Một kiếm này, đã giúp Cổ kiếm tiên nhìn thấy con đường kiếm đạo tương lai của mình.
Nếu là ông lúc trước, đánh với Hư Huyền đạo nhân, dù cuối cùng có lẽ cũng sẽ thắng, nhưng không có khả năng chỉ bằng một kiếm như này.
Hư Huyền đạo nhân dùng thần thông chạy về dưới cửu địa, che giấu khí tức mình đi.
"Sao có thể, thực lực của Cổ kiếm tiên… chẳng lẽ hắn đã chứng đạo kiếm tiên? Không thể nào!"
Hư Huyền đạo nhân xám mặt, không sao tin được.
Nghĩ mãi không ra vì sao Cổ kiếm tiên lại tự nhiên mạnh như vậy.
Đồng thời, chuyến đi này, đã giúp Hư Huyền đạo nhân xác định được cái chết của Thái Huyền.
Là do Tô Trường Ngự giết.
Và Tô Trường Ngự, chính là đứa con thiên mệnh mà mình muốn tìm.
Phương pháp thành tiên của ông ta là hiến tế đứa con thiên mệnh hồi phục Ma thần.
Như bây giờ xem ra, hồi phục được cái lông.
Đừng nói Tô Trường Ngự, mình gặp phải đệ tử của Tô Trường Ngự là Cổ kiếm tiên thôi mà còn phải chạy trốn.
Nếu gặp phải Tô Trường Ngự còn lợi hại hơn, chắc kết quả chẳng khác gì Thái Huyền.
"Chẳng lẽ, con đường thành tiên của ta bị đứt ngang như vậy? Ta không cam lòng!"
Hư Huyền đạo nhân rất không cam lòng, khẽ gầm gừ.
Khổ sở mưu tính suốt bao năm, làm biết bao nhiêu việc, kết quả lại bất ngờ như này, ông ta không thể nào chấp nhận được.
Ông ta nghĩ mãi không ra, vì sao Tô Trường Ngự lại đột nhiên lợi hại như vậy.
Hai mươi bảy năm, dù có là đứa con thiên mệnh, cũng không thể phát triển tới như vậy.
Đột nhiên, ngay lúc này.
Hư Huyền đạo nhân biến sắc, cảm ứng được cái gì đó.
Ông ta biến mất khỏi vùng cửu địa, xuất hiện trong một tòa đại điện.
Đại điện này hết sức đơn giản, chỉ có một cái ngọc bàn.
Phía trên ngọc bàn có ánh sáng màu đen nhàn nhạt lóng lánh.
"Đây là… cái gì thế này? ".
"Là khí tức Ma thần."
Hư Huyền đạo nhân nhìn ngọc bàn, kinh ngạc.
Ngọc bàn này, có thể cảm ứng được khí tức của đứa con thiên mệnh lẫn khí tức của tà ma diệt thế.
Nhưng theo ông ta biết, chỉ khi trời đất tích tụ đủ ác niệm, tà niệm, oán niệm, Ma thần mới hồi sinh được.
Tương đương với phương pháp ông ta biết, hiến tế đứa con thiên mệnh, và dùng máu tươi của hàng vạn vạn sinh linh bày trận, Ma thần mới thức tỉnh hồi phục.
Nên… vì sao bây giờ lại có khí tức Ma thần?
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Lúc đó Thái Huyền đã làm gì à? Hay là có nguyên nhân gì khác?"
Hư Huyền đạo nhân suy tư, nghĩ hoài không hiểu.
Suy tư một hồi lâu.
Ông ta nghĩ ra một ý.
"Hiện giờ Ma thần đã hồi phục, mình chỉ còn cách nghĩ biện pháp ra tay với Ma thần."
Hư Huyền đạo nhân trở lại cái ao dưới cửu địa.
Ông ta phải khôi phục thương thế trước đã.
Giám Thiên Viện, tổng viện.
Một lão giả ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời, sắc mặt đại biến.
Ông ta tính toán thiên cơ, sắc mặt càng lúc càng khó coi: "Thiên cơ chao đảo, đại kiếp đã tới."
Lão giả vừa nói xong, mọi người đều biến sắc.
Ở một nơi khác, Tiêu Mộ Tuyết nhận được tin báo về, mặt liền biến sắc.
"Có tung tích Tô Trường Ngự và Diệp Bình chưa?”
Tiêu Mộ Tuyết chau mày, hỏi.
"Hồi bẩm thượng vị, không tra được tung tích của hai người này."
"Lúc trước ngài có phân phó tìm Trần Linh Nhu, vừa mới có tin báo về, đã tìm thấy."
Một thân ảnh trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận