Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 271: Rời khỏi hoàng cung, trận pháp bạo động
Tô Trường Ngự ngủ dậy, bảo thị vệ dẫn mình đi tìm Hạ Đế, phải nói rõ mọi chuyện cho xong.
Hắn đã nghĩ rất kỹ.
Một lát sau, Tô Trường Ngự đi tới Dưỡng Tâm Điện.
"Trường Ngự, con tới rồi, tìm trẫm có chuyện gì không?"
Hạ Đế nghe thấy bẩm báo, lập tức đi ra, nhìn Tô Trường Ngự, trong lòng khẽ run, hỏi.
Thời gian đã được hai ngày, bây giờ Tô Trường Ngự tới tìm ông, hẳn là đã có quyết định rồi.
"Ta sẽ rời khỏi đây, trở về Thanh Vân Đạo Tông."
Tô Trường Ngự nhàn nhạt nói.
Hạ Đế nghe vậy, trong lòng run lên, có chút im lặng.
"Trường Ngự, con không thể tiếp nhận trẫm sao?"
Hạ Đế mở miệng, ánh mắt bi thương.
"Phải."
Tô Trường Ngự nghiêm túc gật đầu.
Hắn đã nghĩ rất kĩ. Hắn không sao tiếp nhận được người phụ thân thân sinh này và thân phận của mình, thôi thì làm theo bản tâm, trở về Thanh Vân Đạo Tông, nơi đó mới là nơi hắn phải về.
Dù nghèo khổ, không bằng hoàng cung Đại Hạ, nhưng hắn thích cuộc sống như vậy hơn.
Tô Trường Ngự nghĩ đến Thái Hoa đạo nhân, một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Thái Hoa đạo nhân đã nuôi hắn lớn, mới là phụ thân của Tô Trường Ngự này.
Không biết vì sao, nghĩ tới Thái Hoa đạo nhân, trong lòng Tô Trường Ngự lại có một cảm xúc không tả ra được.
Bi thương một cách kì quặc.
Hạ Đế trầm mặc.
Lý do của Tô Trường Ngự rất rõ ràng, nó không tiếp nhận được ông.
Hồi ấy khi ở Thanh Vân Đạo Tông, ông đã dò xét, hỏi thử ý hắn.
Khi đó, Tô Trường Ngự đã nói, sẽ không tiếp nhận, Thanh Vân Đạo Tông mới là nhà của hắn.
Nhưng ông vẫn nuôi hi vọng.
Vì bây giờ, Tô Trường Ngự đã tìm tới tận cửa.
Đối với câu trả lời này, trong lòng ông chỉ có sự bi thương và áy náy.
"Trường Ngự, con thấy làm sao mới có thể tiếp nhận trẫm?"
Hạ Đế mở miệng nhìn Tô Trường Ngự, ánh mắt đầy mong đợi, muốn giữ hắn lại.
"Lão Hạ, hay là thôi đi."
"Ta tới Đại Hạ, vốn với ý là tới để kết thúc, sau đó mới hay có hiểu lầm, bây giờ biết rõ mọi chuyện rồi, ta cũng không còn vướng mắc gì nữa."
"Thanh Vân Đạo Tông mới là nhà của ta."
Tô Trường Ngự đáp, giọng rất bình tĩnh.
Nghe hắn gọi mình là lão Hạ, Hạ Đế thở phào.
Ông hiểu ý của Tô Trường Ngự, dù nó không nhận người phụ thân này, nhưng hai người vẫn có thể giữ tình cảm ban đầu, làm bằng hữu với nhau.
"Con định lúc nào thì đi?"
Hạ Đế hỏi tiếp.
Ông không khuyên gì, vì ông biết dù có khuyên thế nào cũng là vô ích. Ông tôn trọng suy nghĩ của Tô Trường Ngự.
Nếu cố cưỡng ép, có khi còn phá hủy luôn chút tình cảm còn lại.
Hơn nữa, tuy ông nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn.
Ví dụ như chuyện tranh giành vị trí Thái tử, bốn đại vương triều sẽ ra tay với Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự rõ ràng không thèm để ý việc giành ngôi Thái tử, nhưng Hạ Càn đang làm Thái tử, rõ ràng sẽ không nghĩ như vậy.
Không ai hiểu con bằng cha.
Hạ Đế hiểu rất rõ đứa con này.
Nếu mình và Tô Trường Ngự nhận nhau, nó nhất định sẽ làm ra không ít chuyện hồ đồ.
Với lại bốn đại vương triều, một khi biết Đại Hạ Thập hoàng tử xuất hiện, nhất định sẽ ra tay với Tô Trường Ngự. Ông tự nhận Đại Hạ có khả năng bảo vệ Tô Trường Ngự, nhưng mà, cuộc sống bình lặng mà Tô Trường Ngự muốn sẽ bị phá hủy.
"Vậy, Trường Ngự, ăn một bữa cơm chung nhé, rồi ta cho người chuẩn bị truyền tống trận cho con?"
Hạ Đế nói.
Mấy ngày nay, ông chưa yêu cầu gì với Tô Trường Ngự, giờ nó muốn đi, nên ông mới đưa ra yêu cầu.
"Được, vậy ta đi về trước."
Tô Trường Ngự gật đầu, không từ chối, xoay người rời khỏi.
Trở lại chỗ ở.
Diệp Bình thấy Tô Trường Ngự trở lại, thì bước tới.
"Đại sư huynh."
Diệp Bình gọi.
"Tiểu sư đệ, sư huynh đã nói rõ với lão Hạ, hôm nay chúng ta sẽ đi. Đệ đi từ biệt Thanh Mặc công chúa đi."
Tô Trường Ngự gật đầu, nói.
"Dạ, Đại sư huynh."
Diệp Bình gật đầu, đi Thanh Phượng điện chào Hạ Thanh Mặc.
Đi tới Thanh Phượng điện, Diệp Bình nói với Hạ Thanh Mặc, chuyện của Đại sư huynh đã xử lý xong, mình sẽ rời đi, trở về Thanh Vân Đạo Tông, Hạ Thanh Mặc vô cùng luyến tiếc.
Không ngờ Diệp Bình chỉ ở có ba ngày ngắn ngủi, là đã đi rồi.
"Đâu có gì, nếu ngươi ở hoàng cung nhàm chán, thì có thể tới Thanh Vân Đạo Tông."
"Sau này nếu ta còn tới Đại Hạ quốc đô, sẽ lại tới tìm ngươi chơi."
Diệp Bình cười.
"Được, nếu có cơ hội, Thanh Mặc nhất định tới Thanh Vân Đạo Tông tìm Diệp sư huynh."
Hạ Thanh Mặc gật đầu.
Nàng ngượng ngùng vào điện, lấy ra một cái túi thơm đưa cho Diệp Bình.
"Diệp sư huynh, Thanh Mặc không có gì để tặng cho huynh, cái này ta làm hôm qua, mong huynh nhận lấy."
Hạ Thanh Mặc nói, không dám nhìn thẳng vào Diệp Bình.
"Ừm."
Diệp Bình gật đầu, nhận túi thơm, rồi rời khỏi.
Cũng trong lúc này.
Thái tử điện.
Một người quỳ trước mặt Hạ Càn, cung kính bẩm.
"Điện hạ, Diệp Bình vừa đi Thanh Phượng điện, theo lời báo cáo của thị nữ, Diệp Bình tới để từ biệt Thanh Mặc công chúa, hôm nay sẽ rời khỏi hoàng cung, trở về Thanh Vân Đạo Tông."
Người kia tâu.
"Từ biệt, rời khỏi hoàng cung, trở về Thanh Vân Đạo Tông?"
Hạ Càn nghe báo, hết sức vui mừng.
Hôm trước, nghe tin Diệp Bình tới hoàng cung, hắn đã liên lạc với Thái tử Đại Trạch, báo cho đối phương biết chuyện hủy hôn, đồng thời bàn bạc về Diệp Bình.
Cụ thể là, làm sao để giết được Diệp Bình.
Diệp Bình đang ở trong hoàng cung, hắn không dám làm gì, cũng không có cơ hội động thủ, chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Không ngờ, thời cơ lại tới nhanh như vậy.
Hạ Càn rất hưng phấn.
Diệp Bình sắp rời khỏi hoàng cung.
Đây chính là cơ hội!
Nhất định phải bắt lấy nó.
Nếu để lỡ, không biết tới chừng nào mới lại có nữa.
Hơn nữa, hắn cũng không chờ nổi.
Bây giờ mỗi một ngày, đối với hắn, đều là một sự đau khổ.
Ra tay rồi, Hạ Đế mà có nghi ngờ, có trách tội, Hạ Càn cũng không quan tâm.
Thập hoàng tử phải chết!
Diệp Bình phải chết!
Nếu không, lỡ Diệp Bình chỉ là trở về Thanh Vân Đạo Tông để chia tay mọi người ở đó, rồi quay lại hoàng cung, giành ngôi vị Thái tử với hắn thì làm sao.
Dù thế nào, một ngày Thập hoàng tử còn sống, là một ngày Hạ Càn hắn bất an.
Hạ Càn không có tự tin mình giành được ngôi vị Thái tử với Diệp Bình.
Chỉ có Diệp Bình chết, Thập hoàng tử chết, hắn mới an tâm được.
Dù Hạ Đế có biết là hắn làm thì có sao?
Diệp Bình chết rồi, đế tinh sẽ lệch vị trí, khí vận sẽ lại gia trì lên người hắn, Hạ Càn tin, Hạ Đế sẽ không làm gì mình.
Hạ Càn đang đánh cuộc.
Theo hắn thấy, chỉ cần Diệp Bình chết, thì khả năng hắn đánh cuộc thắng là rất lớn.
Hơn nữa, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, trừ phi Diệp Bình chết.
Buổi trưa.
Hạ Đế tới chỗ của Tô Trường Ngự, sau lưng là người hầu bưng ngọ thiện, hết sức tỉ mỉ xa hoa.
Trên bàn cơm, Hạ Đế không hề nhắc tới chuyện kia, chỉ yên lặng ăn cơm, nói chút chuyện nhà với Tô Trường Ngự.
Cứ thế, bữa ngọ yến kéo dài một canh giờ.
"Trường Ngự, trận pháp đi Thanh Vân Đạo Tông đã chuẩn bị xong."
Ăn xong, Hạ Đế nói, dẫn Tô Trường Ngự cùng Diệp Bình tới chỗ truyền tống trận.
Chỉ chốc lát sau, mọi người cùng tới chỗ lập trận pháp.
"Trường Ngự, trận pháp này sẽ đi thẳng tới Thanh Vân Đạo Tông, chừng ba hơi thở là tới."
"Còn nữa, ngươi cầm cái lệnh bài này, sau này, ngươi có thể dùng nó tới hoàng cung tìm trẫm lúc nào cũng được."
"Nếu gặp phải chuyện gì, thì bóp vỡ nó, trẫm sẽ nhận được tin ngay, phái người đi tìm ngươi."
Hạ Đế nói, sau đó đưa cho Tô Trường Ngự một tấm lệnh bài.
Ông rất lưu luyến, nhưng mà không nói gì thêm.
"Được."
Tô Trường Ngự gật đầu, cực kỳ hờ hững.
Nói xong, Tô Trường Ngự với Diệp Bình bước lên trận pháp đài.
Trong phút chốc.
Trận pháp kích hoạt, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Tô Trường Ngự và Diệp Bình biến mất.
Chỉ còn lại đám người Hạ Đế.
Nhưng mà.
Ngay lúc này.
Đột nhiên.
Ùng ùng!
Ùng ùng!
Ùng ùng!
Trận pháp chấn động kịch liệt, chấn vỡ hư không, làm không gian nhanh chóng sụp đổ, cực kỳ đáng sợ.
"Chuyện gì vậy?"
Hạ Đế biến sắc, một cái ngọc tỷ xuất hiện, tỏa thần quang rực rỡ, lơ lửng giữa bầu trời, cố định hư không đang sụp đổ, khiến trận pháp đài ổn định trở lại.
Trận pháp đài ổn định lại rồi.
Nhưng Tô Trường Ngự và Diệp Bình đã biến mất.
"Tê!"
"Tê!"
"Tê!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Xảy ra chuyện rồi.
Xảy ra chuyện lớn!
Đang lúc truyền tống, trận pháp lại xảy ra bạo động, hư không sụp đổ, loại chuyện này, hết sức nguy hiểm.
Nếu gặp may, thì chỉ bị truyền tống tới vị trí khác cách đó hơn vạn dặm, nếu không may, có khi mất mạng.
Mà vừa rồi, trận pháp bạo động hết sức nghiêm trọng.
"Đáng chết!"
Hạ Đế nổi giận gầm lên, khí cơ tỏa ra khắp người, vô cùng đáng sợ.
Hạ Đế nổi trận lôi đình.
Hai mươi bảy năm trước, Thập hoàng tử xuất thế, chỉ mới được một ngày đã bị người cướp đi, lưu lạc bên ngoài hai mươi bảy năm, khiến cha con họ không nhận được nhau.
Hôm nay Tô Trường Ngự trở lại Đại Hạ hoàng cung, chỉ mới được có ba ngày, lại xuất hiện loại chuyện này.
Bảo ông làm sao không giận.
"Bệ hạ thứ tội!"
Trận pháp sư của trận pháp đài quỳ xuống, thần sắc kinh hoàng.
Họ không ngờ, trận pháp lại xảy ra vấn đề.
"Trong vòng một khắc, trẫm phải biết kết quả!"
"Lập tức phái người tới Thanh Châu Thanh Vân Đạo Tông Tấn quốc, kiểm tra xem Trường Ngự ở đâu."
Hạ Đế mở miệng, giọng lạnh như băng.
Ông hiểu ngay, trận pháp đã bị người ta động tay chân.
Trận pháp sư của hoàng cung ai cũng tinh thông trận pháp, không có khả năng gây ra sai sót như thế này.
Mà dù có sai sót, trận pháp cũng sẽ không chấn động kịch liệt tới mức như vậy, khiến hư không sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Hạ Đế vô cùng hy vọng Tô Trường Ngự an ổn truyền tống về Thanh Vân Đạo Tông.
"Rõ!"
Những giọng nói ẩn trong bóng tối vang lên.
Là Ám Vệ do Hạ Đế âm thầm đào tạo.
Chỉ chốc lát sau, có một bóng người xuất hiện sau lưng Hạ Đế, dùng thần thức truyền âm.
Nét mặt Hạ Đế trở nên hết sức khó coi.
Hạ Càn.
Thái tử Hạ Càn.
Trận pháp chính là bị Thái tử Hạ Càn động tay chân.
Hạ Đế vốn cũng đã nghi ngờ là Hạ Càn, nhưng dù gì Hạ Càn cũng là nhi tử của ông, ông không tin nổi Hạ Càn sẽ làm ra loại chuyện này, chuyện đi giết đệ.
Nhưng bây giờ, sự thật đã rành rành ngay trước mắt.
"Hạ Càn, ngươi đã làm trẫm quá thất vọng."
Hạ Đế hít sâu, nét mặt lạnh băng, trong lòng lẩm bẩm.
Ông hết sức thất vọng với Hạ Càn.
"Đi Thái tử điện."
Hạ Đế lạnh lùng, xoay người đi về phía Thái tử điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận