Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 257: Vén màn lớn
Sao vẫn còn có khả năng gặp nguy hiểm nữa?
Ta có thể từ chối cái ý chí Tru Tiên này có được không?
Được lợi, đương nhiên hắn muốn.
Nhưng nếu phải chấp nhận gánh luôn nguy hiểm, thì hắn nhất định không.
Nhất là, tà ma gì đó, đối chọi gì đó, Tô Trường Ngự càng không chịu nổi.
Uống chút trà, Tô Trường Ngự làm được!
Đánh đánh giết giết, Tô Trường Ngự không biết làm.
Thế này chả phải là ép nhau sao?
Nhưng dù Tô Trường Ngự có muốn nói gì, hắn cũng không nói ra lời được, với lại cái chính là, Tru Tiên Vương đã biến mất rồi.
Tru Tiên Vương biến mất.
Ý chí Tru Tiên cũng đã chui vào ở trong người Tô Trường Ngự.
Hắn có một cảm giác rất mới lạ.
Đây là một loại ý chí truyền thừa, giúp Tô Trường Ngự hiểu ra rất nhiều việc.
Đúng lúc này.
Miếng ngọc khắc bốn chữ ‘đứa con thiên mệnh’ trong nguyên thần của Tô Trường Ngự chói sáng.
Trên bầu trời.
Tử Vi Đế Tinh cũng sáng lên rực rỡ.
Đè ép năm ngôi đế tinh còn lại, khiến chúng trở nên mờ nhạt.
Đây là nhận thức của thiên mệnh.
Tô Trường Ngự đã hiểu, ý chí Tru Tiên, không phải là ý chí của Tru Tiên Vương, mà là ý chí của trời.
Sau khi Tru Tiên Vương nhận được ý chí của trời, thì đổi tên nó thành ý chí Tru Tiên.
Gọi là ý chí Tru Tiên.
Mang ý nghĩa cho sự tranh đấu giữa âm với dương.
Trên đời, có dương thì có âm, nếu nói dương là vạn vật tốt đẹp, mọi thứ sáng ngời vươn lên, là thiện ỵ́.
Thì âm, là vật tà uế, là ác niệm của vạn vật, ác niệm của trời, lúc những ác niệm này tăng lên đủ nhiều, sẽ thai nghén sinh ra một ma đầu.
Ma đầu này, sẽ phá hủy tất cả.
Nhưng thiện niệm, cũng là ý chí của trời, sẽ được trao lên thân một người để chống lại ác niệm đó, nếu nó thắng, tất cả đều vui vẻ, thiên tướng nghênh đón tân sinh, vạn vật sống lại.
Nhưng nếu bị đánh bại, thì yêu ma sẽ thống ngự thế gian, trật tự mới sẽ tới, sinh linh đồ thán.
Nói cách khác, kế thừa ý chí Tru Tiên, có nghĩa bản thân đã trở thành chúa cứu thế, cứu vớt muôn dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Trên tấm ngọc số mệnh, xuất hiện một đóa sen xanh.
Và một đóa sen đen.
Sen xanh hơi nhỏ hơn sen đen.
Hai đóa sen này đại diện cho âm dương, sen xanh là dương, sen đen là âm.
Trong đóa sen đen, đã gần như sinh ra được hạt sen.
Trong khi đó, sen xanh lại có vẻ hơi thiếu dinh dưỡng.
Chỉ nhìn một cái, là đủ hiểu tiền căn hậu quả.
Tô Trường Ngự luống cuống.
Mơ ước lớn nhất đời hắn là trở thành chưởng môn của Thanh Vân Đạo tông.
Bảo hắn làm chúa cứu thế? Đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
Bảo hắn đi cứu đời?
Bảo hắn đợi người ta tới cứu nghe còn được.
Lúc này đùa lớn rồi.
Lớn lắm lắm.
Kế thừa ý chí Tru Tiên, Tô Trường Ngự biết, một khi ý chí đã được kế thừa, thì không thể thay đổi được, trừ khi hắn chết, nếu không, sẽ không có ai cướp nổi ý chí của trời ra khỏi người hắn, mà hắn cũng không thể chuyển cho ai.
Thôi xong.
Thôi xong.
Thôi xong.
Lại còn, sen đen khỏe mạnh hơn hẳn sen xanh, đồng nghĩa ma đầu sắp sinh ra mạnh hơn hắn rất rất nhiều.
Một khi hạt sen đen được thai nghén sinh ra, ma đầu sẽ xuất thế, đến lúc đó sẽ rất là phiền phức.
Nhưng, đúng lúc này, trong đóa sen xanh chợt xuất hiện hai hạt sen, có vẻ là sẽ sinh ra tới hai người.
Điều này làm cho Tô Trường Ngự thở phào.
"Hai hạt sen, nếu đoán không sai, nghĩa là có tới hai người kế thừa ý chí thiên đạo? Vậy thì tốt, may quá!"
Tô Trường Ngự thở phào nhẹ nhõm.
Nếu quả thật đặt cái trách nhiệm nặng nề này lên một mình hắn, Tô Trường Ngự thề sẽ chạy thẳng về tông môn, không đi đâu hết, yêu ma loạn thế gì cũng mặc.
Dù sao thật sự là bất lực.
Nhưng nếu còn có một người nữa, thì hắn không cần lo lắm.
Mình chỉ cần vẽ ra hướng đi là được, để người kia đi làm.
Mặc kệ cơ duyên tạo hóa khỉ gì, đưa hết cho hắn luôn.
Chỉ có một vấn đề duy nhất, người này là ai? Chính Tô Trường Ngự cũng không biết.
Đúng lúc này, một cánh cổng truyền tống xuất hiện trước mặt Tô Trường Ngự.
Kế thừa ý chí Tru Tiên xong, là có thể rời khỏi nơi này.
Cũng trong lúc này.
Bên ngoài vương vực.
Chuyện ở trong vương vực đã được truyền ra ngoài.
Rất nhiều tu sĩ đã biết chuyện xảy ra trong vương vực.
Ai nấy đều cảm khái, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Không ngờ Tru Tiên Vương để lại một đạo Nguyên Thần ở trong vương vực.
Ở ngoài vương vực, ba người Diệp Bình là những người được chú ý nhất.
Không phải vì vẻ ngoài của Diệp Bình bắt mắt, mà vì con Long Mã kia chói mắt quá.
Chân đạp hư không, quanh thân có long ảnh vờn quanh, khí huyết chi lực rực rỡ như một vầng mặt trời.
Đây là thần thú, là tọa kị của tiên nhân, bảo sao không thu hút ánh mắt của chúng tu sĩ!
"Tiểu sư đệ, xem ra đệ thu hoạch rất tốt nha?"
Tiêu Mộ Tuyết xuất hiện, khẽ liếc qua Long Mã, nói.
"Bái kiến Đại sư tỷ, thu hoạch rất tốt."
Nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết, Diệp Bình liền hành lễ, Hoàng Phủ Thiên Long đứng bên cạnh cũng hành lễ theo.
"Nghe nói lần này, vương vực xuất hiện cả Tru Tiên Vương, có thật không?"
Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
"Thật. Nhưng mà Tru Tiên Vương chọn Đại sư huynh."
Diệp Bình đáp.
"Cái gì? Chọn Đại sư huynh? Là đại sư huynh đó?"
Tiêu Mộ Tuyết kinh ngạc.
"Phải, là Trường Ngự sư huynh."
Diệp Bình vô thức hồi đáp, không phải Đại sư huynh thì còn đại sư huynh nào?
"Sao lại chọn tên phế vật đó?"
Tiêu Mộ Tuyết sững ra, thầm nghĩ.
Nàng biết Tru Tiên Vương, có điều thật không ngờ, Tru Tiên Vương lại chọn Tô Trường Ngự làm người thừa kế!
Thế này thì hơi phiền đây.
"Đại sư tỷ, người không biết, lúc đó Đại sư huynh mạnh tới cỡ nào đâu, trấn áp tất cả các thiên tài, quả thực là không biết phải hình dung thế nào nữa đó."
Diệp Bình có chút kích động.
Đến lúc này, hắn vẫn còn rất chấn động với mọi hành động của Đại sư huynh trong vương vực, đối mặt bao nhiêu thiên kiêu như vậy, mà Đại sư huynh chỉ dùng có mấy câu đã trấn áp được rồi.
Thật đúng là cao nhân tuyệt thế mà.
"Được rồi, giờ đệ định về tông môn hay đi đâu? Sư tỷ có chút việc bận, mấy ngày nữa sẽ tới tìm đệ."
Tiêu Mộ Tuyết nói. Tô Trường Ngự đã nhận được truyền thừa của Tru Tiên Vương, khiến nàng liền có việc để làm.
"Đại sư huynh bảo đệ tới đế đô Đại Hạ chờ huynh ấy, nên đệ định đi đế đô Đại Hạ."
Diệp Bình trả lời.
"Ừ, vậy đệ đi đường cẩn thận. Nhưng con Long Mã này, phải bớt xuất hiện chút, nếu không, sẽ gây ra phiền toái cho đệ đó."
Tiêu Mộ Tuyết khẽ gật đầu, nói.
"Đệ biết rồi."
Diệp Bình gật đầu.
Tiêu Mộ Tuyết biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Bình không nghĩ gì nhiều, cùng Hoàng Phủ Thiên Long và Long Mã, đi Đại Hạ vương triều.
Cũng trong lúc này.
Thanh Vân Đạo Tông.
Một nhóm người mặc áo đen xuất hiện.
"Chuyện cấp trên giao phó, các ngươi đã hiểu cả chưa?"
Thủ lĩnh của nhóm hỏi, giọng nói rất bình tĩnh, rất lạnh lùng.
"Đã hiểu."
Mọi người trả lời.
Bọn họ dần tiến vào trong Thanh Vân Đạo tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận