Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 278: Tiêu Mộ Tuyết bối rối, ta nói cho ngươi một bí mật !
Nhưng hai người được nhìn thấy tận mắt, Cổ kiếm tiên và Đại Húc vẫn chưa tỉnh hồn.
Nhất là Cổ kiếm tiên.
Không phải ông đắm chìm vào tu sĩ Đại Thừa đã chết kia.
Mà là một kiếm kia của Tô Trường Ngự.
Ông không biết rốt cuộc Tô Trường Ngự mạnh tới mức nào.
Nhưng một kiếm kia, đã vượt quá khả năng hiểu biết của ông, vượt quá lẽ thường.
Ông không biết phải hình dung như nào cả.
Tô Trường Ngự trở lại sườn núi, thần sắc bình thản.
Giống như chuyện vừa rồi đối với hắn chỉ là một chuyện nhỏ, tâm của hắn chẳng gợn sóng mảy may.
Lúc này, Cổ kiếm tiên mới tỉnh hồn, cúi đầu cung kính xá Tô Trường Ngự một cái.
"Đồ nhi ngu độn, không lĩnh ngộ được kiếm pháp tuyệt thế sư phụ truyền cho."
Cổ kiếm tiên nói.
Một kiếm vừa rồi của Tô Trường Ngự quá phi phàm, một tiếng kiếm tới, đã toát ra kiếm ý vô cùng đáng sợ.
Dù ông có là kiếm tiên đệ nhất thiên hạ, chỉ thiếu chút nữa là chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, nhưng cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của Tô Trường Ngự từ rất xa mà thôi.
Nghe Cổ kiếm tiên nói vậy, Tô Trường Ngự trầm mặc.
Không ngờ Cổ kiếm tiên ngay thẳng thế, nói thẳng là mình không học được.
Bảo hắn trả lời làm sao.
Hắn ngẫm kĩ lại một kiếm vừa rồi của mình.
Đây là thứ con người học được à?
Cơ bản là chuyện không thể.
Không phải ai cũng là tiểu sư đệ, dù mình nói cái gì, làm cái gì, tiểu sư đệ cũng sẽ nói, Đại sư huynh, ta hiểu rồi.
Lúc ấy tại sao mình lại đi nói câu nói kia, tự kéo mình vào?
Chắc là vì lúc nào, mình cũng muốn giả trâu bò theo bản năng.
"Ài!"
Tô Trường Ngự khẽ thở dài, nghe thấy Tô Trường Ngự than thở, Cổ kiếm tiên càng thêm xấu hổ.
Một kiếm vừa rồi của Tô Trường Ngự rõ ràng là để cho ông xem, nếu không, một Thái Huyền đạo nhân, một tu sĩ Đại Thừa, làm sao xứng chết dưới một kiếm như vậy!
Tô Trường Ngự im lặng một lúc, rồi đưa tay gõ ba cái lên đầu Cổ kiếm tiên.
"Ngươi cứ từ từ cảm ngộ, không cần gấp, phải nhớ dục tốc thì bất đạt."
"Ta còn có việc phải làm, lần sau gặp lại, ta sẽ kiểm tra ngươi."
Tô Trường Ngự nói xong, chắp tay sau lưng bỏ đi.
Không phải vì hắn thấy lúng túng, định lừa người tìm đường chạy đâu, mà hắn có việc phải làm thật.
Lúc nhìn thấy thi thể của Thái Hoa đạo nhân, trong lúc bi thương cực độ, trong đầu hắn đột ngột xuất hiện rất nhiều thứ, biết rất nhiều chuyện.
Ví dụ như chuyện liên quan tới thân thế của hắn, hay yêu ma ứng kiếp mà Thái Hoa đạo nhân viết trong thư, hắn đã biết rồi.
Những chuyện này khiến Tô Trường Ngự biết, mình có rất nhiều việc phải làm.
Nghe Tô Trường Ngự nói vậy, Cổ kiếm tiên liền nói.
"Sư phụ có chuyện gì, đệ tử có thể làm thay."
Cổ kiếm tiên nói thế.
Lúc này, ông đã thật tâm thật ý coi Tô Trường Ngự là sư phụ.
"Không cần."
Tô Trường Ngự khoát tay, biến mất giữa hư không.
"Trường Ngự thượng tiên!"
Đại Húc tỉnh hồn, thấy Tô Trường Ngự cứ thế đi mất, thì sững ra.
Mình vẫn còn ở đây mà!
Cho dù có việc, cũng phải dạy mình hai chiêu, cho vài cái bảo bối chứ!
Ta suýt mất mạng vì Thanh Vân Đạo Tông, đưa tin cho Thanh Vân Đạo Tông mà!
"Sư tôn cứ đi, đồ nhi nhất định sẽ tìm hiểu kiếm đạo cho thật tốt, chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế."
Cổ kiếm tiên nhìn theo Tô Trường Ngự rời khỏi, nói.
Sau đó ngồi xếp bằng trên sườn núi, nghĩ xem vì sao Tô Trường Ngự lại gõ lên đầu mình ba cái.
Ông tin trong này nhất định có thâm ý.
Tô Trường Ngự không thể nào vô duyên vô cớ gõ đầu ông ba cái được.
Hôm nay, đã xảy ra một chuyện làm kinh động cả giới tu tiên.
Chuyện này chính là, có người chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, khiến phi kiếm của cả thiên hạ đều bay tới triều bái.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy dị tượng ấy, vô số phi kiếm phóng lên cao, bóng kiếm trùng trùng, che khuất bầu trời.
Người ở Đại Hạ vương triều còn nhìn thấy một dị tượng nữa, là suốt mười ngày liền, sen xanh chống trời, ban ngày sao hiện.
Cả giới tu tiên đều bàn tán sôi nổi về chuyện này.
Đa phần đều đoán rằng, hẳn là Minh chủ Liên minh tán tu, kiếm tiên đệ nhất thiên hạ Cổ kiếm tiên chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế.
Không người luyện kiếm nào không biết Cổ kiếm tiên.
Chỉ là tán tu, mà đứng đầu thiên hạ về kiếm đạo, thành lập Liên minh tán tu, trở thành một thế lực lớn trong thiên hạ.
Cả giới tu tiên chỉ có một mình ông là có thể chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế mà đưa tới náo động lớn như vậy mà thôi.
Nhưng có một tin tức từ giới cao tầng của Đại Hạ vương triều truyền ra, nghe đồn tin này là cường giả Đại Hạ nghe từ chính miệng Cổ kiếm tiên nói.
Rằng người tạo ra động tĩnh hôm đó không phải là do chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, mà là do sư tôn của Cổ kiếm tiên, Thanh Vân Đạo Tông Tô Trường Ngự, ở sau sườn núi Thanh Vân Đạo Tông giết địch, một tiếng "Kiếm tới" của người này tạo thành hiệu quả đó.
Tin tức này lan ra khắp năm đại vương triều, tông môn, Liên minh tán tu khiến mọi người chấn động.
Không ai ngờ, vị kiếm tiên đứng đầu kiếm đạo suốt năm trăm năm nay còn có một sư phụ.
Và động tĩnh ấy, chẳng qua chỉ là do sư tôn chém kẻ địch gây ra mà thôi.
Ai nấy đều kinh ngạc.
Vì như vậy rất đáng sợ.
Một tiếng “kiếm tới” vang danh thiên hạ, giờ thì ai cũng biết tới Thanh Vân Đạo Tông Tô Trường Ngự.
Không ai nghi ngờ lời nói của Cổ kiếm tiên, vì với sự cao ngạo của Cổ kiếm tiên, người ta cơ bản là khinh thường nói dối, huống gì còn biên ra cả một vị sư tôn không biết từ đâu ra.
Cũng trong lúc này.
Giám Thiên Viện.
"Sư tôn của Cổ kiếm tiên, Đại Hạ Thập hoàng tử, Thanh Vân Đạo Tông Đại sư huynh Tô Trường Ngự, một tiếng “kiếm tới” kinh thiên hạ, một kiếm chém Đại Thừa."
"Chuyện này không thể nào!"
Một nữ nhân áo trắng tuyệt sắc chừng hai lăm hai sáu tuổi nhìn tin tức trong tay, ánh mắt đầy kinh ngạc, không tin được.
Nữ nhân tuyệt sắc này chính là Tiêu Mộ Tuyết.
Là thượng vị, người thống lĩnh Giám Thiên Viện, đã lâu lắm rồi Tiêu Mộ Tuyết chưa từng khiếp sợ như vậy.
Ngay cả lần đầu thấy Diệp Bình, nàng cũng không khiếp sợ như vậy.
Một phế vật mình biết hơn hai mươi năm, nhìn hắn lớn lên, bất ngờ trở thành cao nhân tuyệt thế, đổi thành ai cũng không tin nổi.
Nếu không phải nàng biết, tin tức mình nhận được tuyệt đối không có sai lầm.
Thì nàng đã cho là sai ở chỗ nào rồi.
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ người mang khí vận vô thượng của Thanh Vân Đạo Tông chính là Tô Trường Ngự? Sao như vậy được?"
"Nếu Tô Trường Ngự là đứa con thiên mệnh mang đại khí vận, vậy Diệp Bình là sao?"
"Không thể nào một cái Thanh Vân Đạo Tông nho nhỏ lại có thể xuất hiện tới hai người có khí vận vô thượng trên người được, người như vậy một thời đại chỉ có một người thôi!"
Tiêu Mộ Tuyết chau mày, không làm sao nghĩ ra.
Giám Thiên Viện, nghĩa là thay trời giám thị thiên địa, tổng viện của Giám Thiên Viện chính là nơi giám thị giúp thế giới này vận hành bình thường.
Thiên địa có âm dương, khi âm tích lũy ngày càng nhiều tới mức nhất định, sẽ tạo ra ma đầu diệt thế.
Giám Thiên Viện họ, sẽ giám sát dấu hiệu dựng dục ra ma đầu, đi tìm người mang đại khí vận tức đứa con thiên mệnh, để người này chống lại ma đầu.
Hơn hai mươi năm trước, Giám Thiên Viện nhìn thấy dấu hiệu dựng dục ra ma đầu, nên bắt đầu tính toán, đi tìm đứa con thiên mệnh.
Cuối cùng, Tiêu Mộ Tuyết tìm tới Thanh Vân Đạo Tông, vì người mang đại khí vận xuất hiện ở Thanh Vân Đạo Tông.
Nàng với ưu điểm không cần nhận tài nguyên thành công gia nhập vào Thanh Vân Đạo Tông, lạy Thái Hoa đạo nhân làm sư phụ, trở thành Đại sư tỷ của Thanh Vân Đạo Tông.
Lần đầu tiên Tiêu Mộ Tuyết thấy Tô Trường Ngự và Hứa Lạc Trần, nàng không khỏi kinh ngạc.
Dù hai người lúc ấy còn nhỏ, nhưng tướng mạo khí chất nhìn một cái là biết không phải người bình thường.
Lúc đó, Tiêu Mộ Tuyết đã nghi đứa con thiên mệnh là một trong hai người bọn họ.
Sau đó Tiêu Mộ Tuyết biết mình sai.
Sai rất lớn.
Một kẻ luyện kiếm từ nhỏ, luyện thứ kiếm pháp cơ bản như Tứ Lôi kiếm pháp mà cũng luyện không xong, tư chất kém không tả nổi, chẳng những là phế vật, còn khoái giả trâu bò, luôn làm Tiêu Mộ Tuyết muốn ói.
Chả biết hắn lấy tự tin từ đâu ra.
Thứ người như vậy làm sao xứng là đứa con thiên mệnh?
Tới Hứa Lạc Trần, Tiêu Mộ Tuyết cũng muốn ói nốt.
Cũng là phế vật giống như Tô Trường Ngự, dù không thích giả tinh tướng như Tô Trường Ngự, nhưng cũng chả khá hơn tí nào, điều kỳ quái nhất là vận khí rất xui xẻo.
Thường ngày, chuyện xui xẻo gì cũng có thể bị Hứa Lạc Trần gặp phải, ngộ nhất là có một lần còn bị người lừa gạt đi đào mỏ.
Lúc ấy Tiêu Mộ Tuyết còn ôm chút hi vọng, xem xem có phải là khí vận của Hứa Lạc Trần tới hay không, có phải sẽ xuất hiện kỳ ngộ gì không.
Bởi vì, người mang đại khí vận dù có gặp phải nguy hiểm gì cũng đều sẽ gặp dữ hóa lành, thậm chí còn lấy được kỳ ngộ.
Kết quả lần nữa chứng minh, Tiêu Mộ Tuyết sai rồi.
Tia hi vọng cuối cùng trong lòng nàng tan vỡ.
Vì sau khi Hứa Lạc Trần bị lừa gạt đi đào mỏ, hắn đi đào mỏ thật, còn đào suốt nửa năm, Tiêu Mộ Tuyết rốt cuộc không nhìn nổi, truyền tin cho Thái Hoa đạo nhân, để ông tới đưa hắn về.
Nếu không, nói không chừng tới lúc này Hứa Lạc Trần vẫn còn đang đi đào mỏ ở đâu đó.
Một kẻ như vậy, ngươi bảo ta đó là đứa con thiên mệnh ư?
Tiêu Mộ Tuyết ói.
Từ ngày hôm đó, mỗi lần nàng thấy hai tên phế vật Tô Trường Ngự và Hứa Lạc Trần giả làm màu, là không nhịn được lên tiếng đả kích, xả cho một trận.
Sau đó Thái Hoa đạo nhân tiếp tục thu học trò, dù không phế vật như hai đứa đầu, nhưng cũng chỉ toàn những kẻ tài nghệ bình thường.
Làm Tiêu Mộ Tuyết thấy nghi ngờ cuộc sống, có phải lúc đầu họ đã tính toán sai rồi hay không.
Với thực lực của Thái Hoa đạo nhân, một nơi như Thanh Vân Đạo Tông này, nhìn kiểu gì cũng không giống sẽ có đứa con thiên mệnh.
Ngay lúc Tiêu Mộ Tuyết định bỏ thôi, thì Trần Linh Nhu tới.
Không phải ý rằng Trần Linh Nhu là đứa con thiên mệnh, mà là một nơi như Thanh Vân Đạo Tông mà lại nhận được một đệ tử có tư chất cao tuyệt như Trần Linh Nhu, cũng thật là kì lạ.
Thế nên Tiêu Mộ Tuyết mới bắt đầu suy nghĩ. Đầu tiên là hai tên phế vật Tô Trường Ngự và Hứa Lạc Trần, tiếp đó là ba kẻ bình thường Vương Trác Vũ, Tiết Triện, Lâm Bắc, sau nữa nhảy ra một thiên tài Trần Linh Nhu.
Chất lượng đệ tử Thái Hoa đạo nhân thu nhận, càng ngày càng cao.
Nếu cứ theo đà này, khả năng nhận được đứa con thiên mệnh không phải là không có.
Sau đó, Diệp Bình tới.
Khi thấy Diệp Bình, và sự thể hiện phi phàm của hắn, Tiêu Mộ Tuyết biết, đây chính là người mình muốn tìm.
Kết quả, bây giờ lại bảo với nàng, cái kẻ luôn bị nàng coi là phế vật Tô Trường Ngự mới là đứa con thiên mệnh nàng cần tìm, Tiêu Mộ Tuyết làm sao tin nổi.
"Có vẻ, lúc ở vương vực, đã xảy ra vấn đề."
Tiêu Mộ Tuyết cau mày, lẩm bẩm.
Nàng sắp xếp cho Diệp Bình đi vương vực, để tranh giành truyền thừa của Tru Tiên Vương.
Kết quả Diệp Bình lại báo với nàng rằng, truyền thừa của Tru Tiên Vương chọn Tô Trường Ngự, lúc ấy Tiêu Mộ Tuyết còn không tin, nghĩ chắc là có gì đó.
Làm sao Tru Tiên Vương lại chọn một kẻ phế vật như Tô Trường Ngự làm người thừa kế được.
Cổ tịch ở Giám Thiên Viện ghi rằng, truyền thừa này là mấu chốt để đấu với tà ma diệt thế.
Nếu Diệp Bình là người có đại khí vận, đương nhiên sẽ nhận được truyền thừa, đó là điều tất yếu, nên khi nó được trao cho Tô Trường Ngự, vậy rõ ràng là có vấn đề, lúc ấy nàng đã chạy về kiểm tra lại cổ tịch, cho người tính toán lại xem chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng không tra ra được thông tin này.
Bây giờ, kết hợp các tin tức lại với nhau, Tiêu Mộ Tuyết mới nhận ra Tô Trường Ngự mới là đứa con thiên mệnh mình muốn tìm.
Nàng có chút không chấp nhận nổi cái kết quả này.
Trong đầu nàng không khỏi hiện ra cảnh, mình tìm được Tô Trường Ngự, nói hắn là đứa con thiên mệnh, Tô Trường Ngự sẽ ra vẻ dửng dưng làm màu đối với mình.
Tiêu Mộ Tuyết hít sâu, lắc mạnh đầu, cố xua cái hình ảnh ấy đi.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Tiêu Mộ Tuyết không hiểu nổi.
Cứ coi như Tô Trường Ngự là đứa con thiên mệnh, thì cũng không kinh thế hãi tục như vậy, một tiếng “kiếm tới” chứng đạo kiếm tiên tuyệt thế, một kiếm chém Đại Thừa.
Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy nữa.
Hơn nữa, nếu Tô Trường Ngự là đứa con thiên mệnh, vậy còn Diệp Bình là sao, cơ bản là nói không thông.
"Không nghĩ nữa, đi tìm hai người bọn họ nhìn một cái xem sao."
Tiêu Mộ Tuyết đứng dậy rời khỏi.
Cũng trong lúc này.
Thanh Châu, Thiên Hỏa cổ thành.
"Hứa tiểu đệ, trong cổ thành có truyền tống trận đài, ngươi chờ một chút là sẽ về gần Bạch Vân cổ thành."
Một nam tử mặc áo bào ngôi sao, phong thần anh tuấn, nói.
"Tinh Hà đại ca, chuyến đi lần này ta đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta đã chết trong hỏa vực đó."
Hứa Lạc Trần đầy cảm động cảm ơn thanh niên trước mặt.
Đoạn thời gian trước, hắn bị kẹt trong hỏa vực, sau đó cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh có người, lớn tiếng kêu cứu, được người ta cứu ra.
Chính là nam tử trước mắt, tên là Diệp Tinh Hà, vừa lúc đang đưa sư đệ sư muội của mình tới hỏa vực đó để xem xét.
Hứa Lạc Trần cảm động hơn khi đối phương còn đưa hắn tới Thiên Hỏa cổ thành, nói cho hắn biết từ nơi này có thể đi thẳng về khu vực gần Bạch Vân cổ thành.
Thật là một người tốt.
Xuống núi bao nhiêu năm, Hứa Lạc Trần chưa bao giờ gặp được người tốt như vậy.
"Ha ha, Hứa tiểu đệ, ngươi có lò luyện đan hộ thân, dù ta không tới, hỏa vực đó cũng không làm gì được ngươi."
Diệp Tinh Hà mở miệng, nói.
Hắn đây là nói thật, lò luyện đan của Hứa Lạc Trần rất phi phàm, hoàn toàn có thể bảo vệ Hứa Lạc Trần.
"Tinh Hà đại ca ngươi cứ nói đùa, với thực lực này của ta, dù có phượng sí tiên lò, cũng không thoát khỏi hỏa vực được."
"Hơn nữa, nếu không có Tinh Hà đại ca che chở, nguy hiểm suốt chuyến đi này ta cũng không giải quyết nổi."
Hứa Lạc Trần lắc đầu, đầy chân thành nói.
Diệp Tinh Hà đưa hắn tới Thiên Hỏa cổ thành, hắn vô cùng cảm kích.
"Lần này trên đường quả thật có gặp chút chuyện, nhưng đều không phải là chuyện gì lớn. Hứa tiểu đệ từ Bạch Vân cổ thành trở về tông môn có xa không, nếu không ta đưa ngươi trở về?"
Diệp Tinh Hà nói.
Gặp Hứa Lạc Trần trong hỏa vực, không biết vì sao, hắn lại có thiện cảm với người này.
Nếu không, tưởng Diệp Tinh Hà hắn là cái gì, Bồ tát hả?
Cứu người chưa tính, còn hộ tống tới cổ thành gần nhất, thậm chí còn hỏi có cần đưa về tới tận nhà hay không.
"Thật không?"
Hứa Lạc Trần nghe thế thì vui mừng.
Không phải Hứa Lạc Trần không biết đường.
Hứa Lạc Trần rất tự tin vào khả năng nhận đường của mình, đặc biệt là đường từ Bạch Vân cổ thành tới Thanh Vân Đạo Tông, hắn có nhắm mắt lại cũng không đi nhầm.
Hồi đó tại sao Tô Trường Ngự xuống núi phải dẫn hắn đi cùng? Chính là vì Đại sư huynh là kẻ mù đường, phải nhờ vào Hứa Lạc Trần hắn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Hứa Lạc Trần sợ lỡ đi đường gặp phải chuyện xui xẻo.
Hắn mà đi ra ngoài một mình, thế nào cũng sẽ gặp đủ loại chuyện xui xẻo, chỉ có đi chung với Tô Trường Ngự mới không sao.
Lần này, Diệp Tinh Hà đưa hắn từ hỏa vực tới Thiên Hỏa cổ thành, đi đường gặp biết bao nhiêu là chuyện, quả thật là hết sức xui xẻo.
May mà Diệp Tinh Hà có thực lực bất phàm, nên hữu kinh vô hiểm.
Làm Hứa Lạc Trần không khỏi nghi ngờ là có liên quan tới mình.
Nếu đúng là như vậy, hắn mà đi một mình chả phải là toi luôn sao.
Nên nghe thấy Diệp Tinh Hà nguyện ý đưa mình về, hắn rất vui vẻ.
"Vậy thì tốt, chúng ta đi ăn cái gì trước đã, rồi ta đưa ngươi trở về tông môn."
Diệp Tinh Hà lên tiếng, nói.
"Tinh Hà đại ca, ngươi thật là một người tốt."
Hứa Lạc Trần đầy cảm kích.
Nhưng Diệp Tinh Hà lắc đầu, tỏ ý không cần như vậy.
"Hứa tiểu đệ, hai chúng ta mới gặp mà như đã quen từ lâu, ngươi cũng gọi ta một tiếng đại ca rồi, không cần phải khách khí như vậy."
Diệp Tinh Hà nói.
Nghe người ta nói thế, Hứa Lạc Trần càng cảm động hơn.
"Tinh Hà đại ca, ta nói cho ngươi nghe một chuyện."
Hứa Lạc Trần mở miệng.
Hắn muốn nói thẳng cho Diệp Tinh Hà biết hắn đoán rằng những chuyện xui xẻo họ gặp trên đường có thể đều là do hắn.
Vì từ nhỏ hắn đã gặp phải đủ thứ chuyện xui xẻo.
Chứ người ta coi mình là huynh đệ, mình còn lừa gạt người ta, trong lòng Hứa Lạc Trần rất là bứt rứt.
Thật sự là gần đây vận khí quá kém, trước kia dù vận khí có kém, cũng không xui tới mức như vậy.
"Ừ."
Diệp Tinh Hà gật đầu cười.
Sau đó.
Diệp Tinh Hà nghe Hứa Lạc Trần kể xong, trầm mặc.
Hứa Lạc Trần nói với hắn, những chuyện bất ngờ, xui xẻo mà họ gặp phải từ hỏa vực về Thiên Hỏa cổ thành đều là có liên quan tới hắn.
Hơn nữa từ nhỏ hắn đã là người xui xẻo, chỉ khi đi chung với Đại sư huynh của mình thì mới khác thôi.
Vốn dĩ đi đường, gặp phải nhiều chuyện không hay, Diệp Tinh Hà cũng không để ý lắm.
Nhưng bây giờ, nghe Hứa Lạc Trần nói vậy, hắn cảm thấy đúng là có vấn đề.
Khoan đã.
Xui xẻo!
May mắn kém!
Diệp Tinh Hà đột nhiên nhớ tới một việc, lúc ấy hắn gặp phải một lão giả, người đó từng nhờ hắn tìm con giúp.
Nói nhi tử ông ta nếu không phải là có vận khí nghịch thiên, thì là hết sức xui xẻo.
Hắn không khỏi quan sát Hứa Lạc Trần kĩ hơn.
Diệp Tinh Hà thấy có một điểm không đúng, đó chính là hắn rất có thiện cảm, muốn thân cận với Hứa Lạc Trần.
Vốn dĩ, hắn cũng không để ý tới chuyện này.
Vì Hứa Lạc Trần có dáng dấp rất tuấn tú, trên người có một loại khí chất nho nhã, dịu dàng như ngọc, khiến người ta dễ có thiện cảm.
Nhưng bây giờ, Diệp Tinh Hà suy nghĩ kĩ lại, phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.
"Ngũ linh thánh huyết!"
Ngay tại lúc này, Diệp Tinh Hà linh quang chợt lóe.
Có lẽ hắn cảm thấy thân thiết với Hứa Lạc Trần, là vì công pháp hắn tu luyện, là do luyện hóa ngũ linh thánh huyết.
Lúc đó, lão giả kia khi nhờ hắn tìm con giùm đã nói ra, nhi tử của ông ta chết ở trong thai, ông ta rót máu vào trứng thần, dùng máu của ngũ linh để bồi bổ, nhằm tạo ra sinh mệnh mới.
Nếu cùng vì máu ngũ linh, mà mình sinh ra cảm giác thân cận với Hứa Lạc Trần thì mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu.
Cho nên, chẳng lẽ Hứa Lạc Trần chính là người mình cần tìm?
Diệp Tinh Hà kích động lắm, vội hỏi.
"Hứa tiểu đệ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Diệp Tinh Hà hỏi.
"Hai mươi lăm."
Hứa Lạc Trần không biết Diệp Tinh Hà hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn thật thà đáp.
Hai mươi lăm tuổi!
Hai mươi lăm năm trước!
Thanh Châu!
Từ nhỏ đã xui xẻo!
Diệp Tinh Hà kích động hết sức.
Nhất định Hứa Lạc Trần chính là mình người muốn tìm.
Ngay lúc hắn lấy bảo phù của lão giả kia ra định kích hoạt, thì chợt nghĩ tới một chuyện, tỉnh táo lại.
Nếu Hứa Lạc Trần không phải người mình phải tìm, mà kích hoạt bảo phù, lão giả kia xuất hiện, thấy tìm lộn người.
Lỡ trong cơn tức giận vì thất vọng, giết Hứa Lạc Trần thì sao, không chừng mình cũng bị giết nốt.
Dù gì lão giả đó cũng là chí tôn ma điện có thể dưới cơn nóng giận, diệt sát tất cả, hỉ nộ vô thường.
"Hứa tiểu đệ, ta dẫn ngươi tới một chỗ trước."
Diệp Tinh Hà nhìn Hứa Lạc Trần, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận