Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 286: Ma thần hồi phục, mọi người tuyệt vọng !
Hạ Càn rống lên một tiếng giận dữ.
Cánh cửa địa ngục sau lưng mở ra.
Hống!
Một khí tức khủng bố xuất hiện, như hung thú thái cổ, đầy trời vang tiếng quỷ khóc thần gào, trời tuôn huyết lệ, dị tượng chẳng lành thi nhau xuất hiện.
Ai nấy chấn động, rợn cả tóc gáy.
Một bàn tay khổng lồ màu đỏ thẫm từ trong địa ngục thò ra, nó to tới mức, khiến cả hư không đổ sụp.
Bàn tay này rất kinh khủng, tràn ngập điềm xấu và bóng tối, đây là một phần uy lực của Ma thần mà Hạ Càn đã phải trả giá khá đắt để cưỡng ép hồi phục.
Sức mạnh của nó cực kì ghê gớm, đã vượt ra khỏi phương thế giới này, làm người ta tuyệt vọng.
"Đó là Ma thần!"
Đám Tiêu Mộ Tuyết đang đánh Thiên Ma Cổ Đồ, nhìn thấy bàn tay khổng lồ, đều kinh hãi.
Hứa Lạc Trần cảm nhận được một sự áp bách mãnh liệt.
Vốn tưởng mình Đại Thừa cảnh, đã là tồn tại vô địch, ai ngờ mới vừa đi ra giả trâu bò, đã bị vả vào mặt, làm Hứa Lạc Trần cảm thấy rất mất mặt.
Bàn tay khổng lồ vươn về phía Hứa Lạc Trần, muốn bóp chết hết.
Hứa Lạc Trần không do dự, hô to.
"Cha, cứu ta! !"
Hứa Lạc Trần kêu lớn.
Là đối phương không nói võ đức, nên mình cầu cứu, cũng không mất mặt.
Nhưng cơ bản là không cần đợi Hứa Lạc Trần lên tiếng, Ma chủ vừa nhìn thấy bàn tay khổng lồ xuất hiện, đã động rồi.
Một giọng nói lạnh lùng ngang ngược vang lên.
"Dám động vào nhi tử của! Tìm chết!"
Một người to cao xuất hiện, đánh vào bàn tay khổng lồ đỏ nhạt kia.
Đất trời chấn động.
Hàng tỉ tỉ ngôi sao trong Thiên Ma Cổ Đồ rung chấn điên cuồng.
Người này quá mạnh, đã vượt qua Đại Thừa cảnh, vượt qua khả năng chịu đựng của phương thế giới này.
"Hống!"
Cửa địa ngục vọng ra một tiếng rống giận dữ, khiến cuồng phong vạn dặm nổi lên, sương mù tràn ngập, khí tức kinh khủng và bất tường tràn ngập.
"Giết!"
Ma chủ quát to, trong tay xuất hiện một cây đại kích màu đen, sát khí lẫm liệt, ngang ngược vô song, tấn công bàn tay khổng lồ.
"Sao có thể!"
Hạ Càn thấy Ma chủ cản được một kích của hình chiếu Ma thần, thì không tin nổi.
Thực lực của hình chiếu bàn tay Ma thần khổng lồ đó đã vượt qua sức mạnh của thế giới này, thế mà người kia lại đỡ được, vậy chẳng phải người đó có chiến lực của tiên nhân?
Phương thế giới này sao có thể còn loại tồn tại này, phải thành tiên chứ, sao vẫn còn ở lại đây??
Có bị bệnh không?
Hơn nữa thế giới lớn như vậy, còn vừa vặn ở ngay trong mười nước Đại Hạ, đúng là hết nói.
Hạ Càn hết sức khó chịu, sao mình lại chọn cái nơi khỉ này, chọn chỗ khác để trâu bò không được à? Hắn thật muốn tát cho mình hai cái.
Tiếp tục thế này, hắn không bị tự kỉ, cũng bị đánh cho thành tự kỉ.
"Là ông ta, Ma chủ!"
"Ma chủ đầu tiên của Chí Tôn Ma điện, Ma chủ ngàn năm trước, ông ta vẫn còn sống!"
Có người nhận ra Ma chủ, cất tiếng thán phục.
Chí Tôn Ma điện, là một trong những thế lực cường đại nhất của thế giới này. Một ngàn năm trước, Chí Tôn Ma điện do Ma chủ chấp chưởng, có thể nói là thế lực mạnh nhất thiên hạ, Ma chủ lúc ấy chính là đệ nhất thiên hạ.
"Không hổ là Ma chủ, lại cứng đối cứng đỡ được một đòn của hình chiếu Ma thần, quá mạnh!"
"Đã từng có tin đồn, rằng Ma chủ sớm đã có thể độ kiếp phi thăng, nhưng vì nương tử mang thai, nên chọn ở lại nhân gian, sau đó nương tử bị người ta ám hại, đứa trẻ chết lưu trong thai, làm ông ta trở nên điên cuồng, đại sát tứ phương, sau đó biến mất."
“Giám Thiên Viện từng điều tra được, Ma chủ không phi thăng, mà vẫn ở lại hồng trần, đi tìm cách để làm vợ con sống lại."
"Thanh niên như thần linh kia, thì ra là thân nhi tử của Ma chủ, xem ra Ma chủ đã tìm được thủ đoạn thông thiên cứu hắn sống lại."
"Thật là ghê gớm."
"Xem chiến lực của Ma chủ, hẳn đã là hồng trần thành tiên."
Mọi người rối rít lên tiếng thán phục.
Tiêu Mộ Tuyết nhìn mà kinh ngạc.
Hứa Lạc Trần lại là thân nhi tử của Ma chủ.
Quả thật làm người ta không tin nổi.
Đầu tiên Tô Trường Ngự là Đại Hạ Thập hoàng tử, bây giờ tới lượt Hứa Lạc Trần là thân nhi tử của người từng là Ma chủ Chí Tôn Ma điện.
Thân phận của Tô Trường Ngự còn đỡ, Tiêu Mộ Tuyết cũng có chút đoán ra.
Nhưng mà Hứa Lạc Trần, thì nàng chưa bao giờ đoán ra được.
Bởi vì, so với Tô Trường Ngự, Hứa Lạc Trần mặt nào cũng thua kém.
Tiêu Mộ Tuyết không biết nói gì.
Hứa Lạc Trần thấy phụ thân tiện nghi cứng đối cứng đỡ được một kích của bàn tay khổng lồ, thì khiếp sợ.
Hắn đã cảm nhận được sự đáng sợ của bàn tay khổng lồ đó, phụ thân này thật quá trâu bò.
Hắn vui vẻ lắm, quay qua phía Hạ Càn.
"Chỉ có thế thôi à?"
Hứa Lạc Trần nhàn nhạt nói.
Hạ Càn gầm vang.
"Ngươi chết chắc!"
Hạ Càn giận lắm.
Hắn là người cao ngạo, tư thái kia của Hứa Lạc Trần đối với hắn chính là sỉ nhục, sỉ nhục trần trụi.
Hạ Càn xông về phía Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần không chút sợ hãi, vung quyền lên đón, cơ thể trong veo, như thần linh, hết sức phi phàm.
Hai người lại giao phong, chiến tới kinh thiên động địa, tu sĩ nhìn thấy mà giật mình.
Còn Ma chủ thì đại chiến với bàn tay khổng lồ, khiến nó không làm gì được Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần mới vừa nghịch thiên cải mệnh không lâu, tiến hành lột xác, tiềm năng ở trong người đã hóa thành thực lực, nhưng vẫn còn chưa nắm vững.
Nhưng qua quá trình chiến đấu, càng lúc, hắn càng quen thuộc hơn với sức mạnh của mình.
Hạ Càn thì ngược lại, vì mở cửa địa ngục, gọi bàn tay Ma thần khổng lồ, hắn đã tiêu hao rất nhiều.
Cộng thêm mới vừa đánh một đòn quyết định với Cổ kiếm tiên, một kiếm đó đã để lại thương tích rất nặng trong người, khiến trạng thái của Hạ Càn không ngừng giảm sút.
Thời gian từng chút trôi qua.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Hạ Càn và Hứa Lạc Trần đánh nhau vô cùng kịch liệt, cả hai đều đã có thương tích chảy máu.
Ma chủ với bàn tay khổng lồ từ cửa địa ngục cũng đánh tới mù mịt, mu bàn tay khổng lồ bị thương, máu màu đỏ thắm yêu dị nhỏ xuống.
Loại máu này rất đáng sợ, vừa rơi xuống, liền làm núi to vạn dặm tan rã, khiến nó hóa thành vùng đất chết.
Thiên Ma Cổ Đồ, hư không đột nhiên dao động.
Một nam tử vô cùng nho nhã, khí chất cao tuyệt xuất hiện.
"Tiểu sư đệ!"
Tiêu Mộ Tuyết đang đánh Thiên Ma Cổ Đồ thấy người kia, thì vui mừng, lập tức kêu lên.
"Sư đệ, ra mắt Đại sư tỷ."
Diệp Bình thấy Tiêu Mộ Tuyết, liền chắp tay.
Hắn luôn tôn kính tất cả sư huynh sư tỷ trong tông môn.
"Tiểu sư đệ, dạo gần đây đệ đều ở Đông Hải long cung phải không?"
Tiêu Mộ Tuyết hỏi như thế.
"Dạ phải. Đệ ở đó để tăng tu vi."
Diệp Bình không giấu giếm, đáp.
"Đại sư huynh của ngươi đâu?"
Tiêu Mộ Tuyết hỏi tiếp.
Vì Ma chủ và Hứa Lạc Trần, giúp thế cục đang chật vật trở nên nhẹ hơn.
Nhưng nàng từng đọc trong cổ tịch ghi rằng, muốn giết chết Ma thần, phải dùng thiên địa lực áp chế, nói cách khác, chỉ có đứa con thiên mệnh mang thiên địa khí vận mới làm được điều đó mà thôi, người khác thì không thể nào giết được.
Nên Tiêu Mộ Tuyết mới muốn biết tung tích của Tô Trường Ngự.
Trong lòng nàng lúc này đã khá là chắc hắn, Tô Trường Ngự chính là đứa con thiên mệnh.
"Ta không biết huynh ấy đi đâu. Mấy hôm trước, sau khi Đại sư huynh truyền cho ta phương pháp tu hành, để ta tăng thực lực, thì đã rời khỏi."
Diệp Bình lắc đầu đáp.
"Đại sư tỷ tỷ yên tâm, lúc chia tay, Đại sư huynh có giao sứ mạng cứu vớt thương sinh lại cho ta."
Diệp Bình nói tiếp.
Sau khi có được ý chí thiên địa, và đọc thư Tô Trường Ngự để lại, Diệp Bình đã biết những chuyện này.
"Giao cho đệ?"
Tiêu Mộ Tuyết không hiểu.
Tô Trường Ngự giao sứ mạng cứu vớt thương sinh lại cho Diệp Bình?
Nghĩa là sao? Làm vậy cũng được?
Vậy còn Tô Trường Ngự làm gì?
"Dạ phải."
Diệp Bình gật đầu, nhìn thấy bên trong Thiên Ma Cổ Đồ, Hứa Lạc Trần đang đại chiến với Hạ Càn, không khỏi thán phục.
"Oa, Lạc Trần sư huynh thật là lợi hại."
Diệp Bình rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy phong tư tuyệt vời này của Hứa Lạc Trần.
Hèn gì Đại sư huynh bảo mình phải tăng lên thực lực.
Vì nếu thực lực không đủ, sẽ không đủ tư cách tham dự vào chiến đấu bậc này, không thể sóng vai chiến đấu với mấy người Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Đại sư tỷ.
Có điều, bây giờ Diệp Bình không chỉ có thực lực Độ Kiếp cảnh, mà còn luyện Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết tới Đại Đạo Thần Ma thể.
Diệp Bình nhìn Thiên Ma Cổ Đồ, ra tay.
Trên người hắn tỏa ra một khí tức khủng bố, hai nắm đấm như bằng tiên kim thần thiết, trong nắm đấm bao hàm cả âm dương ngũ hành, hai quyền đánh ra, bùng ra ánh sáng chói lòa.
Oanh oanh oanh!
Quyền của Diệp Bình đánh vào trên Thiên Ma Cổ Đồ, uy lực cực mạnh, còn hơn cả Tiêu Mộ Tuyết dùng tiên khí đập vào.
Làm mọi người đều nhìn hắn mà vô cùng thán phục, Thanh Vân Đạo Tông này là sao vậy.
Một tông môn nhỏ chưa nghe tới bao giờ, sao lại có nhiều tuyệt thế thiên kiêu như thế.
Giám Thiên Viện có không ít người biết chuyện về đứa con thiên mệnh, biết đứa con thiên mệnh là ở Thanh Vân Đạo Tông, có điều, bọn họ không biết người nào là đứa con thiên mệnh.
Nhìn tình huống bây giờ, sao nhìn ai cũng giống là đứa con thiên mệnh hết vậy.
Thật là quá dữ.
Hứa Lạc Trần thấy Diệp Bình tới, dục vọng giả trâu bò trong lòng trở nên hết sức mãnh liệt.
Nhớ lại hồi đó mình bị Diệp Bình đả kích, sau đó mỗi lần gặp Diệp Bình, chỉ dám ừ hử qua loa.
Bây giờ đã có vốn liếng để giả trâu bò, có thể làm thay đổi cả cục diện, thật là sung sướng.
Hơn nữa, Diệp Bình lúc nào cũng đi theo Tô Trường Ngự, bây giờ, Hứa Lạc Trần hắn sẽ cho Diệp Bình biết, Tô Trường Ngự chỉ là một phế vật mà thôi.
Hứa Lạc Trần hắn mới là đại thần của Thanh Vân Đạo Tông.
Hứa Lạc Trần nghĩ xong, vui vẻ nhìn Hạ Càn, lên tiếng.
"Thì ra chỉ có thế này thôi, nhưng ngươi có thể trở thành đá mài đao cho ta, chết vào tay ta, chính là vinh hạnh của ngươi."
Hứa Lạc Trần nói.
Giọng rất bình thản, nhưng ai nghe vào tai cũng cảm thấy vô cùng phách lối.
Người này là Ma chủng.
Là tà ma diệt thế.
Mà ngươi nói người ta là đá mài đao, chết trong tay ngươi, chính là vinh hạnh.
Móa nó, tinh tướng quá đó.
Có điều, bây giờ Hạ Càn rõ ràng là bị Hứa Lạc Trần và Ma chủ áp chế, mọi người đều rất vui mừng.
Ma chủ nghe hắn nói thế, nét mặt vui hơn hớn, không hổ là nhi tử của ta.
Đủ tự tin, được năm phần phong độ của mình rồi.
Mặt Hạ Càn âm trầm, không nói gì.
Tình hình hiện giờ, rất là bất lợi với hắn. Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ phải bại.
Hạ Càn cực kì khó chịu. Nếu biết trước sẽ như thế này, đánh chết hắn cũng không chọn địa bàn mười nước để ra tay, mà sẽ tiếp tục ẩn núp, tăng thực lực lên trước.
Hắn nhìn qua phía Diệp Bình.
Lúc Diệp Bình xuất hiện, hắn lập tức cảm nhận được sự căm ghét bài xích khắc sâu trong lòng.
Đây là sức mạnh của ý chí thiên địa.
Nói cách khác, Diệp Bình chính là đứa con thiên mệnh, được ý chí thiên địa hỗ trợ.
Hạ Càn không hiểu, không phải đứa con thiên mệnh là Tô Trường Ngự sao? Sao lại thành Diệp Bình?
Nhưng bây giờ tình huống không cho phép hắn nghĩ nhiều, thân là Ma chủng, nếu không bị ý chí thiên địa áp chế, hắn có thể nói là bất tử bất diệt, không ai giết được.
Nhưng bây giờ Diệp Bình xuất hiện, khiến hắn có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Ánh mắt Hạ Càn dữ tợn, không cam lòng, nhưng lòng hắn đã sinh ra ý rút lui. Chỉ cần thoát được trận này, hắn sẽ có cơ hội hồi phục lại.
"Ồ, muốn chạy trốn?"
Hứa Lạc Trần thấy cử chỉ của Hạ Càn, cười khẽ.
Tiếng cười ấy, rơi vào tai Hạ Càn, mang đầy ý tứ khinh miệt.
Dứt lời, Hứa Lạc Trần lại đánh tới. Ngôi sao bầu trời, ngũ linh quanh thân đều hòa vào trong người hắn, hắn như đứng đầu chúng tinh, thực lực điên cuồng tăng vọt, thân thể hắn, như làm bằng thần thiết, tầng tầng thần quang lượn lờ.
Thực lực của Hứa Lạc Trần tăng lên rất lớn.
Chiến đấu lâu như vậy, mà hắn không hề thấy mệt, ngược lại còn bộc phát ra được toàn bộ thực lực của mình.
Ầm!
Hứa Lạc Trần toàn lực ra quyền. Tiếng rồng ngâm hổ gầm phượng minh lập tức vang khắp trời đất.
Phanh!
Hạ Càn bị đánh bay đi, giữa hư không ổn định thân hình.
Chiến đấu của hai người lại bùng nổ. Song lần này, Hứa Lạc Trần rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, cơ thể Hạ Càn không ngừng nứt nẻ, ma huyết vẩy bắn khắp trời.
Sắc mặt tứ đại cường giả Ma giáo càng lúc càng khó coi, đến lúc này, bọn họ đã không còn chiến ý.
Như này còn làm sao mà đánh.
Thiên Ma Cổ Đồ vốn dùng để hiến tế sinh linh mười nước, giờ biến thành lá chắn bảo vệ cho bọn họ.
Mà lá chắn này, bây giờ đã sắp bị phá.
Xong rồi.
Hoàn toàn xong rồi.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên.
Thiên Ma Cổ Đồ bị phá.
Đám người Tiêu Mộ Tuyết, với sự tham gia của Diệp Bình, sau khi dùng toàn lực, cuối cùng, Thiên Ma Cổ Đồ cũng bị bọn họ đánh vỡ.
Các tu sĩ bùng lên reo hò.
Được cứu rồi.
Ngay lúc này, tiếng Hạ Càn vang lên.
"Là các ngươi ép ta."
Giọng nói rất lạnh, vang xa vạn dặm.
Giữa hư không và bốn phương tám hướng, đều xuất hiện cửa địa ngục.
Oanh oanh oanh!
Năm cánh cửa địa ngục, cộng với bàn tay to kia, thành sáu cánh cửa địa ngục.
Mọi người biến sắc.
Một cánh mở ra đã đáng sợ như vậy, giờ xuất hiện tới năm cánh, quả thật là không tưởng tượng nổi.
Năm cánh cửa địa ngục rung lên bần bật, như có tuyệt thế yêu ma muốn chui ra.
"Hạ Càn đây là hi sinh, tự hiến tế chính mình, để hồi phục Ma thần!"
Tiêu Mộ Tuyết kêu to.
Có ánh sáng chiếu ra qua đường ranh khe cửa địa ngục.
Tay trái!
Chân trái!
Chân phải!
Đầu!
Thân thể!
Kết hợp với bàn tay khổng lồ xuất hiện ban nãy, chính là thân thể Ma thần.
Sáu cánh cửa địa ngục, là sáu phần của thân thể Ma thần, Hạ Càn đã dùng một cách khác, hiến tế bản thân, cưỡng ép hồi phục Ma thần.
Những luồng khí tức khủng khiếp tràn ra, ép vỡ cả hư không.
Thấy tình huống này, mọi người tuyệt vọng.
Nếu Ma thần hồi phục, có nghĩa không thể nào chiến thắng.
Vì, hai bên không phải cùng đẳng cấp.
Ma chủ có thể đấu lại được với một bàn tay, đã là rất kinh người.
Toàn bộ tu hành giới, không tìm được một Ma chủ thứ hai như vậy, hơn nữa, nếu sáu cánh cửa đều mở, ráp thành thân thể Ma thần hoàn chỉnh, thì đây không còn là kiểu một cộng một bằng hai, mà là một sự thay đổi về chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận