Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 260: Chân tướng
Đám hắc y nhân chết cũng không ngờ, Thái Hoa đạo nhân lại là một cao nhân tuyệt thế!
Đại Thừa cảnh.
Cả trời này cũng chẳng tìm được mấy người.
Sao một tông môn nho nhỏ lại có được cường giả như vậy!
Sườn sau núi Thanh Vân.
Thái Hoa đạo nhân lấy tấm linh phù trên ngực xuống.
Ông không hề thấy vui, cũng không hề có tâm tư làm màu, ngược lại còn vô cùng bất đắc dĩ, nhìn những hắc y nhân.
Ánh mắt của Thái Hoa đạo nhân rất phức tạp, ông không có hận ý gì với những người này, chỉ có bất đắc dĩ mà thôi.
"Tiền bối, tiền bối, mong tiền bối thứ tội."
"Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, chuyện này cũng không phải là ý của chúng ta, mong tiền bối thứ tội."
Đám tu sĩ áo đen lúc này đã biết sợ.
Bọn họ quỳ xuống xin tha, vì ngoài xin tha ra, họ không biết phải nên làm gì nữa.
Đây là cường giả Đại Thừa cảnh.
Chênh lệch hai bên cách nhau quá lớn, bảo xa tới vạn dặm cũng còn là đang khen bọn họ.
Tất cả Hắc y nhân đều buông tay chịu thua.
Đối mặt với một tu sĩ Đại Thừa cảnh, họ không sinh ra nổi một ý phản kháng nào, chỉ có sợ hãi và kính sợ.
Cả Thanh Vân Đạo Tông bây giờ, chỉ có một người là vô cùng vui vẻ, những người còn lại đều nặng nề.
Không hiểu tại sao, cả Thái Hoa đạo nhân cũng không thấy vui.
Kẻ thấy vui, là Đại Húc.
Bị tra tấn thời gian dài như vậy, không ngờ Chưởng môn lại là người thâm tàng bất lộ.
Nói thật, lúc đầu Đại Húc còn rất ngạc nhiên, Chưởng môn rõ ràng là cao nhân tuyệt thế, vì sao cứ phải muốn che giấu.
Đến bây giờ Đại Húc đã hiểu, chiêu này của Chưởng môn là dùng giả loạn thật.
Lúc đầu giả vờ bản thân rất yếu, để dụ đám người này nói ra thủ phạm thật sự phía sau màn.
Chiêu này lợi hại thật, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là, làm mình chịu không ít đau khổ.
Nhưng bây giờ khổ tận cam lai rồi, khổ tận cam lai rồi.
Đại Húc vất vả bò ra khỏi kính quang.
Sau đó, hắn ra tay. Hắn không quên những kẻ đã từng ra tay thế nào với mình.
Trước khi ra tay, Đại Húc liếc Thái Hoa đạo nhân.
Có vẻ Chưởng môn đang có tâm sự nặng nề, nhìn thấy ánh mắt của mắt, mà không hề có ý ngăn cản hắn.
Lập tức, Đại Húc bất chấp tất cả, ra tay, đánh đám người kia gần chết.
Đại Húc ra tay rất là tàn nhẫn, xuống tay rất độc, ban nãy đám người này cũng có từ bi với hắn đâu.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ có chết người."
"Nhận tội, nhận tội, bọn ta nhận tội hết, hai vị tiền bối, xin hai người tha cho bọn ta."
"Thượng tiên, tiền bối, bọn ta chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, người quyết định phía sau không phải là bọn ta."
Đám người kia bị đánh tới mức nghi ngờ cuộc sống.
Họ khóc lóc, xin xỏ, không có tí cốt khí nào.
Thật không tưởng nổi, sao Đại Hạ Đế Tinh, lại phái loại người như này đi ám sát Diệp Bình.
Nãy giờ mới đánh có bao lâu đâu? Mới nhiêu đó mà đã không chịu nổi?
"Đủ rồi, Đại Húc."
Thái Hoa đạo nhân thở dài, cản Đại Húc.
"Chưởng môn, cứ tha mấy người này như vậy à?"
Đại Húc buồn bực. Đám người này tới để giết họ cơ mà!
Sao lại tha cho bọn họ?
Thái Hoa đạo nhân không trả lời Đại Húc, mà hỏi đám người kia.
"Hoàng tộc Đại Hạ đã biết thân phận của Trường Ngự rồi à?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi, yên lặng nhìn những người này.
"Trường Ngự?"
"Tiền bối, là Diệp Bình."
"Đúng vậy, tiền bối, người lại lầm rồi, bọn ta tới là để tìm Diệp Bình."
Mọi người mở miệng, về chuyện này bọn họ rất nghiêm túc, sửa lại lời sai của Thái Hoa đạo nhân.
"Được được, họ biết thân phận của Diệp Bình rồi?"
Thái Hoa đạo nhân không muốn cãi nữa, sửa lại.
"Đúng vậy, Đế Tinh đã biết thân phận Diệp Bình."
Hắc y nhân trả lời, song không nói rõ Đế Tinh mình đang nói tới không phải là Đại Hạ Đế Vương, mà là Đại Hạ Thái Tử, Đế Tinh tương lai.
"Quả nhiên."
Thái Hoa đạo nhân thở dài, từ từ nói.
"Sư huynh, ngươi quả là nói không sai, ma quỷ thật sự, trốn trong Đại Hạ vương triều."
Thái Hoa đạo nhân lắc đầu vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó, ông vung tay lên, nói với Đại Húc.
"Đại Húc, tiễn họ về nhà."
Có được câu trả lời mình muốn rồi, Thái Hoa đạo nhân không muốn nói thêm gì nữa. Đám người này cũng chẳng dùng để làm gì nữa, cho Đại Húc đưa họ về nhà thôi.
Đại Húc sững ra.
Không hiểu ý của chưởng môn.
Đám hắc y nhân chưa kịp nói gì, Thái Hoa đạo nhân đã vung tay, đám người kia liền bị phong bế miệng, không thốt ra được âm thanh nào, cơ thể cũng không nhúc nhích được.
Tới lúc này, Đại Húc mới đại khái hiểu được ý của Thái Hoa đạo nhân.
"Dạ, Chưởng môn."
Đại Húc rất vui vẻ. Lúc nãy hắn đã bị rất nhiều khổ sở, hơn nữa hắn là Quỷ Vương, làm loại chuyện này rất là thông thạo.
Thái Hoa đạo nhân ngồi xuống sườn núi, trầm tư.
Trong mắt ông đầy sự bất đắc dĩ.
Vì sau khi ông gỡ linh phù gắn ở trên người.
Ông quả thật là một cao nhân ẩn thế, chứ không phải là giả vờ.
Hơn hai mươi năm trước, ông đã tới hoàng cung Đại Hạ bắt trộm Tô Trường Ngự mang đi, sau đó không ngừng bị người ta đuổi giết.
Cả câu chuyện này, thật ra rất là phức tạp.
Hơn hai mươi năm trước, người trong thiên hạ đều biết, lúc Thập Hoàng Tử ra đời, trời giáng thụy quang, điềm lành đầy trời.
Nhưng không ai biết, phía sau thụy quang đầy trời đó là huyết quang vô tận.
Vì một tên ma quỷ, cũng ứng kiếp sinh ra cùng ngày, giờ đó.
Thái Hoa đạo nhân phải bắt trộm Tô Trường Ngự mang đi, là vì ông đã dùng Thái Thượng Thiên cơ tính ra được có người muốn gây bất lợi với Tô Trường Ngự còn ở trong tã lót.
Muốn mang Tô Trường Ngự đi hiến tế, để thức tỉnh Ma Đầu xuất thế.
Là tu sĩ chính đạo, đương nhiên Thái Hoa đạo nhân không thể để chuyện đó xảy ra.
Nên ông mới ra tay, cứu Tô Trường Ngự đi.
Nhưng Thái Hoa đạo nhân không ngờ, người muốn gây bất lợi với Tô Trường Ngự lại là sư huynh của mình.
Sư huynh của ông, đã đầu nhập vào Ma Thần giáo, muốn lấy máu của Tô Trường Ngự để đánh thức ma đầu diệt thế.
Nên năm ấy, ông với sư huynh mình đã đại chiến với nhau ở Thanh Châu, cuối cùng thắng hiểm nửa chiêu, đánh sư huynh trọng thương, sau đó tự phong ấn tu vi, trốn ở Thanh Vân Đạo Tông.
Không ngờ.
Hôm nay lại gặp chuyện tới mức không thể không gỡ linh phù phong ấn ra.
Một khi linh phù được gỡ.
Sư huynh sẽ cảm ứng được ông ngay.
Nói cách khác.
Phiền toái tới thật rồi.
Nhưng Thái Hoa đạo nhân biết, có những chuyện bây giờ cũng không giấu được nữa, cứ giấu giấu giếm giếm, còn không bằng nói thẳng vào vấn đề.
Lấy bất biến ứng vạn biến.
Đúng lúc này.
Một giọng nói, chậm rãi vang lên.
"Sư đệ, hơn hai mươi năm không gặp, còn nhớ ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận