Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Q4 - Chương 267: Tiền nhân hậu quả, lòng Tô Trường Ngự rối loạn

Hậu hoa viên.
"Ngươi thật sự là phụ thân của ta?"
Tô Trường Ngự ngơ ngác nhìn lão Hạ.
Trí nhớ được khôi phục không nhiều, là những kí ức trong tiềm thức của hắn.
Nhưng chỉ cần nhiêu đó, hắn cũng đã đại khái hiểu ra là mình đã nhầm.
Gì mà mình là con tư sinh, phụ thân vì tham phú quý, leo lên cao, mà bỏ mặc vợ con gì đó, đều là bậy bạ.
"Trường Ngự, trẫm chính là thân phụ của con."
Hạ Đế nói với Tô Trường Ngự, trong mắt có hơi thấp thỏm.
Ông không gọi Tô Trường Ngự là tiểu hữu nữa, mà gọi thẳng là Trường Ngự, như thế thân thiết hơn.
Nhưng, Tô Trường Ngự đáp lại lạnh tanh.
"Thế này rốt cuộc là sao?"
Dù trong lòng hắn đang vô cùng bối rối, hết sức nghi ngờ, nhưng ngoài mặt thì vẫn cực kì dửng dưng.
Cứ như chuyện nhận thân phụ, hay thân thế của hắn đều không ảnh hưởng gì tới hắn, đều chỉ là chuyện vặt mà thôi.
Thấy Tô Trường Ngự lạnh lùng, Hạ Đế trầm mặc, lòng ông rất rối.
Ông vô cùng không muốn nhắc lại những chuyện cũ đó.
Nhưng bây giờ Tô Trường Ngự đã hỏi, ông cũng không giấu nữa.
"Con có biết chuyện Thập hoàng tử của Đại Hạ vương triều mất tích hai mươi bảy năm trước không?"
Hạ Đế bình tĩnh hỏi.
Tô Trường Ngự khẽ gật đầu.
Hắn không biết chuyện này, nhưng nếu bảo không biết, chả phải mất mặt lắm sao?
Nhưng mà nghe lão Hạ nói như này, mình có liên quan gì đó với Thập hoàng tử kia à?
"Trẫm, chính là Đế vương Đại Hạ, còn con, là nhi tử thứ mười của trẫm, Đại Hạ Thập hoàng tử đã mất tích."
"Còn về tung tích của mẫu thân con. Lúc mẫu thân mang thai con, đã bị trúng nguyền rủa, nguyền rủa đó là sau khi nàng sinh con, sẽ mất mạng."
"Nên, ngay khi con lọt lòng ra đời, thấy con đã ra đời an toàn, mẹ con liền tắt thở."
"Lúc ấy, nàng đã dặn trẫm phải lo cho con thật tốt, nuôi con khôn lớn."
"Nhưng chỉ mới được một ngày, có một cao thủ Đại Thừa Cảnh nấp sẵn trong hoàng cung đã nhân cơ hội cướp con đi."
Hạ Đế từ từ kể lại chuyện cũ, giọng rất đau thương.
Đoạn chuyện cũ này, ông không bao giờ muốn nhớ lại, mỗi lần nhớ tới, lòng đều đau đớn.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, nhi tử của ông ra đời, nữ nhân ông yêu nhất đã rời ông mà đi, ông đã dồn mọi yêu thương của mình lên đứa con trai này, thế mà nó cũng bị người ta bắt mất.
"Trường Ngự, ta luôn cho người đi tìm con, tìm suốt hai mươi bảy năm, nhưng đều tìm không được."
"Rốt cuộc, nhờ cái lần ta với Huyền Cơ tới Trần quốc đó, mới gặp được con."
"Ngay lần đầu thấy con, ta đã cảm giác được con chính là nhi tử của ta."
"Nhưng vì một số nguyên nhân, ta không dám nhận thân với con."
Hạ Đế nói tiếp.
Ông không giải thích vì sao lúc ấy lại không nhận thân với Tô Trường Ngự.
Biết Tô Trường Ngự là nhi tử của mình, là đứa bé đã phải sống khổ sở vất vả bên ngoài suốt hai mươi bảy năm, làm ông không dám nhận thân với hắn.
Ông sợ, nếu đột ngột nhận nhau, sẽ làm Tô Trường Ngự không tiếp nhận được, không chịu nhận người phụ thân là ông.
Dù có là đế vương Đại Hạ thì ông cũng sợ, nên ông mới không dám nhận.
Tô Trường Ngự trầm mặc.
Trước giờ hắn vẫn tưởng phụ thân mình là Thái Thượng Huyền Cơ, bởi vì vinh hoa phú quý, nên mới bỏ mình và mẫu thân, nên hắn mới muốn cắt đứt quan hệ.
Dù có đổi Thái Thượng Huyền Cơ thành lão Hạ, thì cũng vậy.
Nhưng mà không ngờ, hắn lại không phải là con tư sinh, mà là Đại Hạ hoàng triều Thập hoàng tử.
Phụ thân hắn cũng không phải vì tham vinh hoa phú quý, leo cành cao mà bỏ rơi vợ con. Mẫu thân hắn là vì sinh hắn nên mới chết.
Những tin tức này, làm hắn nhất thời không tiếp nhận nổi.
Hắn nhớ tới lúc còn ở Đại Càn vương triều, lúc ấy thiên tử và hoàng hậu Đại Càn đã đối xử với hắn rất tốt.
Lúc ấy, Tô Trường Ngự còn tưởng là do mình có dáng dấp đẹp trai, nhưng bây giờ, hắn đã hiểu.
Đó là vì thân phận của hắn.
Có lẽ lúc đó, Chử Nhu Vân đã nhận ra hắn rồi, nên mới bảo hắn gọi mình là cô cô.
Còn đế vương Đại Càn chính là cữu cữu của hắn.
Nhưng hai người đều không nói cho hắn biết.
Diệp Bình đứng đó cũng ngơ ngác.
Hắn không ngờ Đại sư huynh lại là Đại Hạ Thập hoàng tử trong truyền thuyết.
Hắn đi ra ngoài nhiều hơn Tô Trường Ngự, đã được nghe nói về chuyện của Đại Hạ Thập hoàng tử không ít.
Hoàng tử đang ở ngay bên cạnh mình?
Nhìn Tô Trường Ngự đang trầm mặc, Hạ Đế vô cùng hồi hộp.
"Trường Ngự, trẫm có lỗi với con, có lỗi với mẫu thân con, để con phải chịu khổ suốt bao năm nay."
"Trẫm sẽ đền bù những gì đã thiếu con, con muốn cái gì, có yêu cầu gì, trẫm cũng sẽ làm cho con."
Hạ Đế tiếp tục lên tiếng, lời lẽ lẫn ánh mắt đều căng thẳng.
Ông không biết phải đối mặt với Tô Trường Ngự thế nào, chỉ biết hứa hẹn mọi thứ với hắn, hy vọng hắn chịu nhận mình.
Tô Trường Ngự trầm mặc, vẫn dửng dưng như cũ.
Lòng hắn bây giờ rất loạn, không tiếp nhận và tiêu hóa nổi những tin tức mình vừa nhận được.
Lúc ấy, khi Thái Hoa đạo nhân nói với hắn rằng hắn có lẽ là con tư sinh, Tô Trường Ngự đã khó chịu trong lòng rất lâu.
Và bây giờ, Hạ Đế đột nhiên nói cho hắn nhiều thông tin như này, bảo hắn làm sao tiếp nhận nổi.
Hạ Đế nhìn Tô Trường Ngự, còn muốn nói gì đó nữa, nhưng không nói ra được.
Ông không biết phải làm gì.
Toàn cảnh trở nên im phăng phắc.
Một lúc sau, Diệp Bình lên tiếng.
"Đại sư huynh, hay là chúng ta ở tạm đây một lúc, để huynh bình tĩnh lại rồi tính tiếp."
Diệp Bình nói.
Hắn biết lúc này trong lòng Tô Trường Ngự nhất định rất phức tạp.
Không ai có thể tiếp nhận nổi một chuyện như thế này.
"Đúng đúng đúng, Trường Ngự, hay con cứ bình tâm lại trước đã."
Hạ Đế vội nói theo.
Ông thấy mình hơi nóng vội, loại chuyện này cơ bản là không thể nào gấp được.
Mình mà còn tâm loạn như ma, Tô Trường Ngự làm sao mà chịu nổi.
Tô Trường Ngự gật đầu, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Hắn cần chút thời gian để tiêu hóa những tin tức này.
Hạ Đế cho người đưa Tô Trường Ngự với Diệp Bình tới hoàng cung nghỉ ngơi.
Tô Trường Ngự và Diệp Bình lên xe ngựa rồi, Hạ Đế mới nói với Thái Thượng Huyền Cơ.
"Huyền Cơ, ngươi nói xem, Trường Ngự nó có chịu tiếp nhận trẫm không?"
Giọng ông nặng nề, trong lòng thấp thỏm.
"Thần tin Trường Ngự tiểu hữu nhất định sẽ tiếp nhận bệ hạ."
Thái Thượng Huyền Cơ cúi đầu đáp.
Ông ta còn có thể nói gì, chỉ có thể nói theo ý Hạ Đế thôi.
Nhìn dáng vẻ của Thái Thượng Huyền Cơ, làm sao Hạ Đế không biết ý ông ta, ông đành cười khổ.
Thái Thượng phủ cách hoàng cung không xa, chỉ chốc lát sau, Tô Trường Ngự với Diệp Bình đã tới hoàng cung, được sắp xếp vào một cung điện.
"Nếu hai vị đại nhân có gì phân phó, xin cứ gọi."
Thái giám dẫn đường cho họ cung kính nói.
Đây là thái giám cận thân của Hạ Đế, Hạ Đế đã sai ông ta phục vụ hai người Tô Trường Ngự cho thật tốt, có yêu cầu gì cũng làm theo, có cái nào không làm được thì báo thẳng cho ông.
Trở thành thái giám cận thân của Hạ Đế, đương nhiên phải giỏi về sát ngôn quan sắc, xử sự khéo léo, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Hạ Đế trịnh trọng như vậy, đương nhiên vô cùng cung kính.
"Đã làm phiền."
Diệp Bình gật đầu.
"Trường Ngự sư huynh, huynh không sao chứ?"
Diệp Bình nhìn Tô Trường Ngự, quan tâm hỏi.
Bình thường, lúc nào Tô Trường Ngự trông cũng hờ hững dửng dưng, lúc này dù trông cũng vẫn dửng dưng, nhưng Diệp Bình biết hắn lâu như vậy, vẫn nhận ra được có chỗ thay đổi.
Từ khi bái nhập vào Thanh Vân Đạo Tông, Đại sư huynh rất quan tâm hắn, nhiệt tình dạy dỗ hắn, nên Diệp Bình cũng rất quan tâm người ta.
"Tiểu sư đệ, ta không sao, chỉ là nhất thời không tiếp nhận nổi sự thật này thôi, từ từ bình tĩnh lại là ổn."
Tô Trường Ngự lắc đầu, đáp.
Trước hắn nghĩ phụ thân bỏ rơi vợ con, nên hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần tới chấm dứt quan hệ.
Không ngờ sự thật lại khác với điều hắn nghĩ.
"Được, Đại sư huynh, huynh nghỉ ngơi cho khỏe, dù huynh có quyết định thế nào, đệ cũng ủng hộ huynh."
Diệp Bình gật đầu.
Tô Trường Ngự ấm áp trong lòng, gật đầu.
Diệp Bình không quấy rầy Tô Trường Ngự nữa, hắn đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Ở trong phòng.
Hắn chợt nhớ ra một chuyện, hắn có một bằng hữu Thập công chúa Đại Hạ, Hạ Thanh Mặc.
Lần chia tay lúc trước, hắn đã nói sau này nếu có tới hoàng cung Đại Hạ sẽ tới tìm nàng chơi, hôm nay nếu đã tới đây rồi, dù gì cũng không có việc gì để làm, đương nhiên cũng nên đi gặp một chút.
Thế là, Diệp Bình rời khỏi cung, đi ra hỏi thái giám chỗ của Hạ Thanh Mặc.
"Khải bẩm các hạ, cung của Thập công chúa là Thanh Phượng Điện."
Thái giám trả lời, còn chủ động tìm người dẫn Diệp Bình đi.
Nếu là người bình thường, đương nhiên không thể đi lại lung tung trong hoàng cung.
Chứ đừng nói gì là một nam tử đi gặp công chúa.
Nhưng mà Hạ Đế đã dặn rồi, bảo ông ta phục vụ Tô Trường Ngự và Diệp Bình thật tốt, có yêu cầu gì cũng đáp ứng.
"Làm phiền."
Diệp Bình gật đầu.
Thế là, một người thị vệ đi tới, dẫn Diệp Bình đi Thanh Phượng Điện.
Trong hoàng cung, có trận pháp cấm chế, không thể phi hành, Diệp Bình cách Thanh Phượng Điện của Hạ Thanh Mặc khá xa, đi mất cả nửa canh giờ.
Đi tới Thanh Phượng Điện, liền có người vào trong báo tin.
"Thanh Mặc công chúa, đã lâu không gặp."
Diệp Bình nhìn Hạ Thanh Mặc đi ra, nở nụ cười ấm áp.
"Diệp Bình sư huynh, sao ngươi lại tới đây."
Hạ Thanh Mặc đi ra, thấy Diệp Bình thì rất vui, đồng thời cũng đầy ngạc nhiên.
Nghe tỳ nữ bẩm báo, nàng còn không dám tin.
"Bởi vì Trường Ngự sư huynh có chút chuyện, nên tới hoàng cung một chuyến."
Diệp Bình đáp.
"Trường Ngự sư huynh, Trường Ngự sư huynh làm sao? ".
Hạ Thanh Mặc tò mò.
"Chút chuyện riêng thôi, ngươi dạo này thế nào?"
Diệp Bình lắc đầu, không trả lời câu hỏi kia.
Hạ Đế là thân phụ của Tô Trường Ngự, có nghĩa Hạ Thanh Mặc, chính là muội muội của Đại sư huynh, nhưng mà Đại sư huynh vẫn chưa đưa ra quyết định, nên đương nhiên Diệp Bình sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận