Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 269: Hôn ước hủy bỏ, Hạ Đế trách mắng Thái tử

Diệp Bình trở lại chỗ ở.
Gõ cửa phòng.
"Trường Ngự sư huynh."
Trong phòng.
Tô Trường Ngự đang nằm trên giường suy tính đời người.
Hắn đã bình tĩnh lại rồi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra kết quả mà mình muốn, hoàn cảnh nơi này không thoải mái, hắn không tập trung suy nghĩ được.
Hắn chợt thấy nhớ vách núi của Thanh Vân Đạo Tông, nếu bây giờ đứng ở đó, ngửa mặt trông lên tinh không, hẳn là hắn sẽ nghĩ ra ngay.
Nghe thấy tiếng Diệp Bình, Tô Trường Ngự bừng tỉnh khỏi suy tư.
"Vào đi."
Tô Trường Ngự lên tiếng.
Diệp Bình đẩy cửa phòng, đi vào.
"Ra mắt Đại sư huynh."
Diệp Bình đi vào trong phòng, chắp tay chào.
"Tiểu sư đệ, không cần khách khí."
Tô Trường Ngự nhàn nhạt đáp, rồi hỏi hắn.
"Sư đệ tìm ta, có chuyện gì?"
Tô Trường Ngự bình thản hỏi.
Diệp Bình thấy Tô Trường Ngự như vậy, biết hắn đã bình tĩnh lại rồi.
Không khỏi thầm nhủ, quả không hổ là Đại sư huynh, đã sớm nhìn thấu tất cả.
"Đại sư huynh, huynh có nhớ Thanh Mặc công chúa không?"
Diệp Bình hỏi.
Tô Trường Ngự gật đầu.
Có nhớ. Là bằng hữu hồi đó Diệp Bình đưa về Thanh Vân Đạo Tông, lúc mới tới tông môn vừa thấy hắn đã yêu, luôn ở trong bóng tối nhìn lén hắn.
Nữ nhân thầm mến hắn rất nhiều, nhưng Hạ Thanh Mặc thì hắn nhớ.
Lúc đối phương rời khỏi Thanh Vân Đạo Tông, hắn còn tặng người ta một quyển bí tịch làm lễ vật.
Cũng không biết đối phương có coi luyện bí tịch đó hay không.
Hình như Hạ Thanh Mặc là Đại Hạ Thập công chúa, chẳng lẽ mới vừa rồi tiểu sư đệ đã đi gặp Hạ Thanh Mặc, và gặp phải chuyện gì?
Tô Trường Ngự nghĩ thế.
"Đệ muốn nói với ta chuyện có liên quan tới Thanh Mặc công chúa?"
Tô Trường Ngự nhàn nhạt hỏi.
"Dạ, Đại sư huynh, ta mới vừa gặp Thanh Mặc công chúa, biết được nàng sắp bị gả tới Đại Trạch vương triều, nhưng mà Thanh Mặc công chúa không muốn điều đó, nên ta mới tới tìm Đại sư huynh nhờ huynh giúp đỡ."
Đối mặt Tô Trường Ngự, Diệp Bình không chút ngại ngần, nói thẳng luôn chuyện của Hạ Thanh Mặc.
Tô Trường Ngự không trả lời liền.
Mà ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Bình.
Lúc ấy, Thanh Mặc công chúa thích hắn, cứ luôn nhìn lén hắn, sau đó khi biết mình yêu phải một người không có hy vọng, thì quyết định bỏ qua, không nhìn lén hắn nữa.
Sau đó, trở nên thân thiết hơn với tiểu sư đệ.
Trong nháy mắt, Tô Trường Ngự đã hiểu ra, nhìn Diệp Bình thêm mấy lần.
Tiểu sư đệ cũng đã tới cái tuổi này.
Đúng là nên suy xét việc này rồi.
Mình là Đại sư huynh, sao mà không giúp được. Có câu huynh trưởng như cha, đây là chuyện lớn, liên quan tới cả đời của tiểu sư đệ.
Nhưng mình giúp bằng cách nào?
Lão Hạ!
Nói thật, lúc này Tô Trường Ngự vô cùng không muốn nhìn thấy Hạ Đế.
Tuy hắn đã bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn chưa biết phải đối mặt với Hạ Đế như thế nào.
Nhưng chuyện này liên quan tới cả đời của tiểu sư đệ.
"Tiểu sư đệ, đệ yên tâm, cứ để chuyện này cho ta."
Tô Trường Ngự nhàn nhạt nói.
Dù hắn không thấy chắc chắn lắm, nhưng nếu giờ mặt nhăn mày nhíu bảo thôi để ta thử đi tìm Hạ Đế nói thử xem sao, chả phải là mất mặt hay sao?
"Ta thay Thanh Mặc công chúa đa tạ Đại sư huynh."
Diệp Bình rất vui vẻ, hắn rất là tin tưởng Tô Trường Ngự, Đại sư huynh mà ra tay, nhất định là thành công.
"Tiểu sư đệ, đệ ở đây chờ tin ta."
Tô Trường Ngự nói xong, đi ra khỏi phòng.
Hắn thở ra một hơi, nghĩ thôi thì đi tìm Hạ Đế, giải quyết sự rối loạn trong lòng.
Đã đồng ý với tiểu sư đệ rồi.
"Đại nhân, ngài có gì phân phó?"
Thái giám đứng trực ngoài điện lập tức bước lên, khom người hỏi.
"Ta muốn gặp lão... Hạ Đế."
Tô Trường Ngự lạnh nhạt nói.
"Đại nhân mời đi cùng ta, tiểu dẫn đường cho ngài!"
Thái giám kia không hỏi nhiều, kể cả chuyện bảo đi gặp Hạ Đế cũng đồng ý luôn.
Vì ông ta nhớ lời Hạ Đế đã dặn.
Tô Trường Ngự gật đầu, đi theo thái giám.
Điện Dưỡng Tâm.
Hạ Đế ngồi trong điện, phê duyệt tấu chương.
Nhưng chưa đụng vào một tấu chương nào. Vì chuyện của Tô Trường Ngự mà đến giờ lòng ông vẫn rối bời, chỉ cần nghĩ đến chuyện Tô Trường Ngự sẽ không chịu nhận mình, là không còn lòng dạ nào xử lý công việc.
Lúc này, một thái giám đi vào điện, bẩm báo.
Hạ Đế nghe xong, đứng bật dậy, cả người tỉnh táo hẳn.
"Mau, mau dẫn Trường Ngự vào."
Hạ Đế rất kích động, vội đi ra ngoài điện, thấy Tô Trường Ngự đứng ở đó, mặc áo bào xanh, như trích tiên hạ phàm.
"Trường Ngự, mau vào."
Hạ Đế nhìn Tô Trường Ngự, giọng căng thẳng.
Tô Trường Ngự đến tìm ông, nhất định là có chuyện, hẳn là đã quyết định có chịu nhận ông không.
"Ta đến tìm ngươi, là có việc muốn nhờ ngươi giúp."
Tô Trường Ngự nói, giọng rất lạnh nhạt.
Hạ Đế nghe vậy thì thất vọng, Tô Trường Ngự tìm mình, không phải là để nhận mình.
Nhưng mà có chuyện đi tìm nhờ ông giúp, cũng là một khởi đầu tốt rồi.
"Chuyện gì, con nói, trẫm nhất định sẽ làm cho con."
Hạ Đế đáp.
"Là chuyện hôn sự của Thanh Mặc công chúa. Nàng không muốn gả đi, nên ta hy vọng ngươi hủy bỏ chuyện hôn sự này, cho nàng tự lựa chọn."
Tô Trường Ngự nói thẳng.
Hắn không nói vòng vo, hắn không làm được chuyện như thế.
Hạ Đế khẽ cau mày. Không ngờ Tô Trường Ngự tìm ông lại vì hôn sự của Hạ Thanh Mặc.
Hơi lạ ha. Làm sao Tô Trường Ngự biết chuyện của Hạ Thanh Mặc, còn tới bảo ông hủy nó đi?
Hôn sự của Hạ Thanh Mặc với Tam hoàng tử Đại Trạch khá quan trọng với Đại Hạ.
Nhưng Hạ Đế cũng chẳng nghĩ nhiều, quyết định luôn.
Đây là lần đầu tiên Tô Trường Ngự tới tìm ông, nhờ ông giúp đỡ, làm sao ông từ chối được.
Hôn sự này, muốn bỏ thì bỏ thôi, dù gì chuyện giữa hai nước với nhau, một cái hôn sự cũng không giải quyết được.
"Được, trẫm đồng ý với con, hủy hôn sự của Thanh Mặc, để cho nó tự chọn."
Hạ Đế nói.
"Đa tạ."
Tô Trường Ngự thấy Hạ Đế đồng ý với mình sảng khoái như vậy, thì cảm ơn.
"Không có gì, chỉ cần Trường Ngự con vui vẻ là được."
Được Tô Trường Ngự cảm ơn, Hạ Đế rất vui vẻ.
Nhưng thấy hắn còn chưa gọi mình là phụ thân, liền hiểu hắn vẫn còn chưa tiếp nhận mình, thôi thì bước từng bước vậy.
"Trường Ngự, con ở trong cung đã quen chưa?"
Hạ Đế hỏi, muốn tán gẫu với Tô Trường Ngự.
"Cũng được. Nếu không có gì, thì ta cáo từ."
Tô Trường Ngự hờ hững trả lời.
Trong lòng hắn không hờ hững như bề ngoài, mà đang rất rối. Hắn không biết nói chuyện gì với Hạ Đế, nên mới tỏ ra như vậy.
"Được, vậy con đi về nghỉ đi, có chuyện gì, thì cứ trực tiếp tới tìm trẫm."
Hạ Đế cũng không nói nhiều, chỉ dặn thái giám chú ý phục vụ Tô Trường Ngự.
Nhìn Tô Trường Ngự rời đi, Hạ Đế trở lại điện Dưỡng Tâm, lập tức hạ lệnh, cho người đi hủy hôn ước của Hạ Thanh Mặc và Đại Trạch.
Tô Trường Ngự đi trên đường, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện với Hạ Đế lần này, hắn cảm nhận rất rõ, rằng mình không tiếp nhận được Hạ Đế, không tiếp nhận được thân phận Đại Hạ Thập hoàng tử.
Nhưng mình mới nhờ người ta giúp đỡ, mà bảo mình không tiếp nhận được chuyện này, thì không tốt lắm.
Cũng có thể cuộc gặp vừa rồi đã ảnh hưởng tới tâm tình.
Tô Trường Ngự định để mình bình tĩnh lại, mấy ngày nữa sẽ xem lại, nếu vẫn cảm thấy không chấp nhận được, sẽ nói luôn cho Hạ Đế biết, rồi trở về làm Đại sư huynh của Thanh Vân Đạo Tông.
Nghĩ xong, Tô Trường Ngự cảm thấy cả người thoải mái hẳn.
Trở lại chỗ ở, thấy Diệp Bình đang đọc sách.
"Trường Ngự sư huynh."
Diệp Bình thấy Tô Trường Ngự trở lại, liền đứng dậy.
"Tiểu sư đệ, chuyện Thanh Mặc công chúa, sư huynh đã tìm lão Hạ giải quyết, hủy bỏ hôn ước, cho nàng tự lựa chọn, đệ phải cố gắng lên."
Tô Trường Ngự bình tĩnh nói.
"Đa tạ Đại sư huynh, đương nhiên ta sẽ cố gắng thật tốt."
Diệp Bình chắp tay cảm ơn.
Không ngờ Đại sư huynh nhanh vậy đã giải quyết xong chuyện hôn ước của Thanh Mặc công chúa.
Lúc Tô Trường Ngự bảo hắn cố gắng lên, Diệp Bình cũng chẳng nghĩ gì, còn tưởng ý Tô Trường Ngự là bảo mình đừng để bị những chuyện này làm phân tâm, phải cố gắng tu hành cho tốt.
Tô Trường Ngự vỗ vai Diệp Bình, rồi về phòng để tiếp tục suy tính đời người.
Cũng trong lúc này.
Đại Hạ hoàng cung.
Điện Thái tử, Đại Hạ Thái tử ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm.
"Ngươi nói, phụ hoàng đã hủy bỏ hôn ước với Đại Trạch?"
Giọng Thái tử lạnh như băng.
"Đúng vậy, điện hạ."
Một người đứng dưới điện, cúi đầu trả lời.
"Lý do là gì?"
Hạ Càn hỏi.
Hôn ước giữa Đại Hạ vương triều và Đại Trạch vương triều này chính là do một tay hắn thúc đẩy, gắn Đại Hạ với Đại Trạch lại với nhau.
Hạ Đế cũng biết chuyện này, sao bây giờ hôn lễ sắp tới nơi, Hạ Đế lại đột nhiên hủy bỏ.
"Không có nguyên nhân, bệ hạ chỉ hạ lệnh hủy bỏ hôn ước của Thập công chúa và Tam hoàng tử Đại Trạch, còn nói sau này không được can thiệp vào chuyện hôn nhân của Thập công chúa."
Nam tử ở dưới điện trả lời.
"Để ta đi hỏi phụ hoàng!"
Hạ Càn đi ra đại điện, đi thẳng tới Dưỡng Tâm Điện.
Một khắc sau.
Hạ Càn đi tới ngoài điện Dưỡng Tâm.
"Phụ hoàng."
Hạ Càn gọi vào điện.
"Vào."
Giọng lạnh nhạt của Hạ Đế vang lên.
"Nhi thần ra mắt phụ hoàng."
Hạ Càn đi vào điện Dưỡng Tâm.
"Tới Dưỡng Tâm Điện có chuyện gì?"
Hạ Đế nhìn Hạ Càn, thanh âm hết sức bình tĩnh.
"Nhi thần nghe nói phụ hoàng hủy bỏ hôn ước với Đại Trạch nên tới hỏi nguyên nhân. Hôn ước này có liên quan tới căng thẳng ở biên giới của hai nước, nếu hủy ước với Đại Trạch, Đại Hạ vương triều sẽ bị tổn thất."
Hạ Càn nói.
"Hạ Càn, trẫm đã bảo ngươi rồi, khoảng thời gian này đừng tham dự vào chuyện gì nữa, im lặng ở trong cung, học cách dưỡng tâm."
Hạ Đế nhìn Hạ Càn, bình tĩnh nói, sự bình tĩnh ấy làm người ta thấy sợ.
"Phụ hoàng, nhi thần chỉ là không hiểu, hôn lễ này đối với Đại Hạ ta chỉ có lợi, không có hại."
Hạ Càn quỳ xuống, cúi đầu.
"Hạ Càn, trẫm đã từng bảo ngươi, dù hiện giờ Đại Hạ không sánh bằng Đại Trạch, dù sao thì Đại Hạ vương triều cũng vẫn là Đại Hạ vương triều!"
"Đại Hạ chúng ta hiện giờ loạn trong giặc ngoài, không phải chỉ dùng một cái hôn sự là có thể giải quyết."
"Ngươi là Thái tử Đại Hạ, mà cứ chăm chăm để ý tới chuyện của Đại Trạch vương triều, trẫm bảo hủy hôn ước này, mà còn dám chạy tới đây hỏi trẫm."
"Ngươi coi mình là cái gì, phụ thần của Đại Trạch vương triều hả?"
Giọng Hạ Đế rền vang như sấm, làm Hạ Càn tái mặt.
"Phụ hoàng, nhi thần... Nhi thần chỉ là lo cho Đại Hạ..."
Hạ Càn quỳ xuống, mặt tái đi, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Trẫm bảo ngươi đi học cách dưỡng tâm cho tốt, mà lâu như vậy, ngươi vẫn không tiến bộ một chút nào."
"Ngươi quay trở về, tiếp tục suy nghĩ lại cho trẫm, những chuyện này bây giờ không cần ngươi quản."
Giọng Hạ Đế đã trở lại bình tĩnh.
"Dạ, nhi thần sẽ quay về suy ngẫm lại thật kĩ."
Thái tử Hạ Càn không dám nói thêm, cúi đầu đi ra Dưỡng Tâm Điện.
Nhìn Thái tử đi ra, ánh mắt Hạ Đế lộ vẻ thất vọng, trong đầu hiện ra hình ảnh Tô Trường Ngự, mang hai người ra so sánh với nhau.
"Ài."
Hạ Đế thở dài một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận