Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 263: Đi tìm cha ruột ta, để kết thúc tất cả
Bên trong căn phòng.
Tô Trường Ngự mở cửa phòng, Diệp Bình liền gọi.
"Tiểu sư đệ."
Tô Trường Ngự gật đầu, cầm bình trà trên bàn, rót cho Diệp Bình ly trà.
"Trường Ngự sư huynh, nhìn tinh thần huynh không yên."
Sau khi rời khỏi vương vực, Diệp Bình và Tô Trường Ngự cùng đi Đại Hạ vương triều.
Diệp Bình không biết Tô Trường Ngự tới Đại Hạ vương triều làm gì, nhưng mà hôm nay tự nhiên thấy nét mặt của Tô Trường Ngự thay đổi, bao nhiêu lâu nay, lúc nào hắn cũng bình tĩnh cơ mà.
"Không có gì, chỉ là nằm mơ thôi."
Tô Trường Ngự lắc đầu, không muốn nói về đề tài này.
"Dạ." Diệp Bình gật đầu, nói với Tô Trường Ngự.
"Đại sư huynh, lần này chúng ta tới Đại Hạ vương triều là để làm gì vậy?"
Diệp Bình hỏi.
"Tìm người thân."
Tô Trường Ngự bình tĩnh đáp.
Chẳng qua là câu trả lời này, làm Diệp Bình nhất thời kinh ngạc.
Tìm người thân?
Không phải sư phụ đã bảo, Đại sư huynh không cha không mẹ sao?
Thấy Diệp Bình tò mò, Tô Trường Ngự từ từ giải thích.
"Còn nhớ dạo trước, sư huynh có đưa về hai người không?"
Tô Trường Ngự hỏi.
"Nhớ."
Diệp Bình gật đầu.
"Trong đó có một người, là phụ thân của ta."
Giọng Tô Trường Ngự rất bình tĩnh, nói tới thân phụ của mình mà không hề có một chút dao động nào.
"Một người trong đó?"
Diệp Bình càng thêm tò mò.
"Ừ, biết là ai không?"
Tô Trường Ngự hỏi.
"Là họ Hạ phải không?"
Diệp Bình không chút nghĩ ngợi.
Tô Trường Ngự lắc đầu.
"Không phải. Là lão Huyền."
Tô Trường Ngự đáp.
Diệp Bình kinh ngạc, tướng mạo của lão Huyền đâu có giống Tô Trường Ngự tí nào, tướng mạo của lão Hạ mới có ti tí giống Tô Trường Ngự.
Nhưng nếu Đại sư huynh đã bảo là lão Huyền, thì là lão Huyền.
"Vậy sư đệ chúc mừng Đại sư huynh, đã tìm thấy người thân."
Diệp Bình chúc mừng. chuyện này là chuyện tốt, tìm thấy phụ mẫu thân sinh mà.
Nhưng Tô Trường Ngự vẫn lắc đầu, nói với Diệp Bình.
"Không đáng giá gì chúc mừng."
"Dù ta đã biết thân phận của thân phụ ta, nhưng ông ta không muốn nhận ta."
Giọng Tô Trường Ngự rầu rầu, tuy vậy, nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Đại sư huynh nói quá lời, trên đời này làm gì có phụ mẫu nào không muốn nhận con mình."
Diệp Bình khuyên, loại chuyện này, không thể nói loạn được đâu.
Tô Trường Ngự nhấp hớp trà, nhìn xe ngựa qua lại như nước ngoài cửa sổ.
"Tiểu sư đệ, ngươi không biết đâu, thân phụ của ta, vì tham lam phú quý, leo lên cành cao, mà bỏ mặc mẫu tử ta."
"Ta cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng không ngờ thực tế lại tàn khốc tới như vậy."
"Nhưng thôi, cũng không sao, sư huynh không có hùng tâm tráng chí gì cả, cũng không chí khí cao lớn gì, chỉ cần trông nom Thanh Vân Đạo Tông là được."
"Chuyến đi lần này, là để kết thúc mọi chuyện."
"Sư huynh tu hành bao nhiêu năm, đã nhìn thấu được rất nhiều thứ."
Tô Trường Ngự tỏ vẻ mình đã nhìn thấu tất cả.
"Cái này..."
Diệp Bình không biết phải nói gì.
Một hồi lâu sau, Tô Trường Ngự đứng dậy, đặt ly trà trong tay lên bàn, nói với Diệp Bình.
"Sư đệ, cùng đi với sư huynh một chuyến."
Tô Trường Ngự lên tiếng, giọng bình tĩnh.
"Đi đâu?"
Diệp Bình hỏi.
"Đi tìm thân phụ của ta, để kết thúc tất cả. Kết thúc xong, thì cùng sư huynh trở về tông môn."
Tô Trường Ngự đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói.
"Dạ."
Diệp Bình không suy nghĩ nhiều, theo Tô Trường Ngự rời khỏi khách sạn.
Cũng trong lúc này.
Đại Hạ vương triều.
Hành cung của Thái tử.
Hạ Càn nghe lời thị vệ bẩm báo, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Ngươi nói là, người bổn cung phái đi đều đã chết, nhưng chưởng môn của Thanh Vân Đạo Tông cũng đã chết?"
Hạ Càn cau mày hỏi.
"Hồi bẩm điện hạ, lúc thần đến Thanh Vân Đạo Tông, thì nhìn thấy thi thể của bọn họ, và cả thi thể của chưởng môn Thanh Vân."
"Theo thần phán đoán, không phải hai phe chết vì lưỡng bại câu thương, người của chúng ta là bị một chiêu giết chết, trên người không có vết thương nào khác, còn chưởng môn Thanh Vân Đạo Tông là bị một làn kiếm khí cực kì cường đại giết chết."
"Nếu không có gì bất ngờ, thì chủ nhân của làn kiếm khí kia ít nhất phải là cường giả Nguyên Thần cảnh."
Đối phương quỳ dưới đất, đáp.
"Chuyện này là sao?"
Hạ Càn chau mày, không nghĩ ra câu trả lời.
"Điện hạ, chuyện này thật ra cũng đơn giản, hẳn là người mà Thanh Vân Đạo Tông đắc tội vừa vặn chạm phải người của chúng ta phái đi thôi."
Người kia bẩm.
Hạ Càn nhẹ gật đầu.
"Thi thể bọn họ ngươi xử lý ổn thỏa cả chưa?"
Hạ Càn không nghĩ thêm chuyện này nữa, chuyển sang chuyện khác.
"Thỉnh điện hạ yên tâm, thần làm việc, tất nhiên là cẩn thận."
Người kia gật đầu.
"Ừm, ngươi làm rất tốt, chuyện này nhất định không được để có dính líu tới chúng ta, nếu không, sẽ gặp họa lớn."
"Chỉ là, tiếc thật, không giết được Diệp Bình."
Hắn siết chặt nắm tay, vẻ không cam lòng.
Hắn còn chưa kịp nói xong, trong điện chợt xuất hiện một người.
"Báo!"
"Điện hạ, đã phát hiện hành tung của Diệp Bình."
Thanh âm vang lên trong đại điện.
Trong phút chốc, Hạ Càn ngồi thẳng dậy, không tin nổi.
"Ở đâu?"
Hắn vội vã hỏi.
"Ngay trong quốc đô Đại Hạ, thám tử phát hiện, Diệp Bình từ vương vực trở về thì xuất hiện ở quốc đô Đại Hạ, có ghi danh khi vào."
Đối phương trả lời.
Hạ Càn vô cùng kích động.
"Tốt!"
"Tốt!"
"Tốt!"
Hắn không kiềm được mà siết chặt nắm tay, rất là kích động, vì mục tiêu của hắn, là Diệp Bình.
Bao lâu nay không tìm thấy tung tích của Diệp Bình.
Đi mòn cả dép không tìm thấy, hôm nay không tốn công sức lại tìm ra, đương nhiên là kích động.
Hạ Càn bình tĩnh lại rất nhanh.
"Truyền lệnh bổn cung, toàn diện giám thị Diệp Bình, đồng thời liên hệ với người của Thái tử Đại Trạch, cường giả ở quốc đô rất đông, không ra tay được, chỉ cần Diệp Bình rời khỏi quốc đô Đại Hạ, dù có thế nào, dù phải dùng cách gì, cũng phải tiêu diệt hắn."
Hạ Càn kiên định nói.
Tâm ý hắn đã quyết.
Ở quốc đô, hắn không dám động tay, có phụ hoàng ở đây, hơn nữa Đại Hạ vương triều có cường giả Độ Kiếp cảnh, nếu hắn mà dám ra tay bậy bạ, sẽ bị phát hiện.
Nên ổn một chút là tốt nhất, hắn muốn diệt Diệp Bình không một tiếng động kìa.
Phụ hoàng có đoán ra là hắn cũng không sao, dù gì Diệp Bình vừa chết, đế tinh sẽ lệch vị trí, đối với hắn, vậy là đã đủ.
Cũng trong lúc này.
Đại Hạ vương triều, điện Dưỡng Tâm.
Thái Thượng Huyền Cơ, cũng nhận được tin tốt.
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
"Tìm thấy Trường Ngự rồi, tìm thấy Trường Ngự rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận