Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 277: Truyền cho ngươi kiếm pháp tuyệt thế, kiếm tới !

Đại Hạ vương đô.
Mọi người thấy Tô Trường Ngự biến mất, thì bối rối.
Họ đương nhiên nhìn thấy dưới chân Tô Trường Ngự xuất hiện trận văn.
Có trận văn, có nghĩa là đã bày trận và kích hoạt trận pháp.
Nhưng vấn đề là, không có trận đồ, trận khí, không có gì cả, cái trận pháp này là được kích hoạt ngay giữa hư không.
Bày trận giữa hư không.
Đúng là không sao tin được.
Có điều thấy Tô Trường Ngự đã rời khỏi, muốn chuyển sang chỗ khác để đánh nhau với Thái Huyền đạo nhân, cường giả và người của vương đô đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hai người đánh nhau ở đây, chiến đấu bùng nổ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Thái Huyền đạo nhân thấy Tô Trường Ngự biến mất, thì ngước mắt nhìn về phía Thanh Châu Thanh Vân Đạo Tông Tấn quốc.
Ông ta biết, vì sao Tô Trường Ngự lại nói muốn chém mình ở Thanh Vân Đạo Tông.
Vì trước đây không lâu, ông ta đã giết sư đệ của mình, Thái Hoa đạo nhân ở Thanh Vân Đạo Tông.
Muốn dùng chuyện này, để làm dao động tín niệm của ông ta, gây ảnh hưởng tới đạo tâm của ông ta ư, thật là buồn cười.
Không thứ gì có thể sánh với tín niệm thành tiên của ông ta!
Cho dù mới vừa rồi Tô Trường Ngự đã cho thấy mình có trận pháp tuyệt thế, một ý nghĩ đã bày xong trận, hoành độ hư không, thậm chí có lẽ ở Thanh Vân Đạo Tông cũng đã bày đại trận, bày mai phục, vậy thì đã sao!
Người với người là không cùng đẳng cấp, vì tiên duyên một đời, mọi thứ của thế gian này, đều có thể diệt hết.
Thái Huyền đạo nhân rất tự tin, rất tin tưởng vào kiếm của mình, ông ta bình thản nhìn cường giả hoàng cung xung quanh, thân hình hóa thành một đạo kiếm quang, phóng lên cao, bay về phía Thanh Vân Đạo Tông.
Cường giả hoàng cung nhìn Thái Huyền đạo nhân thoải mái bỏ đi, cơ bản là không coi bọn họ ra gì.
Nhưng họ biết, dù mình có ra tay, cũng khó mà cản người ta lại.
Huống chi, Tô Trường Ngự cũng đã đi rồi, nói là đi Thanh Vân Đạo Tông, chứ không đánh nhau ở vương đô này, nếu họ cứ cố ra tay, không phải là mình đi gây chuyện hay sao?
"Hay là cũng đi xem đi."
Nhìn theo Thái Huyền đạo nhân rời đi, có người nói.
"Thanh Vân Đạo Tông, ở đâu?"
"Không biết."
"Chưa nghe nói bao giờ, chẳng lẽ là tông môn lánh đời gì đó?"
"Nhất định là tông môn lánh đời rồi, Thập hoàng tử điện hạ phi phàm như vậy, sao ở trong một tông môn bình thường."
Cường giả Đại Hạ bàn luận với nhau, không ai biết Thanh Vân Đạo Tông mà Tô Trường Ngự nói ở đâu.
Dù gì Đại Hạ vương triều rộng quá, mà Thanh Vân Đạo Tông cách Đại Hạ vương triều, không biết bao nhiêu tầng.
Cũng trong lúc này, Thanh Vân sơn mạch.
Một nam tử trung niên mặc áo bào xanh, lưng đeo kiếm gỗ, và một đại hán khôi ngô đầu trọc lóc, mặc áo da thú thô lỗ đang đi ở trong núi.
Hai người này, chính là Cổ kiếm tiên và Đại Húc.
"Lão Cổ, ta có cảm giác Chưởng môn đã lành ít dữ nhiều, chúng ta trở về Thanh Vân Đạo Tông có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, ngươi có lợi hại, nhưng cũng chưa phải là đối thủ của người kia đâu."
"Hay đi tìm Trường Ngự thượng tiên với các vị thượng tiên còn lại, rồi bàn xem làm thế nào."
Đại Húc mở miệng, nói.
Khi Thanh Vân Đạo Tông gặp nạn, Thái Hoa đạo nhân đã bày trận đưa hắn ta đi.
Kết quả mới vừa rơi xuống đất, liền đụng phải một đám tu sĩ chính phái.
Thấy một quỷ vương đang bị trọng thương, đám tu sĩ chính phái lập tức ra tay, muốn trảm yêu trừ ma.
Đại Húc bị đuổi giết.
Bị đuổi giết suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng hắn kiệt sức, quỷ thể cũng tan rã, sắp chết.
Lúc này, Cổ kiếm tiên xuất hiện, thấy Đại Húc bị đuổi giết, liền ra tay cứu hắn.
Đại Húc được cứu mà không tin nổi.
Không ngờ, nam nhân Cổ kiếm tiên từng bị mình mắng là phế vật này lại trâu bò như vậy, thâm tàng bất lộ.
Hắn liền hiểu ra, đây là nguyên tắc cơ bản của đệ tử Thanh Vân Đạo Tông mà, người nào cũng giống hệt Chưởng môn, thường ngày đều ẩn giấu, làm bộ mình rất yếu, tới lúc mấu chốt mới hiện ra thực lực.
Lão Cổ có thể được Thanh Vân Đạo Tông Đại sư huynh Tô Trường Ngự thu làm đệ tử, làm sao mà đơn giản.
Ta khờ quá, thật là, chỉ có mình ta là quỷ vương Nguyên Anh bất lực đáng thương, những người còn lại ai cũng là đại lão.
Cổ kiếm tiên là đệ tử của Tô Trường Ngự, dù là đệ tử ký danh, nhưng cũng là một phần tử của Thanh Vân Đạo Tông.
Đại Húc bèn kể lại mọi chuyện ở Thanh Vân Đạo Tông cho Cổ kiếm tiên nghe.
Cổ kiếm tiên nghe Đại Húc kể xong, thì kinh ngạc.
Thanh Vân Chưởng môn là cao thủ Đại Thừa cảnh?
Có một đám người tới Thanh Vân Đạo Tông gây sự, bị Thái Hoa đạo nhân trấn giết, sau đó lại xuất hiện một cao thủ Đại Thừa cảnh nữa tới gây chuyện.
Cổ kiếm tiên rất kinh ngạc, trên đời này, cao thủ Đại Thừa cảnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sao tự nhiên một lần xuất hiện tới hai vị?
Hơn nữa, lúc ông ta ở Thanh Vân Đạo Tông, đâu có phát hiện ra Thái Hoa đạo nhân có gì khác thường đâu.
Nếu muốn nói có điểm khác thường, thì chính là trên người đệ tử mà thôi.
Chỉ là một tông môn nho nhỏ, vậy mà lại xuất hiện một thiên tài tuyệt thế như Diệp Bình.
Trần Linh Nhu cũng có thể coi là một thiên tài, không nên xuất hiện ở một tông môn nhỏ bé như này.
Những phế vật còn lại ngược lại rất là phù hợp với một tông môn nhỏ bé như Thanh Vân Đạo Tông.
Ngay cả Tô Trường Ngự, thì dưới mắt ông, cũng là một phế vật.
Chỉ là khi gặp phải Tô Trường Ngự, lúc ấy tên đó giả trâu bò trước mặt ông, khi ấy, trong lòng ông đột nhiên có linh cảm, trong lòng động một cái, mới bái Tô Trường Ngự làm thầy.
Nghe xong mọi chuyện, Cổ kiếm tiên quyết định cùng Đại Húc trở về Thanh Vân Đạo Tông một chuyến, xem xem rốt cuộc Thanh Vân Đạo Tông đã xảy ra chuyện gì.
Hai người mới vừa tới Thanh Vân Đạo Tông, Cổ kiếm tiên liền nhìn ra sau núi.
Sườn núi phía sau.
Một người đứng chắp tay sau lưng, hơi ngửa đầu nhìn lên tinh không.
Theo gió mát thổi tới, áo khoác tung bay, tóc trắng như tuyết, diện mạo tuyệt thế, làm cả thế gian vạn vật cũng phải ảm đạm không còn ánh sáng.
Người này dĩ nhiên là Tô Trường Ngự.
Cổ kiếm tiên bị hình ảnh này của Tô Trường Ngự làm hút mắt.
Dù ông là minh chủ Liên minh tán tu, kiếm tiên đệ nhất thiên hạ, thì ông cũng phải thừa nhận rằng, bộ dạng này của Tô Trường Ngự quả thực phi phàm.
Nói là tiên nhân không quá chút nào.
Chỉ có một khuyết điểm, là tu vi.
Kim đan viên mãn.
Ây khoan, không đúng.
Sao Tô Trường Ngự lại là Kim Đan viên mãn?
Cổ kiếm tiên lập tức có cảm giác không đúng, theo ông nhớ, Tô Trường Ngự chỉ là Luyện Khí cảnh thôi, tới giờ đã bao lâu đâu, sao có tu vi Kim Đan?
Hơn nữa còn có tới mười viên kim đan?
Ngươi chơi ta hả?
Ông biết tu luyện mà chia ra nhiều kim đan đáng sợ như thế nào, chưa từng nghe nói có thể chia ra nhiều kim đan như vậy, chia ra mười viên còn chưa hết, vấn đề là viên nào cũng tròn trịa đầy đặn, cực kì hoàn mỹ.
Chẳng lẽ Đại Húc nói đúng, cả Thanh Vân Đạo Tông đều là bọn giả heo ăn hổ, ai cũng ẩn giấu tu vi?
Cổ kiếm tiên không khỏi thấy nghi ngờ.
Nghi ngờ Thanh Vân Đạo Tông có bí pháp gì đó, có thể che giấu tu vi, khiến ngay cả ông cũng không nhìn ra được.
"Tê!"
Đại Húc nhìn thấy Tô Trường Ngự ở sau núi, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Quả nhiên mình đoán không sai, Thanh Vân Đạo Tông ai cũng là cao nhân tuyệt thế.
Bây giờ Thái Hoa đạo nhân xảy ra chuyện, Tô Trường Ngự lập tức trở về tông môn, còn triển lộ chút phong tư.
Đại Húc vội chạy ra sau núi, kêu lên.
"Trường Ngự thượng tiên, đây là thư Chưởng môn bảo ta giao lại cho các ngươi."
Đại Húc lấy ra một lá thư, đưa cho Tô Trường Ngự, nói.
Phong thư này là Thái Hoa đạo nhân đưa cho hắn lúc rời khỏi, bảo hắn đưa lại cho mấy người Tô Trường Ngự.
"Đa tạ."
Tô Trường Ngự khẽ gật đầu, nhàn nhạt đáp.
Sau đó mở thư ra.
Bên trong là mấy lá thư Thái Hoa đạo nhân viết cho từng người, Tô Trường Ngự xem lá thư Thái Hoa đạo nhân viết cho mình.
"Trường Ngự, khi ngươi thấy phong thư này, vi sư đã không còn. Ngươi không cần báo thù cho sư phụ. Sư phụ luôn thấy thẹn với ngươi. Ngươi vốn là Thập hoàng tử của Đại Hạ vương triều, là người mang thiên mệnh."
"Nếu ngươi muốn thức tỉnh thiên mệnh, chỉ cần trở lại Thanh Vân Đạo Tông, thiêu hủy tông, là sẽ gỡ được phong ấn, nhưng làm như vậy, sẽ dẫn đến sư huynh ta đuổi giết, nên ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, ngươi có thể mượn lực lượng của Đại Càn vương triều, vì ở trong Đại Hạ có một nhân ma, hắn giáng thế cùng lúc với ngươi, ứng kiếp mà sinh. ".
Nội dung trong thư rất đơn giản, Thái Hoa đạo nhân kể lại chuyện hai mươi bảy năm trước, rằng Tô Trường Ngự là Đại Hạ vương triều Thập hoàng tử, vì Thái Huyền đạo nhân muốn lấy hắn hiến tế, Thái Hoa đạo nhân mới ra tay ngăn cản, lấy Thiên cơ thần toán che đậy thiên cơ, giấu thiên mệnh của Tô Trường Ngự, tự phong ấn tu vi mình, ẩn mình ở Thanh Châu.
Nay ông trả lại cho Tô Trường Ngự quyền lựa chọn, một là tiếp tục cuộc sống như cũ.
Hai, là gỡ ra thiên mệnh, đi lên một con đường khác.
Cuối cùng, Thái Hoa đạo nhân ở trong thư, hy vọng Tô Trường Ngự chăm sóc kĩ cho Hứa Lạc Trần, trong số tất cả đệ tử, người ông không yên lòng nhất chính là Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần có số vận rất kém, chỉ có ở cùng với Tô Trường Ngự, vận khí mới đỡ hơn. Thái Hoa đạo nhân đã nhận ra, chỉ có khí vận của Tô Trường Ngự mới ngăn chặn được vận xui của Hứa Lạc Trần.
Tô Trường Ngự đọc thư xong, im lặng một lúc, sau đó hít sâu một hơi, hỏi.
"Sư phụ còn có nói gì không?"
Tô Trường Ngự nói.
"Không, tình huống lúc đó khẩn cấp, Chưởng môn đưa ta đi, bảo ta giao thư cho các ngươi, còn bảo các ngươi đừng báo thù cho ông ấy."
Đại Húc đáp.
Tô Trường Ngự không nói gì, cất thư đi, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời.
"Hửm?"
Lúc này, Cổ kiếm tiên cũng đang nhìn vào hư không.
Trong phút chốc, một đạo kiếm quang rơi xuống, bóng người hiện ra, chính là Thái Huyền đạo nhân.
Thái Huyền đạo nhân nhìn Tô Trường Ngự trước, sau đó lập tức chuyển ánh mắt qua Cổ kiếm tiên.
"Cổ kiếm tiên."
Thái Huyền đạo nhân thấy Cổ kiếm tiên, nhận ra ngay, thần sắc hơi trầm xuống.
Ông ta cực tự tin vào thực lực mình, nhưng Cổ kiếm tiên là Minh chủ Liên minh tán tu, là kiếm tiên đệ nhất thiên hạ hiện thời, thực lực vô cùng đáng sợ.
Tô Trường Ngự đã ghê gớm, giờ còn có thêm một cái Cổ kiếm tiên, khiến ông ta không khỏi kiêng kỵ.
"Trường Ngự thượng tiên!"
Đại Húc thấy Thái Huyền đạo nhân, lập tức nhận ra, run lẩy bẩy, đứng ở sau lưng Tô Trường Ngự.
Cổ kiếm tiên cũng nhìn Thái Huyền đạo nhân.
Lập tức nhìn ra, đối phương là tới vì Tô Trường Ngự, nói cách khác, người này, chính là tu sĩ Đại Thừa cảnh mà Đại Húc nói.
Cổ kiếm tiên cảm nhận được một luồng kiếm ý bén nhọn từ trên người đối phương, người này, không đơn giản.
"Đây chính là chỗ dựa của ngươi?"
Thái Huyền đạo nhân nhìn Tô Trường Ngự chăm chú.
Trong tay ông ta xuất hiện một thanh phi kiếm màu đen, quanh người bắt đầu tỏa ra khí tức sắc bén.
Ông ta quyết định rút kiếm, định ra tay toàn lực.
Dù có Cổ kiếm tiên ở đây, thì cũng không cản ông ta được. Hy vọng thành tiên của ông ta đã gần trong gang tấc, Thái Huyền đạo nhân không thể nào chờ đợi thêm nữa, phải bắt cho được Tô Trường Ngự.
"Nhưng mà, hôm nay cho dù thế nào, ngươi cũng không thoát được kiếp này đâu!"
Thái Huyền đạo nhân động thủ, trường kiếm trong tay nâng lên, bung ra vô tận ánh sáng, quanh người là kiếm khí, phong tỏa không gian của cả khu vực.
Chiêu này rất khủng khiếp, khiến Cổ kiếm tiên càng rõ hơn thực lực của Thái Huyền đạo nhân.
Hèn gì đối phương thấy mình rồi, mà vẫn dám ra tay.
Cổ kiếm tiên rút kiếm gỗ sau lưng, định ra tay.
Ông với Tô Trường Ngự có một đoạn quan hệ thầy trò, dù chỉ là vì lúc ấy có linh cảm.
Nhưng bây giờ, ông đã tới Thanh Vân Đạo Tông, gặp phải chuyện này, ông không thể để Tô Trường Ngự bị Thái Huyền đạo nhân mang đi được.
Hơn nữa đối với Thái Huyền đạo nhân, thân là kiếm tu, ông cũng có cảm giác thấy cái mình thích là không nhịn được.
Nhưng Tô Trường Ngự đã đưa tay lên cản Cổ kiếm tiên, bước ra một bước, bình tĩnh đối mặt với Thái Huyền đạo nhân.
Từ trong người hắn, mười viên kim đan phóng lên cao, hóa thành một vòng mặt trời bao quanh người, mười mặt trời chiếu sáng vạn cổ.
Trong Nguyên Thần đài, sen xanh xuất hiện, điên cuồng sinh trưởng, như một cây thần thụ, gần như muốn chống đỡ cả trời đất, quanh thân là thần vận đại đạo lưu chuyển.
Trên bầu trời giữa ban ngày, mà từng vì sao sáng chói lóng lánh hiện lên, như một bức tranh, diễn hóa chư thiên vũ trụ, kinh khủng ngút trời.
Dị tượng hết sức kinh người.
Tô Trường Ngự lúc này giống như tồn tại duy nhất trong trời đất.
Bất kỳ ai ở trước mặt hắn, cũng chỉ có thể trở thành bối cảnh cho hắn mà thôi.
Thái Huyền đạo nhân bối rối.
Cổ kiếm tiên bối rối.
Đại Húc cũng bối rối.
Lấy Thanh Vân sơn mạch làm trung tâm, xung quanh nó, toàn bộ Thanh Châu, nước Tấn, mười nước, Đại Hạ vương triều, tất cả mọi người đều không nhịn được ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, nhìn dị tượng kia, bị chấn sợ tới mức nói không ra lời.
Thật là quá phi phàm.
"Ta đã nói rồi, ở trước mặt ta, ngươi không xứng dùng kiếm!"
Tô Trường Ngự lãnh đạm nói.
Hắn quay qua nhìn Cổ kiếm tiên.
"Cổ Thị, vi sư đã từng nói, sẽ truyền cho ngươi một môn kiếm pháp tuyệt thế."
"Tiếp theo, nhìn cho kĩ."
Tô Trường Ngự nhàn nhạt nói.
Cổ kiếm tiên nghe Tô Trường Ngự xưng là vi sư, thì bối rối và sửng sốt.
Lúc ông bái Tô Trường Ngự làm sư, Tô Trường Ngự có nói sẽ truyền cho ông một môn kiếm pháp tuyệt thế.
Nhưng ông không hề để ở trong lòng.
Vì lúc ấy ông nhìn ra tu vi của Tô Trường Ngự, biết hắn chỉ là giả trâu bò mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác. Vào lúc này, mà Tô Trường Ngự nói muốn truyền cho ông kiếm pháp tuyệt thế, Cổ kiếm tiên tin.
Đồng thời, Cổ kiếm tiên cũng hiểu ra, vì sao lúc Tô Trường Ngự nói nhận ông làm đồ đệ, ông lại có linh cảm, bái hắn làm sư phụ.
Tu luyện tới cảnh giới của ông, kiếm tâm sáng sủa, sẽ không dễ dàng có linh cảm, đó là do có cảm ứng giữa minh minh.
"Dạ!"
Cổ kiếm tiên mở miệng, cung kính hành lễ.
Sau đó nghiêm túc nhìn theo Tô Trường Ngự.
"Hừ! Tự tìm cái chết!"
Thái Huyền đạo nhân vung kiếm chém Tô Trường Ngự.
Lực công kích khủng bố đánh tới, vô số kiếm khí sinh ra từ hư không đều đồng loạt chém về phía Tô Trường Ngự.
Đây là một kích toàn lực của ông ta, đủ để tiêu diệt tu sĩ Đại Thừa cảnh.
Nhưng mà, một khắc sau.
Tiếng Tô Trường Ngự vang lên.
"Kiếm tới!"
Giọng thanh lãng vang vọng, không hề to.
Sau hai chữ vang vọng.
"Chuyện gì đây?"
Thái Huyền đạo nhân phát hiện, kiếm trong tay mình, sức lực của mình, không chém ra được.
Tô Trường Ngự lặng lẽ nhìn ông ta, mái tóc trắng bay bay, như một kiếm tiên tuyệt thế đứng trong trời đất, dị tượng quanh người, vô cùng phi phàm kinh khủng.
Cũng trong lúc này, toàn bộ Thanh Châu, nước Tấn, mười nước, Đại Hạ vương triều, năm đại vương quốc, toàn bộ tu tiên giới, vô số phi kiếm phóng lên cao.
Tu sĩ của toàn bộ tu tiên giới phát hiện phi kiếm trong tay mình reo lên, không còn khống chế được.
"Cái gì thế này?"
"Phi kiếm của ta bị sao vậy?"
"Mẹ nó, không hổ là phi kiếm, có thể tự bay!"
"Đây chính là phi kiếm khi thành thục đó hả? Không cần ta khống chế, cũng tự bay được, tự mình bay đi!"
"Ơ ơ ơ, ta mới tốn một ngàn linh thạch mua phi kiếm đó!"
"Chuyện gì vậy? Kiếm của ta tự bay đi, rõ ràng vẫn cảm ứng được, nhưng không khống chế được!"
"Ta cũng vậy, phi kiếm của ta cũng bay đi rồi."
"Rốt cuộc là chuyện gì thế? Sao lại xảy ra chuyện thế này?"
"Ta có cảm giác, hình như là có người đang kêu gọi."
Tiếng kêu vang lên khắp trong tu tiên giới.
Phi kiếm của họ, đều bị mất khống chế, bay lên trời, biến mất.
Giám Thiên Viện, tổng viện.
Những tiếng kêu vang lên.
"Chuyện gì thế? Chẳng lẽ có người chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, là ai?!"
"Ui! Không ngờ vào lúc này mà có người chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, là Cổ kiếm tiên phải không?"
"Thế gian chỉ có thể có một vị kiếm tiên tuyệt thế, nếu có người chứng đạo kiếm tiên, tiểu sư đệ làm sao đây? Không đúng, phương hướng này là nước Tấn, Thanh Châu!"
Đại Càn vương triều.
Kiếm quang ngất trời, vô số phi kiếm phóng lên cao, biến mất ở chân trời.
"Là có người chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, vạn kiếm tới mừng!"
Đại Càn thiên tử nhìn dị tượng, thất thanh.
Không biết vì sao, trong đầu ông lại xuất hiện bóng hình của Tô Trường Ngự.
Đại Hạ vương triều.
"Này…"
"Là chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế."
"Chẳng lẽ là Thập hoàng tử điện hạ?!"
"Chẳng lẽ Thập hoàng tử điện hạ thật là tiên nhân hạ phàm?"
Cường giả Đại Hạ đang chạy tới Thanh Vân Đạo Tông trố mắt nhìn nhau.
Họ có thể cảm ứng được, tất cả phi kiếm, đều bay về phía Thanh Châu, Tấn quốc mà họ đang hướng tới.
Trong Thiên Cơ Điện của cả năm đại vương triều, tinh đồ đều lóe lên, tinh bàn chấn động.
"Là có người chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, vạn kiếm tới mừng!"
"Sao Tử Vi động, quần tinh lóng lánh, chẳng lẽ là Tử Vi Đế Tinh chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế?"
"Không chỉ chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, dị tượng này quá đáng sợ, không thể xem bói, nên không kiểm tra được, dù có là thánh nhân, cũng không đáng sợ như vậy!"
"Chuyện này nhất định có liên quan tới Tử Vi Đế Tinh, phải báo ngay cho bệ hạ."
Liên minh tán tu.
Vô số phi kiếm phóng lên cao, biến mất trong hư không.
"Chẳng lẽ là Minh chủ chứng đạo kiếm tiên?"
"Oa! Nhất định là Minh chủ thành tiên!"
"Ha ha ha ha, cuối cùng Minh chủ cũng chứng đạo kiếm tiên!"
Tất cả phi kiếm của tu tiên giới đều tự bay lên, vượt qua hư không, xuất hiện ở sau lưng Tô Trường Ngự, hóa thành một bức kiếm đồ.
Vô thượng kiếm đồ.
Tô Trường Ngự tóc trắng như tuyết, đứng chắp tay sau lưng, trông như kiếm tiên xuống trần.
Kiếm đồ sau lưng, được tạo nên bởi hàng tỉ tỉ thanh phi kiếm, kiếm quang ngất trời, kinh khủng tuyệt luân, khiến đất trời cũng phải ảm đạm hẳn đi.
Cường giả của cả tu tiên giới đều muốn biết rốt cuộc ở Thanh Châu Tấn quốc đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng kiếm ý của vô thượng kiếm đồ quá sáng, quá chói, họ căn bản không nhìn thẳng vào đó được.
Thái Huyền đạo nhân bối rối.
Cả người ngây tại chỗ.
Lúc này, ông ta đã không còn ý định tranh hơn thua.
Dù kiếm của ông ta vẫn còn ở trong tay, nhưng nhìn vô thượng kiếm đồ sau lưng Tô Trường Ngự, kiếm ý tuyệt thế quanh người hắn, ông ta đã ngu ngơ.
Như này còn làm sao mà đánh?
Ngươi nói ta nghe đánh làm sao đây?
Ông ta đứng hình!
Cổ kiếm tiên nhìn bóng lưng Tô Trường Ngự mà trợn to mắt.
Thanh kiếm gỗ cũng không còn trong tay ông nữa, nó cũng đã gia nhập vào vô thượng kiếm đồ sau lưng Tô Trường Ngự.
Kiếm tiên tuyệt thế chi đạo!
Ông nhìn Tô Trường Ngự chằm chằm, ông nhìn thấy kiếm tiên tuyệt thế chi đạo mà ông theo đuổi cả đời ở trên người hắn.
Giờ khắc này, không ai rõ hơn ông sự kinh khủng của Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự nói truyền kiếm pháp tuyệt thế cho ông, bảo ông nhìn cho thật kĩ, chính là muốn truyền phương pháp chứng đạo kiếm tiên cho ông ư?
Cổ kiếm tiên rất kích động, nhìn kiếm đạo kia.
Nhưng không ngộ ra được cái gì.
Ông có thể trở thành kiếm tiên đệ nhất thiên hạ, đương nhiên là có thiên phú kiếm đạo cực cao, từ nhỏ nhìn kiếm pháp một cái là hiểu.
Nhưng lúc này, thì ông bối rối.
Không hổ là kiếm pháp tuyệt thế!
Nếu mà tùy tiện cũng học được, sao còn có thể gọi là kiếm pháp tuyệt thế, sao có thể chứng đạo kiếm tiên!
Nhưng ông lại nghe thấy tiếng của Tô Trường Ngự.
"Thiên địa vạn vật! Nhật nguyệt tinh thần! Núi sông cỏ cây! Tới!"
Tô Trường Ngự nâng tay, túm một cái vào hư không.
Trong tích tắc, thiên địa vạn vật, nhật nguyệt trăng sao như đều bị Tô Trường Ngự nắm vào trong tay, những ngọn núi, dòng sông, cũng tụ về bàn tay hắn.
Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Tô Trường Ngự, trên thân kiếm một mặt khắc nhật nguyệt tinh thần, mặt kia khắc núi sông cây cỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, kiếm ý vô cùng vô tận.
Mẹ nó, như thế này, làm sao chơi!
Thái Huyền đạo nhân lạnh cả người.
Nhìn thanh phi kiếm trong tay mình, rồi nhìn thanh thần kiếm trong tay Tô Trường Ngự, lòng lạnh toát.
Không phải chứ, nếu ngươi đã có bản lãnh này, sao lại chìm lỉm cho tới bây giờ?
Vui lắm hả?
Ông ta muốn bỏ chạy, nhưng mà không chạy được, cả phiến hư không này đã bị kiếm của Tô Trường Ngự phong tỏa, ông ta cơ bản là không có đường mà trốn.
Cổ kiếm tiên hoàn toàn bối rối.
Cảm thấy mình bị ngu, như này làm sao học?
Nhớ lại khi xưa Tô Trường Ngự nói với ông về kiếm đạo, gì mà một cọng cỏ, chém hết nhật nguyệt tinh thần, chính là kiếm đạo.
Nhưng kiếm đạo của hắn, không chỉ là một cọng cỏ, còn có nhật nguyệt trăng sao, còn có núi sông cây cỏ, có bao nhiêu là thứ.
Đại Húc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Trường Ngự mà kích động không thôi, cố nhìn cảnh tượng trước mắt, ghi nhớ vào lòng.
Hắn cũng muốn học.
Quá trâu bò, quá vô địch.
Mình dầu gì cũng đã bán nửa cái mạng cho Thanh Vân Đạo Tông, đưa thư cho Tô Trường Ngự, xin hắn dạy cho chút bản lãnh phòng thân, đâu phải là vấn đề gì to tát, đúng không?
Mà dù có không học được, sau này mình gắn cái thân phận trưởng lão của Thanh Vân Đạo Tông, cũng vui vẻ a.
Quả nhiên, lúc đó mình ôm đùi Diệp Bình, sau đó ôm lên Thanh Vân Đạo Tông, đúng là lựa chọn chính xác nhất của cuộc đời.
Tô Trường Ngự tay cầm thần kiếm, như một kiếm tiên tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, cả người tỏa ra một sức mạnh không thuộc về thế giới này.
"Người chém ngươi, là Đại sư huynh của Thanh Vân Đạo Tông, Tô Trường Ngự."
Dứt lời.
Một kiếm chém ra.
Kiếm chưa tới, kiếm ý và kiếm khí khủng bố đã giam chặt cơ thể và pháp lực của Thái Huyền đạo nhân, ép ông ta cong chân quỳ xuống.
Oanh oanh oanh!
Oanh oanh oanh!
Oanh oanh oanh!
Dưới làn kiếm khí, thân thể của Thái Huyền đạo nhân không ngừng bị xé nát vụn, sinh cơ băng diệt, không còn để lại một dấu vết nào.
Thần kiếm trong tay Tô Trường Ngự tiêu tán, vô thượng kiếm đồ sau lưng bay lên cao, bóng kiếm kinh khủng che khuất bầu trời, biến mất trên trời cao.
Có vài thanh kiếm là đạo khí, tiên khí vờn quanh người Tô Trường Ngự, reo vang lên, chúng muốn đi theo Tô Trường Ngự.
"Trở về đi thôi."
Tô Trường Ngự mở miệng, không lấy một thanh nào, trả tất cả vật về nguyên chủ.
Một trận gió mát phất qua, đất trời trở lại yên bình như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận