Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 135: Kiếm tiên hàng đầu từ xưa đến nay
"Tiểu sư đệ, đệ đã nắm giữ thuật luyện đan từ không khí."
"Nhưng đệ có cảm thấy, luyện đan từ không khí, cuối cùng vẫn có cái gì đó thiếu thiếu hay không?"
Hứa Lạc Trần hỏi.
"Dạ, đúng, có đó, Lạc Trần sư huynh."
Diệp Bình gật đầu, luyện đan từ không khí tuy bớt việc, nhưng để tạo ra được đan dược phải tiêu hao quá nhiều Linh khí, dẫn đến ý nghĩa của nó không cao.
"Đúng vậy. Tiểu sư đệ, bây giờ, đệ nghe ta nói thật kỹ."
"Phương pháp khí luyện, tên như ý nghĩa, chính là dùng khí để luyện đan, thủ pháp luyện đan, cũng vô cùng đơn giản, ngươi phải nhớ kỹ, cái gọi là “đại đạo hướng giản”, vật càng đơn giản, đệ càng cần phải dùng tâm."
"Chỉ cần dụng tâm, đệ mới luyện ra được đan dược hoàn mỹ."
"Tiểu sư đệ, sư huynh biểu diễn cho ngươi một lần, ngươi xem thật kỹ lấy."
Nói tới đây, Hứa Lạc Trần ra tay. Hắn xách qua một thùng nước.
Dù là thuật luyện đan gì, thì cũng phải cần có dược liệu.
Hứa Lạc Trần không mua nổi dược liệu, nên hắn nghĩ tới nước.
Nhưng thùng nước kia không phải nước bình thường, mà là nước không rễ, hay chính là nước mưa.
Hứa Lạc Trần nghĩ ra trò dùng nước mưa luyện đan, quả thực là cổ kim chỉ có một.
Hơn nữa Hứa Lạc Trần đã nghĩ kỹ, một khi Diệp Bình luyện ra đan, vậy hắn chính là người đã mở ra con đường mới.
Luyện Đan Sư nước mưa đầu tiên của giới tu tiên.
Hắc, danh tiếng này nghe rất vang nha.
Đương nhiên Hứa Lạc Trần không hề quan tâm có thành công hay không. Thành thì là tốt nhất, không thành cũng không sao cả, chỉ cần bảo phương hướng của mình chắc chưa chính xác, để về suy nghĩ phương pháp luyện đan khác là xong.
Dù sao cái chính là để xem tiềm năng tối đa của tiểu sư đệ cao tới đâu thôi.
"Bắc nồi!"
"Nấu nước!"
Một khắc sau, Hứa Lạc Trần đổ mấy thùng nước không rễ vào trong nồi sắt, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, những tia lửa bay vào trong nồi sắt.
Hỏa diễm thiêu đốt, nước không rễ trong nồi bắt đầu sôi lên.
Ục ục ục ục...
"Tiểu sư đệ, khí luyện chi thuật, đại khái chính là như thế, đệ quán thâu Linh khí, kết hợp không thuật luyện đan, thử một lần xem."
Chờ nước đã sôi, Hứa Lạc Trần lập tức lùi sang một bên, nhường chỗ cho Diệp Bình.
Nếu hắn tiếp tục luyện nữa, kết quả chỉ có một, chính là nước sôi bốc hơi tới cạn mà thôi.
Nhưng nếu để cho Diệp Bình ra tay, kết quả đạt được có lẽ sẽ khác.
"Dạ!"
Diệp Bình gật đầu ngưng tụ rất nhiều Linh khí, rót vào nồi nước.
Hứa Lạc Trần cũng không ở không, hắn khống chế đan hỏa.
Cứ như thế, hơi nước trắng bay bay, nồi sắt bị nung đỏ bừng, nước không rễ trong nồi càng ngày càng ít.
Nhưng biến hóa kinh người đã xuất hiện.
Nước không rễ vốn không có màu, nhưng dần dần theo hơi nước bốc hơi, nước không rễ dần chuyển thành màu xanh biếc.
Sau nửa canh giờ.
Lúc một nồi nước đầy, chỉ còn chừng một chén, nước không rễ trong nồi không ngờ trở thành một chất dịch màu xanh lục vô cùng nồng đặc, hơn nữa còn tỏa ra một thứ mùi khó tả, không thúi, nhưng cũng không dễ ngửi tí nào.
"Lạc Trần sư huynh, đây là đan… bùn hả?"
Thấy vậy, Diệp Bình không khỏi nhìn Hứa Lạc Trần, hỏi hắn.
Hứa Lạc Trần bối rối.
Úi, luyện ra thật?
Ta không có biết cái này nha.
Hứa Lạc Trần rung động trong lòng.
Hắn không ngờ một ý tưởng bất ngờ mình tùy tiện nghĩ ra, mà lại có hiệu quả thật.
Nếu cái này thật sự luyện ra đan dược, chả phải mình sắp lên đời rồi sao?
Người đầu tiên của lưu phái luyện đan bằng nước mưa của giới tu tiên?
"Tiểu sư đệ, đừng kích động, tiếp tục luyện đi."
Hứa Lạc Trần hồi thần, nhắc Diệp Bình.
Bởi vì nước dịch nồng đặc màu xanh trong nồi vẫn còn khá nhiều hơi nước.
Cứ thế, sau nửa canh giờ nữa.
Cuối cùng, không còn khói trắng bốc lên, tất cả hơi nước đều đã cạn sạch.
Trong nồi chỉ còn một khối nhầy trơn bóng màu xanh.
Khối nhầy này không nhiều, chỉ chừng một nằm tay, không mùi không vị, hơi sền sệt, thoạt nhìn giống như đan bùn.
Cái gọi là đan bùn, chính là thứ do dược liệu hòa tan tạo thành, trông giống như bùn, có một chút hơi nước, tu sĩ cao minh một chút sẽ dùng đạo pháp tự động nắn thành đan dược, còn những Luyện Đan Sư cẩn thận hơn thì dùng khí cụ để ngưng tụ thành đan dược.
Hứa Lạc Trần lập tức dùng cả hai tay nhào nắn khối đan bùn.
"Sư huynh, đây là đã luyện thành chưa?"
Chờ Hứa Lạc Trần thu đan hỏa lại xong, Diệp Bình mới tò mò hỏi hắn.
"Chắc là rồi."
Hứa Lạc Trần cũng không biết đã luyện thành hay chưa. Bình thường dùng đan hỏa luyện nước mưa, trên cơ bản chỉ luyện ra được hơi nước, lần này luyện ra khối đan bùn màu xanh kỳ quái này, mặc kệ có ích hay vô dụng thì ít nhất cũng đã luyện thành.
Nghĩ vậy, Hứa Lạc Trần bèn nói: "Tiểu sư đệ, đệ tới phòng ta, mang bình thuốc lại đây. Thứ này là do luyện từ nước không rễ mà thành, không thể dùng vật ngũ hành đựng được, trong phòng ta có bình ngọc chuyên dụng để chứa đan dược, đệ mau mang tới đây."
Hứa Lạc Trần lên tiếng.
Tuy không biết khối vật khá đặc màu xanh này là cái gì, nhưng thoạt nhìn thì có vẻ rất lợi hại, cứ nắn nó thành viên đan dược rồi tính tiếp.
"Dạ, đệ quay lại liền."
Diệp Bình quay người đi ngay.
Hứa Lạc Trần nhìn chằm chằm vào lò đan.
Cuối cùng, hắn thò tay ra, định rờ vào xem thử, nhưng rồi vội rút về ngay.
Hơi bị phỏng rồi.
Phải chờ thêm chút mới đụng vào được.
Đúng lúc này, một bóng người từ từ xuất hiện ở sau lưng Hứa Lạc Trần.
"Lạc Trần! Ngươi ở đây làm chi?"
Một giọng nói vang lên.
Là tiếng của Thái Hoa đạo nhân.
"Sư phụ, sao người lại tới đây?"
Hứa Lạc Trần kinh ngạc.
Hắn vội đứng dậy, nhìn Thái Hoa đạo nhân.
Sắc mặt Thái Hoa đạo nhân lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.
"Lạc Trần, đây là cái gì?"
Nhìn khối vật đặc màu xanh trong nồi sắt, Thái Hoa đạo nhân vô thức lùi lại mấy bước.
Ông biến sắc.
"Lạc Trần, ngươi điên rồi, ngươi đi cầu vào trong nồi?!"
"Còn nữa, dạo này ngươi ăn cái gì, sao lại ra màu xanh?"
Thái Hoa đạo nhân không nhịn được lùi thêm mấy bước, ánh mắt nhìn Hứa Lạc Trần đầy kinh dị và buồn nôn.
"Không phải, sư phụ, người hiểu lầm rồi. Không phải ta đi cầu, là ta đang luyện đan."
Hứa Lạc Trần vội giải thích.
"Cái gì? Ngươi lại còn mang thứ ô uế này đi luyện đan? Ọe! Hèn gì ta ngửi được mùi lạ, ọe! Lạc Trần, ngươi điên rồi hả?"
Thái Hoa đạo nhân cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, đồ ăn cả hơn mười ngày nay đều muốn nôn ra.
Cái mùi lạ tràn ngập trong không khí làm Thái Hoa đạo nhân càng muốn nôn hơn.
"Không phải, không phải, sư phụ, người thật sự hiểu lầm rồi, ta là dùng nước không rễ để luyện đan mà."
Hứa Lạc Trần cuống quít giải thích.
"Nước không rễ? Lạc Trần, sư phụ xem ra ngươi đã thay đổi rồi, lại còn lấy cả nước tiểu đi nấu lên nữa, hèn gì nó đổi thành màu xanh, ọe! ! ! Ngươi tránh ra chỗ khác cho ta!"
Sắc mặt Thái Hoa đạo nhân càng khó coi hơn.
Ông không ngờ Hứa Lạc Trần lại nhàm chán tới mức độ này, lấy cả cái thứ đồ chơi kia đi luyện đan, đúng là không ổn.
"Sư phụ, Chưởng môn, người hiểu lầm ta, người thật sự hiểu lầm ta rồi, người không tin đúng không? Được, ta ăn nó cho người xem, chuyện không phải như người nghĩ đâu!"
Hứa Lạc Trần quả thực là không biết cãi sao.
Dưới tình thế cấp bách, Hứa Lạc Trần véo ngay một ít đan bùn màu xanh kia, bỏ vào miệng nuốt.
Ặc!
Mặc dù… mặc dù nhìn không được hay cho lắm, nhưng mà ăn cũng không đến nỗi.
"Sư phụ, người xem, ta ăn luôn rồi này, đã bảo không phải như người nghĩ mà, hơn nữa còn ăn rất ngon, người muốn thử một miếng không?"
Hứa Lạc Trần nói.
"Ọe! ! ! !"
"Cút! Mau cút ngay cho ta, ngươi đừng chạm vào ta, ọe !"
"Ngươi đi chết đi, ọe !"
Thái Hoa đạo nhân quay người bỏ chạy.
Vốn ông định tới đây là để tìm Diệp Bình, nghe Vương Trác Vũ nói, Diệp Bình đã bị Hứa Lạc Trần đưa đi rồi, nên mới lần tìm tới nơi này.
Nhưng không ngờ, tên đồ đệ luyện đan của ông đã luyện đan tới mức khùng khùng, lại còn mang cái thứ đồ chơi kia đi luyện đan, khủng khiếp nhất là, sau cùng còn ăn nó nữa!
Thái Hoa đạo nhân tháo chạy trối chết.
Vừa chạy vừa ói.
"Sư phụ, người nói oan cho ta! ".
Hứa Lạc Trần òa ra khóc, không ngờ rõ ràng luyện ra đan mà còn bị hiểu lầm.
Nhưng Hứa Lạc Trần còn chưa kịp chạy đuổi theo.
Linh khí từ đâu cuồn cuộn ùa lên trong dạ dày của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, hai Linh Mạch đã bị sức mạnh đánh thông.
"Hít !"
"Ta đột phá cảnh giới?"
Hứa Lạc Trần sững ra.
Hắn không ngờ, mình lại đột phá cảnh giới.
Chỉ vì ăn một ít đan bùn màu xanh kia.
Đây cũng quá không hợp thói thường nha?
Hơn nữa còn là đột phá một lèo từ Luyện Khí tầng ba lên Luyện Khí tầng năm, mà không có một xíu di chứng nào.
Có một loại đan dược tên là Phá Khí Đan, loại đan dược này giúp tu sĩ trực tiếp đột phá một tầng cảnh giới.
Nhưng chẳng những Phá Khí Đan này giá vô cùng đắt, mà tác dụng phụ của nó cũng rất khủng bố.
Nuốt một viên Phá Khí Đan, xác suất đột phá lên Trúc Cơ Cảnh sẽ bị giảm xuống một nửa.
Giảm xuống một nửa đấy!
Bình thường ngươi có chừng bảy thành xác suất đột phá lên Trúc Cơ Cảnh, nhưng nếu ngươi tham lam muốn lên nhanh, dùng một viên Phá Khí Đan, thế thì khả năng ngươi đột phá lên Trúc Cơ Cảnh chỉ còn có ba thành thôi.
Nên dùng Phá Khí Đan, chính là mang tiền đồ của mình ra đánh cược.
Nhưng loại dược cao màu xanh này, chỉ cần ăn một chút, đã trực tiếp đột phá liền hai tầng cảnh giới, luận về hiệu quả chỉ trong nháy mắt đã đè bẹp Phá Khí Đan, luận về tác dụng phụ, dược cao này chẳng có một xíu tác dụng phụ nào cả.
Điểm này Hứa Lạc Trần vẫn cảm nhận ra được.
Cho nên, Hứa Lạc Trần vội nhìn vào trong nồi sắt, véo thêm một ít dược cao, ăn từng ít một vô cùng cẩn thận.
Chưa tới một khắc đồng hồ, tu vi của hắn lại đột phá.
Từ Luyện Khí tầng sáu thăng lên tới Luyện Khí tầng bảy.
"Hít!"
Hứa Lạc Trần trở nên nghi ngờ cuộc đời.
Hắn tốn gần mười năm mới tu được từ Luyện Khí tầng một lên Luyện Khí tầng bốn, nhưng hôm nay, từ Luyện Khí tầng bốn lên Luyện Khí tầng bảy, mà trước sau chỉ tốn chưa tới một canh giờ.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Lạc Trần còn muốn ăn thêm ít dược cao màu xanh này nữa, nhưng cuối cùng hắn lại nhịn được. Hắn biết đồ tốt là phải biết chia sẻ, một mình độc chiếm là vô cùng không ổn.
Nghĩ vậy, Hứa Lạc Trần bắt đầu nắn thành viên đan dược.
Vừa làm, Hứa Lạc Trần vừa thắc mắc, sao đến giờ mà Diệp Bình vẫn chưa quay lại, nãy giờ đã khá lâu rồi cơ mà, sao vẫn còn chưa tới?
Cùng lúc đó.
Ở chỗ khác, Diệp Bình đang trên đường quay về gặp Hứa Lạc Trần thì nhìn thấy Thái Hoa đạo nhân đang chạy trối chết.
"Chưởng môn, người đây là?"
Diệp Bình cầm bình ngọc, nhìn Thái Hoa đạo nhân với vẻ kinh ngạc, sao ông có bộ dạng như nhìn thấy quỷ thế kia, lại còn vừa đi vừa ói là sao?
"Diệp Bình!"
Thái Hoa đạo nhân ngạc nhiên, không ngờ gặp phải Diệp Bình ở chỗ này.
"Chưởng môn, người làm sao vậy?"
Diệp Bình hỏi tiếp, bộ dạng này của Thái Hoa đạo nhân thật sự là có hơi kì dị.
"Không có gì, chỉ là gặp phải một chuyện sư phụ hơi buồn nôn mà thôi. Diệp Bình, vừa vặn ngươi đã tới, sư phụ muốn tìm ngươi nói chút chuyện."
Thấy Diệp Bình, Thái Hoa đạo nhân dừng lại cơn buồn ói, ông thật sự có việc muốn trao đổi với Diệp Bình.
"Dạ, nhưng xin Chưởng môn chờ một chút, ta đi đưa bình cho Lạc Trần sư huynh cái đã."
Diệp Bình gật đầu.
"Đừng! Cách xa nó ra! Diệp Bình, Nhị sư huynh ngươi bị điên rồi, đừng để ý tới nó, bây giờ ngươi đi với sư phụ một chuyến, về chuyện chuyển sang chính thức cho ngươi."
Nhắc tới Hứa Lạc Trần, Thái Hoa đạo nhân lại muốn ói, vội cản Diệp Bình.
Chuyển chính thức?
Nhắc tới chuyện chuyển chính thức, Diệp Bình liền lên tinh thần, Nhị sư huynh lập tức bị hắn quẳng vào trong xó.
Thế là, Diệp Bình bèn bỏ đi với Thái Hoa đạo nhân.
Không bao lâu sau, trong đại điện Thanh Vân.
Thái Hoa đạo nhân dẫn Diệp Bình đi vào.
Thái Hoa đạo nhân cố tình tỏ ra vẻ thần bí, còn cố ý đóng cửa điện lại.
Diệp Bình không nói gì, đợi Thái Hoa đạo nhân lên tiếng.
Đóng cửa xong, Thái Hoa đạo nhân đi tới trước mặt Diệp Bình.
"Ngồi đi."
Thái Hoa đạo nhân phất tay, nói với Diệp Bình.
Diệp Bình ngồi xuống rồi, Thái Hoa đạo nhân cũng không vòng vo, nói thẳng luôn vào vấn đề.
"Diệp Bình, hồi trước sư phụ đã từng hứa với ngươi, chỉ cần ngươi đang lấy được thứ hạng trong đại hội kiếm đạo Thanh Châu, sẽ cho ngươi chuyển thành chính thức."
"Lần này ngươi đi đại hội kiếm đạo Thanh Châu, đã lấy được thành tích rất tốt, tuy trong quá trình xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng ngươi đã không làm mất mặt mũi của Thanh Vân Đạo tông ta, nên sư phụ quyết định chính thức thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?"
Thái Hoa đạo nhân nói, vẻ rất chân thành.
"Đệ tử đương nhiên đồng ý, đa tạ chưởng môn thu ta làm đồ đệ!"
Diệp Bình vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống đất, hành đại lễ bái sư với Thái Hoa đạo nhân.
Trong lòng Diệp Bình, dù Thái Hoa đạo nhân chưa từng dạy mình cái gì, nhưng ơn tri ngộ của ông hắn sẽ không bao giờ quên, nếu không phải nhờ có Thái Hoa đạo nhân, có lẽ bây giờ hắn vẫn còn đang đau khổ cầu tiên ở nơi nào đó.
Hôm nay Thái Hoa đạo nhân đã đồng ý chính thức thu hắn làm đồ đệ, đương nhiên làm Diệp Bình hưng phấn vô cùng.
"Còn gọi Chưởng môn?"
Thái Hoa đạo nhân muốn vuốt râu, nhưng phát hiện không có râu để vuốt, nên đành thôi.
"Đa tạ sư phụ!"
Diệp Bình đại hỉ, gọi luôn tiếng sư phụ.
"Ừ, tốt, tốt, tốt."
"Diệp Bình, hôm nay ngươi bái sư, sư phụ cũng chưa chuẩn bị sẵn lễ vật gì cho ngươi cả, ngươi nói thử ngươi muốn thứ gì, để sư phụ xem có thể cho ngươi không."
Thái Hoa đạo nhân lên tiếng.
Thu Diệp Bình làm đồ đệ không phải là chuyện chính, chuyện chính là trao đổi với hắn chuyện đi Tấn quốc Học Phủ cơ.
Nên Thái Hoa đạo nhân quả thực chẳng chuẩn bị cái gì cả, nhưng không chuẩn bị cũng không sao, nói mấy lời hoa mỹ chút, làm người ta nghe mà trong lòng sung sướng thoải mái là được.
Thái Hoa đạo nhân tiếp tục nói.
"Đương nhiên, nếu ngươi muốn pháp khí pháp bảo gì đó thì đừng nói. Không phải sư phụ không thể cho, mà là sư phụ cảm thấy, tu sĩ chúng ta, nhất định không được quá ỷ lại vào vật ngoài thân như pháp khí, ngươi hiểu không?"
Thái Hoa đạo nhân bổ sung.
Muốn pháp khí ông không có, muốn Linh Thạch ông cũng không có.
"Sư phụ, pháp khí pháp bảo gì gì đó đồ nhi đều không cần, nhưng dạo này đồ nhi rất thích quyền pháp, sư phụ cho đồ nhi một quyển thần thông về quyền pháp có được không?"
Diệp Bình lên tiếng, hắn không quan tâm lắm tới pháp khí pháp bảo gì gì đó, cũng rất hiểu ý tứ trong lời nói của Thái Hoa đạo nhân.
Tu sĩ cường đại thật sự, tuyệt đối không phải dựa vào ngoại vật, mà là chính bản thân mình.
Nên Diệp Bình mới đưa ra yêu cầu này.
"Quyền pháp thần thông sao? Được, chờ mấy ngày nữa sư phụ sẽ chuẩn bị cho ngươi."
Thái Hoa đạo nhân thầm thở phào, muốn quyền pháp thần thông ư, còn không dễ sao?
Đi xuống núi mua mấy quyển là xong. Một quyển đủ không? Không đủ thì để sư phụ mua thêm mấy quyển cho ngươi.
Nghĩ tới đây, Thái Hoa đạo nhân khẽ ho mấy cái, nhìn Diệp Bình nói.
"Diệp Bình, có hai chuyện, sư phụ muốn nói với ngươi."
Thái Hoa đạo nhân lên tiếng, giọng có vẻ mất tự nhiên.
"Mời sư phụ nói rõ."
Diệp Bình hành lễ, nói.
"Là thế này, hai chuyện này là, Đại sư huynh ngươi dùng thần thức truyền âm nhờ sư phụ nói với ngươi, ngươi nghe cho kỹ."
Thái Hoa đạo nhân thấy xấu hổ không dám nói là ý của mình, nên ném nồi cho Tô Trường Ngự.
"Đại sư huynh?"
Diệp Bình càng tò mò hơn, Đại sư huynh có chuyện gì muốn nói với mình vậy nhỉ.
"Ừ, chính là Đại sư huynh ngươi."
"Đại sư huynh đang du lãm bốn phương, ma luyện kiếm đạo, tạm thời không quay về tông môn, nhưng đã dùng thuật thần thức nhờ sư phụ nói ngươi đi Tấn quốc Học Phủ."
Vì đã ném nồi cho Tô Trường Ngự, nên Thái Hoa đạo nhân nói với vẻ rất đương nhiên.
"Đi Tấn quốc Học Phủ?"
Diệp Bình càng thêm khó hiểu.
Nói thật, không phải là hắn không có thiện cảm với Tấn quốc Học Phủ, chỉ là cảm thấy mới vừa đi Thanh Châu rồi, nay lại đi Tấn quốc Học Phủ liền, bây giờ hắn không muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở trong tông môn, ở trong tông môn tu luyện không tốt hơn sao?
"Đúng thế, chính là đi Tấn quốc Học Phủ."
"Nhưng Diệp Bình, ngươi đừng vội, để sư phụ từ từ nói cho ngươi nghe."
Thái Hoa đạo nhân nói.
"Mời sư phụ nói rõ."
Không phải Diệp Bình thấy vội, chỉ là không hiểu mà thôi.
"Diệp Bình, sư phụ nói chuyện này cho ngươi biết, ngươi không được nói cho ai khác nghe chưa."
"Hồi còn trẻ, Đại sư huynh ngươi từng đi qua Tấn quốc Học Phủ, nhưng không phải tới Tấn quốc Học Phủ để học tập, mà là tiềm phục ở đó, ngươi biết vì sao không?"
Thái Hoa đạo nhân bắt đầu bịa chuyện.
"Vì sao?"
Diệp Bình không biết.
"Vì Đại sư huynh ngươi từng phát hiện có một đạo kiếm ý vô thượng ở trong Tấn quốc Học Phủ, nghe ý của Đại sư huynh ngươi thì ý kiếm này chính là kiếm ý đệ nhất thiên hạ."
"Cụ thể nó là cái gì, sư phụ không biết, nhưng Đại sư huynh ngươi cho rằng, nếu ai lĩnh ngộ được kiếm ý vô thượng đó, tương lai sẽ đi lên con đường kiếm đạo tuyệt thế, trở thành đệ nhất kiếm tiên từ xưa tới nay."
Vẻ mặt Thái Hoa đạo nhân hết sức nghiêm túc, bịa chuyện rất là ra dáng.
Lời của Thái Hoa đạo nhân đã hấp dẫn Diệp Bình.
Đi lên con đường kiếm đạo tuyệt thế?
Đệ nhất kiếm tiên từ xưa tới nay?
Cái này... Có hơi khủng bố nha.
"Đại sư huynh lĩnh ngộ được không?"
Diệp Bình không nhịn được hỏi.
Thái Hoa đạo nhân lắc đầu.
"Đại sư huynh ngươi từ nhỏ đã tu luyện một môn kiếm pháp tuyệt thế, tuy hắn có được chút cảm ngộ, nhưng không sao nắm giữ được kiếm pháp hoặc kiếm ý đó."
"Nên lần này, Đại sư huynh ngươi dùng thần thức truyền âm, ý muốn ngươi tới Tấn quốc Học Phủ, lĩnh ngộ kiếm ý tuyệt thế kia."
Nói tới đây, Thái Hoa đạo nhân ra vẻ thần bí.
Diệp Bình vô cùng rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận