Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 266: Khôi phục trí nhớ, lão Hạ là cha ruột của ta?
Nhìn Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế đi tới.
Tô Trường Ngự tự nhiên có cảm giác mình muốn phát bệnh.
Hắn yên lặng.
Cố gắng bắt mình không được nói.
Thái Thượng Huyền Cơ dần đi tới gần.
Rốt cuộc, Tô Trường Ngự vẫn không nhịn được.
"Ta đã biết tất cả mọi chuyện."
Giọng nói rất là lạnh nhạt.
Tô Trường Ngự không quay đầu lại, hắn đứng dưới cây hoa đào, như đang thưởng thức cảnh đẹp, quay lưng về phía Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế.
Cây hoa đào rung lên, những cánh hoa đào bay lả tả đầy trời, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng mọi thứ đối với Tô Trường Ngự đều trở nên ảm đạm, cảnh đẹp như vậy cũng đẹp một cách ảm đạm.
Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế bối rối.
Biết hết rồi?
Biết cái gì? Tô Trường Ngự biết mình là Thập hoàng tử?
Hai người nhớ tới tin tức họ nhận được trước đó. Tô Trường Ngự là từ Đại Càn tới đây, chẳng lẽ lúc ở Đại Càn, Tô Trường Ngự đã biết thân thế của mình?
Chuyện này rất có khả năng.
Nhưng nếu là vậy, sao Tô Trường Ngự lại nói mình là con tư sinh của Thái Thượng Huyền Cơ?
Nhất định là vì Tô Trường Ngự không thể vào được hoàng cung tìm Hạ Đế, nhưng sẵn có lệnh bài lúc đó Thái Thượng Huyền Cơ cho, nên dùng nó để tới phủ của Thái Thượng Huyền Cơ.
Đến lúc đó, Thái Thượng Huyền Cơ tất nhiên sẽ bẩm báo cho Hạ Đế.
Đoán xong, Hạ Đế muốn lên tiếng, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.
Vốn ông đã nghĩ mình sẽ không che giấu nữa, sẽ nói cho Tô Trường Ngự biết, nhưng khi Tô Trường Ngự bảo mình đã biết hết, thì ông lại chẳng biết nói gì tiếp theo.
Tô Trường Ngự nói xong cũng ngây ra. Tự nhiên phát bệnh nói linh tinh, làm những lời hắn vốn định nói bị làm cho rối loạn.
Nhưng thôi, cũng không sao.
Thái Hoa đạo nhân đã phân tích với hắn rồi, hắn là con tư sinh, phụ thân của hắn là lão Huyền, hồi đó vì vinh hoa phú quý, mà bỏ rơi hắn và mẫu thân của hắn.
Hắn soạn lại lời muốn nói, những lời để cắt đứt quan hệ với nhau.
"Dù ta biết ngươi có nỗi khổ, nhưng loại chuyện bỏ rơi vợ con, ta không thể nào chấp nhận được".
"Nói cho ta biết mẫu thân ta ở đâu, sau đó từ ngày hôm nay, giữa hai chúng ta không còn dây mơ rễ má gì nữa."
Tô Trường Ngự xoay người lại, lạnh lùng nhìn Thái Thượng Huyền Cơ.
Đôi mắt hắn, như tinh không mênh mông, như muốn nhìn thấu Thái Thượng Huyền Cơ.
Thái Thượng Huyền Cơ ngẩn ra.
Vứt bỏ nương tử? Nói cho ngươi biết tung tích của mẫu thân ngươi? Từ đây không còn dây dưa rễ má gì nữa? Ngươi đang nói cái gì thế?
Sao ta nghe mà không hiểu gì hết.
Hơn nữa ngươi nói thì nói, nhìn ta làm gì?
Thái Thượng Huyền Cơ khó chịu.
Hạ Đế cũng ngẩn người, mặt tối sầm.
Cái quái gì thế?
Sao ta lại thành bỏ rơi vợ con?
Bậy bạ! Là ai dám vu khống trẫm?
Tô Trường Ngự là từ Đại Càn tới, lại còn biết tất cả các việc này.
Đúng rồi!
Nhất định là hoàng thất Đại Càn đã tiếp xúc tới Tô Trường Ngự, nhận ra Tô Trường Ngự, biết hắn là Thập hoàng tử, là ngoại chất của đế vương Đại Càn, nên nói mọi chuyện cho hắn biết.
Nhưng mà, chỉ vì những chuyện đã qua, mà lại không đi nói sự thật cho Tô Trường Ngự, ngược lại còn đi bóp méo sự thật, nói xấu ông, để Tô Trường Ngự cắt đứt quan hệ với ông.
Hạ Đế giận lắm, nhưng buồn còn nhiều hơn.
Diệp Bình không nói gì, chỉ im lặng đứng một bên.
Trước khi tới, Tô Trường Ngự đã nói với hắn, phụ thân của mình vì tham vinh hoa phú quý, leo lên cao mà bỏ mặc mình và mẫu thân.
Nên phải tới để kết thúc mọi chuyện.
Hắn đương nhiên là ủng hộ mọi suy nghĩ và hành động của Đại sư huynh.
Thái Thượng Huyền Cơ hiểu ra, Tô Trường Ngự đang hiểu lầm cái gì.
Chẳng những hiểu lầm ông ta là thân phụ hắn, còn hiểu lầm là ông ta vứt bỏ vợ con.
Làm ông ta hết sức khó xử.
Ông ta không nói gì, để xem Hạ Đế nói thế nào thôi.
Hạ Đế thấy Thái Thượng Huyền Cơ nhìn mình, đương nhiên là hiểu ý, ông cười khổ, ra hiệu cho Thái Thượng Huyền Cơ giải thích giùm.
Vì ông thật sự không biết phải nói thế nào.
Dù ông là đế vương Đại Hạ.
Nhưng ông không biết làm sao để kể lại mọi chuyện với Tô Trường Ngự.
Nhất là khi bây giờ đang có nhiều hiểu lầm như vậy.
Làm ông không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.
Thái Thượng Huyền Cơ khó chịu, không phải ban nãy ngài còn đầy kiên quyết lắm sao?
Sao tới lúc này lại đẩy ta ra giải quyết?
Nhưng không có cách nào, Thái Thượng Huyền Cơ đành nói với Tô Trường Ngự.
"Tiểu hữu, trong này có chuyện hiểu lầm."
"Không có chuyện bỏ rơi vợ con, hơn nữa, thân phụ của ngươi cũng không phải là ta, thân phụ ngươi, là lão gia nhà ta."
Thái Thượng Huyền Cơ nói với Tô Trường Ngự.
Nghe được lời này, Diệp Bình thầm gật đầu.
Ban đầu Tô Trường Ngự nói với hắn, trong lão Huyền với lão Hạ có một người là thân phụ của mình, lúc ấy, Diệp Bình đã nghĩ ngay đó là lão Hạ.
Bởi vì tướng mạo của lão Huyền hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với Tô Trường Ngự, ngược lại, tướng mạo của lão Hạ lại có điểm tương tự với Tô Trường Ngự.
Nên khi Tô Trường Ngự nói với hắn là lão Huyền, hắn còn kinh ngạc.
Xem ra Đại sư huynh đã hiểu lầm, coi nhầm lão Huyền với lão Hạ, nhưng không sao, có hiểu lầm thì gỡ bỏ xong là được rồi.
Hắn không nói gì, an tĩnh đứng một bên.
Tô Trường Ngự nhìn Thái Thượng Huyền Cơ, ngoài mặt thì hờ hững, nhưng trong lòng thì căng thẳng.
Vì đây là đối mặt với phụ thân mình mà.
Nhưng khi nghe Thái Thượng Huyền Cơ nói xong, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu, xua tan mất căng thẳng kia.
Tô Trường Ngự suy nghĩ rất đơn giản.
Thân phụ của mình kém quá, không có gan dám đảm đương.
Hèn gì lúc ấy lại làm ra chuyện như vậy, chỉ vì ham vinh hoa phú quý mà bỏ mặc nhi tử và mẫu thân hắn.
Đến lúc này mình đến trước mặt y nói đã biết như thế, còn đùn đẩy trách nhiệm, quăng cho lão Hạ, nói lão Hạ là thân phụ của mình.
Thì là tồi lắm lắm đó.
"Ngay cả việc này mà ngươi cũng không dám nhận? Còn quăng cho người khác?"
"Ta biết, lần này ta tới, sẽ làm ngươi khó coi, nhưng việc đã đến nước này, ta cũng không để tâm gì nữa, chỉ cần ngươi nói cho ta biết tung tích của mẫu thân ta."
Tô Trường Ngự nói.
Biểu tình vô cùng lạnh lùng.
Thái Thượng Huyền Cơ lúng túng, không nói ra lời.
Bảo ông ta nói gì giờ.
Đều do lúc đầu, Hạ Đế bảo ông ta tặng đồ cho Tô Trường Ngự, làm Tô Trường Ngự hiểu lầm, tưởng ông ta là phụ thân hắn, bây giờ biết giải thích từ đâu đây.
Hạ Đế chỉ còn biết cười khổ.
Ông hít sâu một hơi, bắn một tia sáng vàng vào người Tô Trường Ngự.
Kim quang bắn vào mi tâm của Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự chưa kịp phản ứng.
Trong đầu hắn đột ngột xuất hiện rất nhiều hình ảnh kí ức, trôi qua vèo vèo như đang cưỡi ngựa ngắm hoa.
Hoàng cung.
Đại điện.
Gương mặt của lão Hạ.
Và… một nữ nhân.
Đây là những kí ức đã bị niêm phong sâu trong đầu Tô Trường Ngự, giờ được Hạ Đế khôi phục lại.
Thấy những ký ức này, Tô Trường Ngự ngây ra.
Hả?
Tô Trường Ngự bối rối.
Mình nhầm thật?
Như này thì…
Lão Hạ mới là thân phụ của mình?
Đây rốt cuộc là chuyện gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận