Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 153: Vương đạo hữu, đã lâu không gặp !

Trên núi hoang.
Thấy không gian vặn vẹo, sư tôn Vương Minh Hạo, không khỏi lộ ra vẻ cảnh giác.
Ông ta đã hẹn Ma Thần Giáo gặp mặt ở đây.
Ông ta bắt cóc Đại Hạ Thập công chúa, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, ông ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Nên thấy không gian đột nhiên vặn vẹo, đương nhiên lão giả trở nên cảnh giác.
Vì ông ta không biết đối phương là ai.
Dao động không gian nhanh chóng biến mất, cách đó không xa xuất hiện một bóng người.
Một nam tử tuổi còn trẻ, phong thần tuấn lãng, khí chất bất phàm, mặc một bộ áo trắng, trông rất nho nhã.
"Là ngươi!"
Khi Vương Minh Hạo nhìn rõ bộ dáng người này, hắn không khỏi nghẹn ngào bật thốt.
"Ai?"
Sư tôn Vương Minh Hạo cũng lên tiếng cùng lúc, ánh mắt đầy cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
"Sư phụ, hắn chính là Diệp Bình!"
Vương Minh Hạo đáp. Không ngờ Diệp Bình lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Nói thật, từ khi sau thất bại ở Thanh Châu kiếm đạo, lúc nào Vương Minh Hạo cũng mong muốn gặp Diệp Bình, hắn nghĩ nguyên nhân mình thất bại, không phải vì thua kiếm đạo của Diệp Bình, mà thua vì sức mạnh thân thể.
Vì một kiếm đó của Diệp Bình, hắn không hề có sức chống cự, nên đó không phải là chênh lệch về tạo nghệ kiếm thuật, mà chỉ là chênh lệch về cảnh giới và thân thể thôi.
Nên để đánh thắng Diệp Bình, Vương Minh Hạo không tiếc giá nào, rèn luyện nhục thân của mình, chịu đựng không ít đau khổ, nay đã luyện được một thân thể mạnh mẽ, hôm nào đêm nào Vương Minh Hạo cũng mong gặp được Diệp Bình.
Để thật sự đánh bại Diệp Bình, lấy lại đạo tâm.
Không dè nhanh vậy đã gặp được người ta, đúng là... Duyên phận.
"Diệp Bình?"
Sư tôn Vương Minh Hạo kinh ngạc. Mấy tháng trước, thấy Vương Minh Hạo vẻ mặt uể oải trở về, ông ta biết ngay Vương Minh Hạo bị đánh bại, chỉ là không ngờ lại bị bại vì một người vô danh.
Ông ta càng kinh ngạc hơn khi nghe Vương Minh Hạo nói rằng, Diệp Bình chỉ dùng một kiếm đã đánh bại hắn, mà hắn không có bất kỳ một khả năng chống đỡ nào.
Nên ông ta liền cho rằng, kiếm đạo của Diệp Bình là không mạnh lắm, nhưng thân thể nhất định là vô cùng cường đại, nên ông ta mới giúp Minh Hạo rèn luyện thân thể.
Vì ông ta biết, Diệp Bình đã trở thành tâm ma trong lòng đồ nhi của mình. Nếu Vương Minh Hạo không đánh bại được Diệp Bình một lần, tâm ma này sẽ càng lúc càng lớn, tới lúc đó rất có thể Vương Minh Hạo sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Ông ta không ngờ, Diệp Bình lại chủ động tự dâng mình tới cửa, nghĩ vậy, ông ta lên tiếng.
"Minh Hạo, đã có duyên như vậy, thì thừa cơ hội này chấm dứt luôn nhân quả, không được để hắn còn sống rời đi."
Giọng ông ta rất lạnh lùng.
Ông ta không biết vì sao Diệp Bình đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nhưng ông ta biết, Diệp Bình đã nhìn thấy bọn họ. Bất kể bọn họ có phải là kẻ thù hay không, Diệp Bình đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, thì hắn phải chết.
“Dạ.”
Vương Minh Hạo đáp lời. Trong mắt hừng hực chiến ý.
Cách đó không xa.
Khi cảnh sắc xung quanh dần trở nên rõ nét, Diệp Bình cũng hồi thần.
Không gian truyền tống, sẽ khiến người ta hơi bị mê muội một lúc ngắn. Diệp Bình là còn đỡ, chỉ sau hai ba lần hô hấp đã hồi thần.
Hắn kinh ngạc.
Vì hắn nhìn thấy một người quen.
"Vương đạo hữu?"
Thấy Vương Minh Hạo, Diệp Bình không khỏi lộ ra nét mừng.
Hắn không ngờ mình lại gặp được Vương Minh Hạo.
Nói thật, Tu tiên giới này quá rộng lớn, chỉ một cái Thanh Châu đã vô cùng lớn rồi, đôi khi muốn vô tình gặp một người quen cũng gần như là chuyện không khả năng.
Thế mà mình tùy tiện truyền tống một cái, lại bất ngờ gặp Vương Minh Hạo.
Ký ức Diệp Bình về Vương Minh Hạo hãy còn mới mẻ, chính là ở đại hội kiếm đạo Thanh Châu, bị một kiếm của mình đánh bại.
Nhưng mà thấy Vương Minh Hạo, càng làm Diệp Bình nhớ tới một người khác nữa, Lý Trường Dạ.
Đối với Vương Minh Hạo, Diệp Bình không hề thấy áy náy, nhưng hắn rất áy náy với Lý Trường Dạ.
"Vương đạo hữu, sao ngươi lại ở đây? Đi chơi tiết thanh minh à? Vị này là ai vậy? Muội muội của ngươi hả?"
Diệp Bình vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn sau khi truyền tống, nhìn Vương Minh Hạo với ánh mắt đầy vui mừng, khóe mắt cũng nhìn thấy nữ tử áo xanh đứng cạnh Vương Minh Hạo và lão giả đội nón đen.
"Các hạ chạy mau, ta là Thập công chúa của Đại Hạ vương triều, bọn họ muốn bắt ta giao cho Ma Thần Giáo, lấy chuyện này để áp chế Đại Hạ vương triều."
"Các hạ mau chạy, báo tin này ra ngoài, để có người tới cứu ta."
Đại Hạ Thập công chúa kêu to. Chỉ cần Diệp Bình chạy thoát, nhất định sẽ có người tới cứu nàng.
"Đại Hạ vương triều Thập công chúa?"
"Ma Thần Giáo?"
Diệp Bình bối rối, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vương Minh Hạo đã đột nhiên đánh tới, quanh người có một ngọn lửa màu đỏ vờn quanh, khi chạy đi, để lại trên mặt đất những dấu chân màu đen, như đất bị đốt cháy.
Vương Minh Hạo lấy hỏa viêm rèn luyện thân thể, ngưng tụ viêm thân, hỏa diễm quanh người hắn, không kém gì đan hỏa, tu sĩ cùng cảnh giới mà bị dính phải, sẽ bị tiêu tán thành mây khói ngay tại chỗ.
Vương Minh Hạo rút kiếm, một con Hỏa Long xuất hiện trên thân kiếm, tay trái hắn cầm kiếm, tay phải ngưng quyền, đánh về phía Diệp Bình, không hề có tình cảm.
Trong mắt hắn, Diệp Bình chỉ là một khối đá kê chân của mình. Bị thua Diệp Bình một lần, Diệp Bình đã có thể lấy đó làm kiêu ngạo, lần này Vương Minh Hạo sẽ giết Diệp Bình.
Hắn không hề có sự thương cảm nào với Diệp Bình, bởi vì hắn cần phá cảnh, phải giết chết Diệp Bình, để củng cố đạo tâm của hắn.
"Đợi tới khi ta thành cường giả tuyệt thế, ta sẽ nhớ tới tên ngươi!"
Vương Minh Hạo đánh tới, lạnh lùng lên tiếng.
Tốc độ của hắn rất nhanh, toàn thân tràn ngập hỏa diễm, tay trái là Hỏa Long kiếm, tay phải là viêm ấn, đây là một kích mạnh nhất của Vương Minh Hạo, đừng nói Trúc Cơ sơ kỳ, dù có là Trúc Cơ Đại viên mãn, cũng không chịu nổi một kích này.
"Vương đạo hữu, có gì không thể từ từ mà nói với nhau sao? Sao tự nhiên nổi sát tâm lên vậy?"
Diệp Bình mở miệng, hắn cau mày, vẫn chưa hiểu được, vì sao Vương Minh Hạo vừa thấy mình là ra tay muốn giết?
Dù lòng dạ có hẹp hòi, cũng đâu tới mức thành như vậy?
Diệp Bình liếc nhìn nữ tử áo xanh cách đó không xa, nhớ tới những lời cô gái này vừa nói, chân mày cau càng chặt.
Không phải hắn không tin lời nữ tử áo xanh, mà là Đại Hạ Thập công chúa là một tồn tại chí cao vô thượng, Đại Hạ vương triều thống ngự mười nước, là một trong năm Đại Vương Triều trong thiên hạ.
Đại Hạ Thập công chúa, đương nhiên là nhân trung long phượng, chưa nói tới chuyện cử thế vô song, nàng ta không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
Nên lúc đầu Diệp Bình không tin, chỉ nghĩ chắc có chuyện gì đó, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ hắn lại gặp chuyện lớn rồi.
Sao lần nào truyền tống cũng gặp phải chuyện không hay vậy?
Diệp Bình có hơi bực bội.
Lần trước truyền tống, bị truyền tới cấm địa của Ma Giáo, bị người ta vô duyên vô cớ cứ thấy là đòi đánh đòi giết, dù mình không bị thương tích gì, nhưng trong lòng rất là khó chịu.
Giờ truyền tống lần thứ hai, lại gặp phải cảnh công chúa Đại Hạ bị bắt cóc, cái này thật đúng là...
Xui xẻo.
Diệp Bình vô cùng bất đắc dĩ.
"Ngu xuẩn, ngay lúc này, mà ngươi còn suy nghĩ miên man, ngươi đúng là không sợ chết hửm?"
"Nhưng cũng không sao. Gặp phải một cường địch như ta, ngươi không còn khả năng phản kháng, suy nghĩ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường."
"Diệp Bình, tuy ngươi sẽ chết, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi, đây là vinh quang của ngươi, được cường giả tuyệt thế trong tương lai nhớ kỹ tên mình."
Vương Minh Hạo đã sắp đánh tới chỗ Diệp Bình, thấy hắn lại còn suy nghĩ linh tinh, thì vô cùng tức giận.
Nhưng Vương Minh Hạo nhanh chóng hiểu ra. Sở dĩ Diệp Bình lúc này mà còn suy nghĩ miên man, là vì Diệp Bình không có khả năng đánh lại, Diệp Bình đã hoàn toàn buông tay chịu chết.
Vương Minh Hạo rất vui vẻ, rất hưng phấn. Dày vò suốt mấy tháng trời cuối cùng bây giờ cũng được giải thoát rồi nhỉ?
Đừng nói Vương Minh Hạo, ngay cả sư phụ hắn, và Đại Hạ Thập công chúa, cũng cho là Diệp Bình chết chắc.
Cảnh giới của Diệp Bình chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, trong khi lực công kích của Vương Minh Hạo là vô cùng cường đại, Hỏa Long kiếm khí dài tới mấy trượng, kết hợp với viêm quyền vô cùng khủng bố, Trúc Cơ Đại viên mãn cũng còn phải chết.
"Nói nhảm nhiều quá!"
Vương Minh Hạo vừa nói xong, Diệp Bình đột nhiên lên tiếng.
Rống!
Vương Minh Hạo còn chưa kịp phản ứng, Diệp Bình đã đánh ra một quyền, song quyền của hắn tỏa ánh sáng vàng rực, trong người vọng ra những tiếng rồng ngâm, khí huyết bắt đầu khởi động, chấn cho hư không cũng phải rung động lắc lư.
Oanh!
Nắm đấm màu vàng óng, đánh lên Hỏa Long kiếm khí, Hỏa Long lập tức đứt thành từng khúc, sau đó nắm đấm của Diệp Bình chạm vào nắm đấm của Vương Minh Hạo.
Rống.
Tiếng chân long gầm vang. Diệp Bình như một con chân long, bá đạo hung mãnh, đứng ở nơi đó, giống như một tòa núi cao, bất động như núi, còn Vương Minh Hạo sau khi va chạm một quyền với Diệp Bình, hai nắm tay biến dạng, xương lòi ra khỏi làn da, máu tươi tuôn trào.
Phốc phốc phốc!
Chỉ trong nháy mắt, Vương Minh Hạo như đánh phải một khối thần thiết, cả người bay ngược ra sau, xương cốt trong người đứt thành từng khúc, lục phủ ngũ tạng bị thương nặng, phun ra máu giữa không trung, giống hệt ngày đó ở đại hội kiếm đạo Thanh Châu.
Bịch.
Vương Minh Hạo rơi xuống đất, không hề thấy đau đớn, mà chỉ có sự chấn động khôn nguôi. Hắn mở to mắt, nhìn Diệp Bình cách đó không xa.
Hắn không ngờ, thân thể của Diệp Bình đáng sợ như vậy.
Phốc.
Vương Minh Hạo lại phun máu tươi, hắn đã bị trọng thương, trọng thương thật sự, không phải kiểu bị thương ở kiếm đạo đại hội, mà là trọng thương trí mạng.
Lần này tuy Diệp Bình vẫn chưa dùng hết toàn lực, nhưng hắn cũng không đánh nhẹ. Hắn đã nhận ra Vương Minh Hạo có ý giết mình, nên đương nhiên không còn khả năng khách khí với Vương Minh Hạo.
Nhưng hắn vẫn không hạ sát chiêu, không phải vì hắn thấy thương người, mà vì sư tôn của Vương Minh Hạo cũng đang có mặt ở đây, nếu hắn giết Vương Minh Hạo, vậy sẽ rất phiền.
"Minh Hạo."
Lão giả đội nón đen gào to, loáng cái đã đi tới trước mặt Vương Minh Hạo.
Còn Diệp thì đi tới chỗ cô gái tự xưng là công chúa Đại Hạ, không nói lời nào, kéo nàng ta bỏ chạy.
Thân ảnh hai người trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lão giả áo đen cũng ra tay.
Ầm.
Lão ta khoát tay, ba mươi sáu thanh phi kiếm từ trong mi tâm của lão bắn ra.
Mỗi một thanh phi kiếm, đều như một tia chớp, mang theo uy lực khủng bố, bắn thẳng về phía Diệp Bình.
"Chúc Long cổ ấn."
Diệp Bình tức khắc thi triển Chúc Long cổ ấn, Pháp lực trong người nhanh chóng vận chuyển, một luồng lực vô hình xuất hiện sau lưng hắn, ngăn cản phi kiếm.
Phốc phốc phốc!
Nhưng dù Diệp Bình có pháp lực hùng hậu, đối phương vẫn là một cường giả Kim Đan Hậu Kỳ, cảnh giới hai người chênh lệch rất lớn, tới năm cảnh giới nhỏ.
Tu sĩ bình thường, chênh lệch một cảnh giới, đã là cách xa nhau mười ngàn dặm, Diệp Bình có thể chiến thắng tu sĩ Trúc Cơ Đại viên mãn, nhưng muốn đánh bại một tu sĩ Kim Đan, thì vẫn có hơi cố sức.
Huống chi còn là một tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ.
Chủ yếu nhất là, phi kiếm của đối phương, không phải là do pháp khí đánh ra, mà ba mươi sáu thanh phi kiếm kia, đều là cực phẩm Linh Khí, còn được một Kim Đan cường giả điều khiển.
Quan trọng nhất là, sư tôn của Vương Minh Hạo, không phải tu sĩ Kim Đan bình thường, mà là một trong những Kim Đan mạnh nhất.
Bằng không sẽ không khủng bố tới như vậy.
Phi kiếm chọc thủng lớp pháp lực Chúc Long, đâm vào lưng Diệp Bình.
Cơn đau nhói lên, làm Diệp Bình nhíu mày càng chặt.
Nhưng ngay tức khắc, hắn kích hoạt ba mươi sáu tiên khiếu, pháp lực khủng bố chấn văng ba mươi sáu thanh phi kiếm ra ngoài.
Phanh phanh phanh.
Phi kiếm bị đánh bay, Diệp Bình cảm nhận được một áp lực khó tả.
Đây là sự chênh lệch về cảnh giới, hai bên vốn dĩ không thể nào so sánh được với nhau. Cách duy nhất để thoát khỏi khốn cục này là đánh cận chiến.
Nhưng vấn đề là, đối phương là đạo tu, hơn nữa còn không ngu, đã biết thân thể của mình cường hãn, làm sao để cho mình tới gần!
Nếu không tìm ra cách giải quyết, hẳn sẽ chết ở nơi này.
Oanh oanh oanh!
Phi kiếm lại đánh tới, lần này không còn là ba mươi sáu đạo kiếm khí, mà là một trăm lẻ tám đạo, sư tôn Vương Minh Hạo không muốn lãng phí thời gian, một hơi xuất ra một trăm lẻ tám đạo phi kiếm, quyết tâm giết chết Diệp Bình, không chừa cơ hội sống nào cho hắn.
"Lão già chết tiệt!"
Cảm nhận được kiếm khí phía sau, Diệp Bình không khỏi mắng to trong lòng.
Đây chính là chơi xấu, Kim Đan Hậu Kỳ đánh Trúc Cơ sơ kỳ thì thôi, còn dùng tới một trăm lẻ tám thanh phi kiếm cực phẩm Linh Khí, đúng là vô sỉ.
Oanh oanh oanh.
Phi kiếm oanh kích tới nơi, Diệp Bình không chọn bỏ chạy, mà xoay người lại, Chúc Long Tiên Ấn mở ra, thi triển Thượng Cổ Chân Long quyền, quyền trấn sơn hà, đánh bay từng thanh phi kiếm.
Nhưng phi kiếm nhiều quá, uy lực lại càng lúc càng tăng, Diệp Bình bị áp lực cực lớn.
"Ông..."
Tới cuối cùng, sau lưng Diệp Bình ngưng tụ khí huyết hoả lò, hoả lò cực lớn lơ lửng trên đỉnh đầu, khí huyết chi lực hóa thành thác nước buông xuống, ngăn cản phi kiếm.
Trong hoả lò, vọng ra những tiếng rồng ngâm, như đang nuôi một con chân long trong đó.
Diệp Bình như thần linh, nắm đấm một màu vàng óng, mỗi quyền đánh ra chấn cho hư không rung động lắc lư, quyền nào cũng vô cùng bá đạo, nhanh như tia chớp.
Nhưng đáng tiếc, đối phương quá mạnh mẽ, nói một cách chính xác, là chênh lệch của hai bên quá lớn, không cần tới Kim Đan, chỉ cần Diệp Bình đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ, cũng không bị động tới như thế.
Sau lưng Diệp Bình, Đại Hạ Thập công chúa giật mình, nàng ta vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu hữu, đừng cố chống cự nữa, giao Thập công chúa ra đây, ân oán giữa ta với ngươi xóa bỏ."
Sư tôn Vương Minh Hạo nói. Ông ta đang chữa thương cho Minh Hạo, không thể rời đi được, nếu ông ta rời đi, Vương Minh Hạo sẽ chết.
Một quyền kia của Diệp Bình thực là vừa đúng, vì chỉ cần mạnh hơn chút nữa, là Vương Minh Hạo đã mất mạng ngay tại chỗ, còn yếu đi một chút, thì Vương Minh Hạo sẽ chịu đựng được thêm một lúc nữa.
Trong người Vương Minh Hạo lúc này, gân mạch nghịch chuyển, ngũ tạng lệch vị trí, khí huyết quay cuồng, pháp lực bạo động, nếu không ổn định thương thế, sẽ bị mất mạng ngay tức khắc.
"Tiền bối, ngươi coi ta là con nít ba tuổi hả?"
Diệp Bình tiếp tục đánh trả phi kiếm của đối phương, đáp lại.
"Không, ngươi đừng nghĩ sai rồi, lúc nãy, quả thực là ta muốn giết ngươi."
"Nhưng bây giờ thì không còn nữa. Ngươi còn trẻ đã ngưng tụ được khí huyết hoả lò, lại còn có thực lực mạnh như thế, ta rất xem trọng ngươi."
"Ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi chỉ cần giao Thập công chúa cho ta, sau bái ta làm thầy, sau này được ban thưởng, ta sẽ chia cho ngươi một nửa, thế nào?"
Đối phương mở miệng, dụ dỗ Diệp Bình.
Đại Hạ Thập công chúa lên tiếng ngay.
"Đạo hữu, đừng tin lời ma quỷ của ông ta, ông ta đang cố kéo dài thời gian."
Nàng ta sợ Diệp Bình mắc lừa.
Diệp Bình không trả lời Thập công chúa, mà nói với lão giả.
"Đa tạ tiền bối ưu ái, nhưng ta đã có sư phụ, hơn nữa ta cũng không muốn tham dự vào chuyện của các ngươi, ta chỉ là người đi ngang qua mà thôi. Ngươi dừng tấn công đi, để ta đi khỏi một lúc, đến khi thấy đủ ta sẽ thả nàng ta ra, cho ngươi tới bắt, vậy có được không?"
Diệp Bình đương nhiên không tin lời lão già giả dối này, nhưng bây giờ chỉ có thể lá mặt lá trái với lão ta mà thôi.
"A."
Đối phương cười khẽ, không nói gì nữa, nhưng ỵ́ rất rõ, Diệp Bình đừng có mà mơ!
Diệp Bình hơi lúng túng.
Cục diện hiện giờ rất phiền toái, cứ bị giữ chân ở đây không đi được, tí nữa khi thương thế của Vương Minh Hạo đã ổn, vậy kẻ gặp họa sẽ chính là mình.
Nghĩ vậy, Diệp Bình không khỏi buồn bực.
Sau này đánh chết cũng không dùng trận pháp truyền tống nữa, đúng là đồ yêu tinh hại người, truyền tống lần nào là gặp họa lần đó.
Diệp Bình rất phiền muộn.
Khoan đã...!
Trận pháp!
Diệp Bình đột nhiên ngờ một cách.
Trận pháp.
Không sai, chính là trận pháp.
Muốn chạy khỏi nơi này, trên căn bản là không làm được, nếu không phải lão ta đang bị Vương Minh Hạo giữ chân, hắn cơ bản là không chống nổi lão ta.
Nhưng dù đối phương bị kìm chân, vẫn có thể dùng phi kiếm để giữ chặt mình.
Nếu thật sự muốn chạy được, cách duy nhất, chính là dựa vào trận pháp, mà còn là trận pháp truyền tống.
Nhưng trận pháp truyền tống cần phải có thời gian bố trí, nếu mình ra tay bố trí, đối phương có lẽ sẽ đoán ra ngay.
Phiền ghê.
Khoan.
Không phải là không có cách.
Trong nháy mắt, Diệp Bình nhớ tới một khả năng. Theo ghi chép trong quyển trận pháp tâm đắc của Tam sư huynh, Diệp Bình nhớ có một đoạn, chuyên ghi lại những cách bày trận chỉ trong nháy mắt.
Lấy tâm làm trận.
Diệp Bình gật gù, không thử thì phải chết, thử không chừng lại còn đường sống.
Trong tích tắc.
Diệp Bình nghiến răng, lấy ra hơn mười thượng phẩm linh thạch, ném lên trời, hét lớn.
"Tam sư huynh, cứu ta."
"Truyền Tống Trận."
Diệp Bình kêu to.
Đại Hạ Thập công chúa nhìn hành động kia của hắn mà bối rối, không rõ Diệp Bình định làm gì.
Nhưng một cảnh tượng chấn động đã xuất hiện.
Diệp Bình vừa hô xong, một cánh cổng truyền tống liền xuất hiện trước mặt hai người.
Nàng và Diệp Bình chui vào cửa trận ngay tức khắc.
"Không thể nào!"
Gần như ngay lúc ấy, lão giả gào to.
Ông ta không thể nào tin được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận