Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 255: Khảo hạch thật sự, ý chí Tru Tiên

Câu trả lời của Tô Trường Ngự.
Làm mọi người hoàn toàn im bặt.
Để cho ngươi đi?
Nhiều thần thông đạo pháp như vậy? Nhiều tâm pháp bảo vật như vậy? Mà ngươi không thèm?
Đổi thành bất cứ ai, cũng không thể nào chấp nhận nổi.
Thần thông tuyệt thế, với một cung điện bảo vật, nếu đạo tâm không vững, thì chọn cung điện bảo vật, nếu đạo tâm cường đại, có thể lựa chọn thần thông tuyệt thế.
Vậy mà ngươi không chọn cái nào hết?
Nên nói Tô Trường Ngự ngốc, hay nên nói Tô Trường Ngự có đạo tâm vô địch đây?
"Diệp sư huynh, đại sư huynh này của ngươi, thật là tuyệt thế."
Hoàng Phủ Thiên Long vô cùng cảm khái.
Hành động nào của Tô Trường Ngự cũng làm phá vỡ tam quan của người ta.
Muốn không phục cũng không được.
"Ngươi thật sự không lấy?"
"Bản vương nói rõ với ngươi, dù ngươi có chọn cái nào, ngươi cũng được phép mang đi, bản vương sẽ không lừa ngươi."
"Nên, đừng có làm theo cảm tính."
Tru Tiên Vương cũng mở miệng.
Ông ta nhấn mạnh lại lần nữa, hiểu lầm rằng Tô Trường Ngự sợ ông ta bày ra bẫy gì đó, nên khẳng định lại với hắn, rằng dù hắn có chọn cái nào, thì đều sẽ được lấy cái đó mang đi.
Tru Tiên Vương nói đến như thế rồi.
Đám thiên kiêu không khỏi nhìn Tô Trường Ngự.
Muốn xem hắn có đổi ý không.
Nhưng nét mặt Tô Trường Ngự vẫn lẳng lặng như cũ.
Nhưng đằng sau sự tĩnh lặng đó, là nỗi đau đớn vô cùng.
Tô Trường Ngự không ngờ, sao mình lại phát bệnh ngay lúc này!?
Hai lựa chọn kia, dù chọn cái nào, hắn cũng đều không lỗ.
Thế mà, sao bản thân hắn, cái nào cũng không chịu?
Tô Trường Ngự rất là khó chịu.
Có người tặng mình cả một núi bảo vật, vậy mà mình lại đi từ chối.
Từ chối bảo vật còn chưa tính, ngay cả thần thông tuyệt thế cũng không thèm luôn!?
Hận!
Hận!
Hận!
Tô Trường Ngự hận mình muốn chết. Hắn không biết rốt cuộc là mình bị bệnh gì, hắn rất nghi ngờ có phải ở trong cơ thể mình có một Tất Vương hay không?
Bằng không, sao mà não bệnh dữ vậy?
Hắn rất khó chịu và cực kỳ phiền muộn.
Muốn đập đầu chết quách cho rồi.
Khó khăn lắm mới gặp được cơ duyên, lại xảy ra chuyện như vậy.
Lần trước cũng vậy, rõ ràng có thể lấy được nhiều bảo vật hơn, đã dặn bản thân đừng có giả trâu bò nữa, thế mà cuối cùng vẫn hại mình chỉ lấy được một thanh tiên kiếm mà thôi.
Giờ thì hay hơn nữa, có nhiều bảo vật như vậy, mà mình lại không chọn cái nào!
Chỉ một chữ.
Tuyệt.
Nhưng trong lòng có phiền muộn cỡ nào, bề ngoài, Tô Trường Ngự vẫn tiếp tục phát bệnh.
Người ngoài chỉ nhìn thấy, lúc này, Tô Trường Ngự nhìn Tru Tiên Vương, nói.
"Ta đã nói rồi, để cho ngươi đi."
Tô Trường Ngự thanh âm, trong bình tĩnh mang theo kiên quyết.
Không một chút do dự, thậm chí còn có vẻ không kiên nhẫn.
Người ngoài đều nhìn thấy, Tô Trường Ngự đã quyết.
Hành động này, đã làm nhiều thiên kiêu xúc động.
Đúng là lúc đầu còn lo có lừa dối, nhưng Tru Tiên Vương đã nói tới mức đó.
Mà Tô Trường Ngự vẫn kiên định như vậy, còn chưa đủ chứng minh cái gì hay sao?
"Tới lúc này, mà vẫn kiên định đạo tâm mình như vậy, Tô Trường Ngự, tương lai sẽ là đại địch của ta."
Có thiên kiêu mở miệng, y hít sâu, nhìn Tô Trường Ngự, đưa ra lời đánh giá.
"Không, là đại địch của tất cả chúng ta, chúng ta đều là thiên kiêu, đều là thiên tài trong thiên tài, thiên kiêu và thiên kiêu chân chính có sự khác biệt, chính ở đạo tâm. Đạo tâm của Tô Trường Ngự quá là vững chắc, nếu tương lai gặp phải hắn, e là chúng ta cũng không sánh bằng."
"Đúng vậy, xem ra dã gặp được đối thủ rồi."
Các thiên kiêu thi nhau lên tiếng, họ đều vô thức cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ.
Tô Trường Ngự mạnh quá, sự mạnh mẽ này, không phải là chỉ thực lực tu vi.
Tu sĩ vào được cửa thứ hai của vương vực, có ai không phải là thiên kiêu, có ai không phải là cường giả?
Bọn họ không thiếu tài nguyên, cũng không thiếu thần thông tâm pháp, thứ họ cần phải làm là ma luyện đạo tâm của mình.
Chỉ cần ma luyện đạo tâm thành công, tương lai của bọn họ đã định trước là một bước lên trời.
Nhưng đối mặt với Tô Trường Ngự, mọi người lại thấy mặc cảm.
Đối mặt với nhiều bảo vật như vậy, mà Tô Trường Ngự không chút sứt mẻ, thật không động tâm sao?
Nhất định là không thể nào, truyền thừa của Tru Tiên Vương, từ xưa tới nay, có ai mà không động tâm?
Dù ngươi có thật là trích tiên hạ phàm, không thể không động tâm với truyền thừa của Tru Tiên Vương.
Vậy mà, Tô Trường Ngự vẫn chọn từ chối, cả hai cái không chọn cái nào.
Đạo tâm như vậy, đã vượt qua bọn họ vô số lần.
Vì nếu đổi thành họ, họ sẽ lựa chọn ngay.
Ai tham chút, thì chọn loại thứ nhất, nếu là thiên kiêu có đạo tâm vững vàng, thì chọn loại thứ hai.
Nhưng Tô Trường Ngự không chọn cái nào, hắn không quan tâm bảo tàng lẫn thần thông.
Làm như vậy, chỉ có hai khả năng.
Một là, não của Tô Trường Ngự có vấn đề.
Hai là, Tô Trường Ngự bỏ qua tất cả, vì hắn chỉ tin tưởng đạo thuộc về mình.
Cái đầu thì không có khả năng, cái sau thì thật là đáng sợ.
"Tô Trường Ngự, bản vương hỏi ngươi lần cuối, ngươi thật sự không muốn?"
Tiếng Tru Tiên Vương lại vang lên.
Có vẻ lựa chọn của Tô Trường Ngự đã làm ông ta ngạc nhiên, không phản ứng kịp.
Ông ta hỏi Tô Trường Ngự, với vẻ chất vấn.
Ông ta không tin, có người lại đi từ chối những thứ hấp dẫn như vậy.
Ngay cả chính bản thân ông ta, khi còn trẻ, có khi cũng không có khả năng từ chối một phần thưởng như vậy.
"Vẫn lời cũ. Ta không muốn nói lần thứ ba."
Tô Trường Ngự trả lời.
Đơn giản, nhưng kiên định làm người ta thấy sợ.
Đạo tâm vững vàng như vậy.
Quả là trên đời hiếm thấy.
"Tốt, rất tốt, vô cùng tốt."
Tru Tiên Vương nở nụ cười, mặt đầy ý cười vui vẻ.
"Cuối cùng bản vương cũng đã đợi được người có duyên."
"Rất tốt, vô cùng tốt."
"Tô Trường Ngự, chúc mừng ngươi đã vượt qua cửa kiểm tra thứ hai, cũng đã vượt qua khảo hạch thật sự."
Tiếng cười của Tru Tiên Vương làm tất cả thiên kiêu sững sờ.
Cả hiện trường ồ lên bàn tán.
"Quả thật là khảo nghiệm?"
"Đúng là khảo nghiệm thật?"
"Trời đất! Chả phải bảo là không lừa nhau à? Sao lại là khảo nghiệm?"
"Cái khảo nghiệm này hơi thiếu lương tâm."
Mọi người kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ, cái này cũng là khảo nghiệm, quả thực là có hơi không hợp thói thường.
Nhưng Tru Tiên Vương đã lên tiếng, giải thích cho bọn họ.
"Cũng không phải."
"Bản vương đã từng nói, cái này không phải là khảo nghiệm, nhưng cũng không hẳn không phải là khảo nghiệm, dù Tô Trường Ngự có lựa chọn thế nào, thì bản vương cũng đều sẽ tặng thứ đó cho hắn, chỉ là dù hắn có chọn cái gì, thì cũng bị xem là không hoàn thành khảo hạch của cửa ải này."
“Truyền thừa chân chính của bản vương, không phải là thần thông tuyệt thế, cũng không phải những bảo vật này, mà là ý chí Tru Tiên!"
"Tô Trường Ngự, ngươi khá lắm, đã đưa ra được lựa chọn quan trọng nhất."
"Đối mặt với bao nhiêu bảo vật mê hoặc lòng người như vậy, mà vẫn giữ vững được đạo tâm của mình, chứng minh ngươi có thể kế thừa ý chí Tru Tiên của ta."
"Rất tốt, vô cùng tốt."
Tru Tiên Vương vui lắm, nói ra bí mật.
Đám thiên kiêu lúc này mới hiểu ra.
Nhưng, Tô Trường Ngự đã lên tiếng.
"Ý chí Tru Tiên..."
Cơ mà, hắn còn chưa kịp nói xong.
Tru Tiên Vương đã phất tay, Tô Trường Ngự liền biến mất.
Để lại đám thiên kiêu.
Ông ta không cho Tô Trường Ngự cơ hội tiếp tục giả trâu bò nữa.
Ý chí Tru Tiên này, Tô Trường Ngự muốn là tốt nhất, hắn mà không muốn thì cũng phải muốn.
Nếu đổi thành người khác...
Tru Tiên Vương nhìn lướt một vòng, chậm rãi nói.
"Bản vương đã tìm được người thừa kế, các ngươi hãy trở về đi, không được ở lại. Trong vòng nửa canh giờ nữa, vương vực sẽ tự hủy."
Ông ta vừa nói xong, vương vực liền bắt đầu sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận