Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 258: Được được được, là ta lừa ngươi, ngươi nói tiếp đi

Thanh Vân Đạo Tông.
Một nhóm người thần thần bí bí.
Mặc áo đen.
Đi lên trên núi.
Ban đêm.
Thái Hoa đạo nhân đứng một thân trên sườn núi, nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao.
Lúc rảnh rỗi, Thái Hoa đạo nhân đã tính cho mấy người Tô Trường Ngự một quẻ.
Nhìn quẻ 'Đại hung' hiện trong la bàn, Thái Hoa đạo nhân lo lắng.
Nhưng sau khi Thái Hoa đạo nhân tính ra quẻ cho bản thân mình là 'Đại cát', ông liền chuyển sang vui vẻ.
Thế này cũng không tệ lắm, ít nhất vận khí của mình không tệ.
"Thương thiên trên cao, mong mang tới may mắn cho các đệ tử của ta, hóa giải tai họa cho họ."
Thái Hoa đạo nhân lẩm bẩm.
Cũng đúng lúc này.
Thái Hoa đạo nhân không khỏi nhớ lại vài chuyện cũ.
Trong đầu ông lờ mờ hiện ra cảnh nhìn thấy Tô Trường Ngự ở trong nước.
Lờ mờ nhìn thấy cảnh lần đầu gặp những người đệ tử còn lại.
Chợt, có một nhóm người, xuất hiện ở ngoài Thanh Vân Đạo Tông.
Những người này đều mặc đồ đen, bịt mặt, ánh mắt lạnh lẽo.
Bọn họ đi tới, dùng thần thức để nói chuyện với nhau.
"Theo tin tình báo điều tra, cường giả duy nhất của Thanh Vân Đạo tông này chính là mục tiêu của chúng ta, Diệp Bình."
"Giết sạch tất cả, không được để lại dấu vết gì, rõ chưa?"
Nam tử dẫn đầu âm trầm lên tiếng.
“Rõ”.
Mười hai người áo đen đáp.
Nhưng họ vừa mới tới cửa của Thanh Vân Đạo tông.
Một bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt.
Không phải là Thái Hoa đạo nhân, là Đại Húc.
Như thường ngày, làm việc xong, Đại Húc ra sườn núi ở phía trước tông môn ngồi.
Từ khi đi tới Thanh Vân Đạo Tông, Đại Húc liền nhận ra mình đã lượm được của quý. Các đệ tử của Thanh Vân Đạo tông người nào nhìn cũng đều rác rưởi, nhưng trên thực tế người nào cũng là thâm tàng bất lộ.
Vì vậy cho tới nay, Đại Húc vẫn luôn lén lút theo dõi những đệ tử này.
Phát hiện đám người Hứa Lạc Trần mỗi ngày ngoài việc đi ra ngồi một chút, thời gian còn lại đều hình như đang nghiên cứu trận pháp, phù lục gì đó.
Vì vậy, Đại Húc cho là, Thanh Vân Đạo Tông này nhất định có cất giấu bảo vật gì đó, nơi này nhất định là một nơi phong thủy bảo địa.
Chính vì vậy, hôm nào hắn cũng ra sườn núi phía trước tông để ngồi tu luyện.
Mong đợi một ngày nào đó, mình sẽ đốn ngộ, hoặc phát hiện ra bí mật của Thanh Vân Đạo tông.
Nhưng mà, ngày hôm nay.
Đang định nhập định tĩnh tọa, Đại Húc phát hiện có một số người đang lén lút lẻn vào Thanh Vân Đạo tông.
Trong nháy mắt, Đại Húc giữ vững tinh thần.
"Người nào?"
Đại Húc nhíu mày, quát to.
Đám hắc y nhân nhìn ra Đại Húc ngay tức khắc.
"Tà ma Nguyên Anh cảnh?"
"Không ngờ một cái tông môn nho nhỏ, lại có cả tu sĩ Nguyên Anh?"
"Tên này là Quỷ Vương."
Chỉ trong chớp mắt, đám hắc y nhân đã nhìn thấu bản thể và tu vi của Đại Húc.
Bọn họ kinh ngạc, nhưng không có sợ, một người liền tế ra bảo kính, chiếu ra ánh sáng đỏ rực, rọi thẳng vào Đại Húc.
"Tam Linh Chân Hỏa?"
Đại Húc biến sắc, sợ hãi tức khắc rút lui, nhưng cái gương này quá ghê gớm, ánh sáng bắn ra quá nhanh, hắn không tránh kịp.
Xì xì xì!
Khói trắng bốc ra từ thân Đại Húc, xem ra lực sát thương rất mạnh.
"Chưởng môn, địch tập kích, địch tập kích."
Đại Húc hét to, nhắc nhở Thái Hoa đạo nhân địch tập kích.
Hiện giờ ở Thanh Vân Đạo tông, chỉ còn có hắn với Thái Hoa đạo nhân, tuy không biết đối phương là ai, nhưng phản ứng đầu tiên của Đại Húc chính là lập tức báo tin cho Chưởng môn.
Tiếng hét rất to vang vọng khắp Thanh Vân Đạo tông.
Trên sườn núi sau tông.
Thái Hoa đạo nhân đang đứng suy nghĩ, nghe thấy tiếng kêu, không khỏi biến sắc.
Địch tập kích?
Là sao?
Thái Hoa đạo nhân hơi bối rối.
Sao đang yên đang lành lại có địch tập kích?
Lúc này, mười mấy bóng người đã xuất hiện ở sườn sau núi Thanh Vân.
Bao vây Thái Hoa đạo nhân, lôi cả Đại Húc qua theo.
"Diệp Bình đang ở đâu?"
"Giao Diệp Bình ra, sẽ không giết ngươi."
Thái Hoa đạo nhân còn chưa kịp hiểu gì, đám người này đã lên tiếng.
Thực lực những người này rất mạnh, không thua kém Nguyên Anh, bằng không Đại Húc đã không đến mức không có lực trở tay.
Đám người dùng thần thức lục soát toàn bộ Thanh Vân Đạo tông, phát hiện nơi này chỉ có Đại Húc và Thái Hoa đạo nhân.
Liền nhíu mày, tra hỏi.
Lúc còn ở dưới chân núi, bọn họ không dám lấy thần thức điều tra, vì sợ đánh rắn động cỏ, không ngờ Diệp Bình lại không có ở trên núi.
"Chư vị, có chuyện gì? Diệp Bình ở ngoài gây ra chuyện à?"
"Nếu thật sự gây ra tai họa, mong chư vị thứ lỗi cho nó, ta thay nó xin lỗi chư vị."
Thái Hoa đạo nhân chưa từng gặp phải chuyện như này.
Sao tự nhiên lại gây ra chuyện thế?
Làm một đống khách không mời mà tới đột ngột tới nhà thế này?
Thái Hoa đạo nhân nghĩ chắc Diệp Bình ở bên ngoài gây ra chuyện gì rồi, nên định nhẹ nhàng cầu hoà với người ta.
Nhưng những hắc y nhân này lạnh tanh.
Hắc y nhân đứng chắp tay sau lưng. Hắn nhìn ra, Thái Hoa đạo nhân chỉ là một tu sĩ Luyện Khí bình thường.
Nên chả thèm kiêng kị hay phòng bị gì cả.
"Có một số việc, ngươi không cần phải biết, giờ ngươi viết một lá thư, gọi tên tiểu đệ tử đó về, ta cam đoan, sẽ không đả thương tính mạng hắn, chỉ là có người muốn mời hắn đi một chuyến thôi."
Hắn bình thản nói, không hề cao giọng, ngược lại lại làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Chỉ là, tuy tu vi của Thái Hoa đạo nhân không được tốt lắm, nhưng lịch duyệt thì không thiếu. Ông biết nhất định có chuyện gì đó, nếu không, người ta đã chẳng tốn công tốn sức, phái nhiều người tới như vậy.
"Chư vị, ta nghĩ trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho rõ có được không? Nếu là đồ nhi của ta đắc tội, là sư phụ nó, Thái Hoa ta nhất định sẽ không bao che."
Thái Hoa đạo nhân muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng người kia lắc đầu.
Đại Húc chợt kêu lên thảm thiết.
Kính quang màu đỏ chiếu lên người hắn, cứ như đốt lửa trên thân, vật này là pháp bảo chí cương chí dương, chuyên khắc chế tà ma.
Cơ thế Đại Húc bốc khói, đau đớn không chịu nổi, không ngừng lăn qua lăn lại, mà không thoát được.
"Đại Húc."
Thái Hoa đạo nhân kêu lên, nhìn đám người, giọng điệu yếu hẳn.
"Có chuyện gì có thể từ từ nói, đừng làm như thế."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mong chư vị nói rõ ràng."
Thái Hoa đạo nhân không phải là sợ hãi, ông chỉ là không biết phải làm sao, thấy Đại Húc bị thế kia, thì rất đau lòng.
"Được, ngươi đã muốn giả hồ đồ, thì để bổn tọa nói cho ngươi biết."
"Hơn hai mươi năm trước, có phải ngươi đã nhặt được một cô nhi không?"
Đối phương mở miệng.
"Đúng vậy, nhưng đứa bé đó không phải là Diệp Bình."
Thái Hoa đạo nhân gật đầu, đáp.
"Không phải Diệp Bình? Ngươi còn dám gạt ta?"
Thủ lĩnh áo đen lạnh lùng.
Kính quang rực lên mạnh hơn, tiếng kêu của Đại Húc càng thêm thảm thiết.
"Ta không lừa ngươi, Diệp Bình là đệ tử mới nhất sau này của ta, hơn hai mươi năm trước ta chưa từng biết nó."
"Ta thật sự không lừa ngươi."
"Được được được, là ta lừa ngươi, ngươi nói tiếp, ngươi nói tiếp."
Thái Hoa đạo nhân cố gắng giải thích, nhưng càng nói, Đại Húc càng bị đốt mạnh hơn, cuối cùng Thái Hoa đạo nhân đành phải thừa nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận