Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 137: Tấn quốc Học Phủ, Tô Trường Ngự thu đồ đệ

Sau núi Thanh Vân.
Thái Hoa đạo nhân nhìn bí tịch trong tay, ánh mắt đầy vui vẻ.
Quyển bí tịch này là hai hôm trước ông xuống núi, nghiêm túc chọn lựa mua được.
Từ lúc Diệp Bình nói muốn có một quyển bí tịch quyền pháp, Thái Hoa đạo nhân liền lập tức xuống núi đi tìm chọn mua cho hắn.
Thái Hoa đạo nhân không định mua ở trong Bí Nguyên Các, vì Diệp Bình sẽ tới Tấn quốc Học Phủ, nếu mình mua bí tịch ở Bí Nguyên Các, e là hắn sẽ dễ dàng tìm ra quyển y chang trong Tấn quốc Học Phủ.
Để tránh sự lúng túng đó, Thái Hoa đạo nhân mới tới chợ bán bí tịch.
Cẩn thận chọn lựa cả một ngày, cuối cùng chọn mua quyển sách này.
Nói thật, qua thời gian dài vừa qua tiếp xúc với Diệp Bình, Thái Hoa đạo nhân đã biết đại khái Diệp Bình thích loại hình bí tịch nào.
Đầu tiên, không nên có quá nhiều chữ, bởi vì nói nhiều sai nhiều, nhưng nhất định là nghe phải hợp lý.
Chính là cái loại mới nghe cảm thấy vô cùng có lý, nhưng cẩn thận nghĩ kĩ lại thì phát hiện, thứ này cứ như trò đùa.
Loại bí tịch này là loại thích hợp nhất với Diệp Bình.
‘Thái Cổ Chân Long Quyền’ này phù hợp một cách hoàn mỹ yêu cầu của Thái Hoa đạo nhân, nếu không phải ông cũng tu tiên, nói thật suýt nữa ông cũng bị lừa.
Nghĩ vậy, Thái Hoa đạo nhân càng không khỏi tự nhủ.
"Rốt cuộc Mặc Tuyền Thiên Tôn này là ai, sao viết bí tịch lợi hại vậy? Suýt nữa là hù được mình rồi."
Thái Hoa đạo nhân thắc mắc.
Tác giả của quyển bí tịch này, tên là Mặc Tuyền Thiên Tôn, nghe nói là một người chuyên viết bí tịch nổi tiếng, nhưng nổi tiếng này cũng chỉ là nổi danh trong phạm vi Thanh Châu mà thôi.
Nhưng nói thế nào, thì tìm được bí tịch quyền pháp, Thái Hoa đạo nhân rất vui vẻ.
Bí tịch này Thái Hoa đạo nhân định cho Diệp Bình dùng để giết thời gian trong lúc rảnh rỗi nhàm chán trên đường đi, nên cũng không ý kiến gì.
Lúc này.
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình nhìn vết kiếm dưới đất, vẫn tiếp tục lĩnh ngộ kiếm ý, còn Lý Ngọc thì ngồi một bên, không biết đang nghĩ gì.
"Diệp Bình."
Đúng lúc này, tiếng Thái Hoa đạo nhân vang lên.
Diệp Bình tỉnh ra từ trong trạng thái ngộ đạo, đứng dậy nhìn thấy Thái Hoa đạo nhân, cung kính chào.
"Đồ nhi ra mắt sư phụ."
Diệp Bình đứng dậy hành lễ, Lý Ngọc cũng vội đứng dậy làm theo: "Đồ tôn ra mắt sư tổ."
"Không cần khách khí, Diệp Bình, ngươi qua đây."
Thấy Lý Ngọc cũng ở đây, Thái Hoa đạo nhân không dám đưa thẳng bí tịch cho Diệp Bình, mà gọi hắn qua.
Ông nhét bí tịch vào tay hắn, từ từ nói.
"Đọc xong đốt ngay!"
Đơn giản bốn chữ, nhưng Diệp Bình hiểu ngay. Hắn không nhìn bí tịch, mà lập tức giấu vào trong ngực.
"Được rồi, trời cũng không còn sớm, ngươi xuất phát sớm đi, để khỏi bị ngủ vạ vật ngoài trời."
Đưa bí tịch xong, Thái Hoa đạo nhân không nói gì thêm, vỗ vai Diệp Bình, bảo hắn rời khỏi, sợ hắn đi trễ, không tới kịp trạm nghỉ chân ở Cổ Thành, phải ngủ ngoài trời.
"Dạ, sư phụ."
Diệp Bình gật đầu.
Nhưng một lát sau, Thái Hoa đạo nhân không nhịn được, lại nói.
"Nhưng, Diệp Bình, nếu ở Tấn quốc Học Phủ thật sự bị uất ức, hoặc thật sự không muốn ở nữa, thì cứ trở về, đừng để uất ức bản thân."
Nói tới nói lui, Thái Hoa đạo nhân vẫn khá là lo cho Diệp Bình, dù sao tới giờ Diệp Bình cũng mới chỉ tu luyện có mấy tháng, mà đã phải tới Tấn quốc Học Phủ, nơi đó cao thủ nhiều như mây, ngọa hổ tàng long, lỡ bị người ta ăn hiếp, ông cũng không chịu nổi.
"Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không làm nhục danh tiếng của Thanh Vân Đạo tông, cũng sẽ không làm sư phụ người lo lắng."
Cảm nhận Thái Hoa đạo nhân lo lắng cho mình, trong lòng Diệp Bình ấm áp.
"Ừ, đi đường cẩn thận."
Thái Hoa đạo nhân vỗ vai Diệp Bình, không nói gì nữa.
Ông quay người rời đi.
Thái Hoa đạo nhân đi rồi, Diệp Bình cũng chuẩn bị xuất phát.
Hắn không có gì cần phải đem nhiều, cứ thế đi xuống núi.
Trước khi đi, Diệp Bình đi chào tạm biệt từng sư huynh sư tỷ.
Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần không có ở trên núi, chắc là đã xuống núi, từ khi luyện xong đan ba hôm trước, hắn đã biến đi đâu mất.
Tam sư huynh Vương Trác Vũ với Tiểu sư muội Trần Linh Nhu thì ở trong tông môn, Diệp Bình chào hai người họ.
Đại sư huynh và Đại sư tỷ không có ở đây, Tứ sư huynh và Ngũ sư huynh thì chưa bao giờ gặp mặt, nên Diệp Bình cũng không chào được.
Chào hỏi xong, Diệp Bình với Lý Ngọc rời khỏi Thanh Vân Đạo tông, đi tới Tấn quốc Học Phủ.
Ly Châu, Tấn quốc.
Một ngọn núi hoang vu vắng vẻ.
Một bóng người lảo đảo loạng choạng đi trong núi.
"Rốt cuộc ở đây có người không?"
"Hơn nửa tháng rồi."
"Có người sống không hở?"
"Tại hạ Tô Trường Ngự, sư đệ ta là Diệp Bình, có thể kết giao bằng hữu không?"
Trong vùng núi hoang vu.
Sắc mặt Tô Trường Ngự tiều tụy, hắn rất khó chịu, cũng rất buồn rầu.
Từ hôm Ma Thần Giáo tập kích Thanh Châu, hắn không còn biết mình đang ở đâu nữa.
Xung quanh đều là núi, đi suốt cả hơn nửa tháng, mà vẫn chưa ra được khỏi dãy núi này, cũng chưa hề nhìn thấy một người sống nào.
Lạc đường vốn không phải là chuyện gì ly kỳ mới lạ, khi không có bản đồ, bình thường ai cũng có thể bị lạc đường.
Nhưng vấn đề là, hơn nửa tháng mà không nhìn thấy một người sống, thế này chết tiệt có còn hợp với thói thường không?
Tức giận nha.
Thật sự tức giận nha.
Tô Trường Ngự càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận, cuối cùng hận không thể tự tát mình mấy cái cho hả giận.
Nếu không phải sợ hủy nhan, Tô Trường Ngự đã làm rồi.
Ngay lúc hắn đang mù mờ tìm đường ra.
Chợt nhìn thấy một bóng người.
"Có người?"
Tô Trường Ngự giật thót.
Tìm hơn nửa tháng không gặp một ai, hôm nay tự nhiên lại nhìn thấy một người sống, bảo hắn làm sao không kích động.
"Đạo hữu!"
"Đạo hữu!"
Tô Trường Ngự hồi thần, lập tức la to, vội vàng đuổi tới.
Rất nhanh, Tô Trường Ngự nhìn thấy rõ bộ dáng người kia.
Là một nam tử trung niên, khá gầy gò, mặc một bộ bào thuần màu xanh, dưới chân có một thanh kiếm, đứng trên vách núi nhìn ra phương xa, hình như đang ngẩn người.
"Đạo hữu, tại hạ là là Thanh Vân Đạo tông Tô Trường Ngự, lần này bị lạc đường ở trong núi, mong đạo hữu cho tại hạ biết, nơi đây là nơi nào? Cách Cổ Thành gần nhất bao xa?"
Tô Trường Ngự vô cùng khách khí, nhưng giọng nói lộ rõ sự vội vã.
Bị nhốt loanh quanh ở cái nơi quỷ quái này hơn nửa tháng, bây giờ thứ Tô Trường Ngự muốn làm nhất chính là rời khỏi nơi này, quay về Thanh Vân Đạo tông, sau đó thanh thản thư thái ở trong tông môn một thời gian.
Nhưng một hồi lâu sau, nam tử trung niên không hề trả lời, làm Tô Trường Ngự không khỏi sững sờ.
"Đạo hữu?"
Tô Trường Ngự thử gọi thêm một tiếng.
Đợi nửa ngày, đối phương vẫn không trả lời.
"Lão hữu?"
"Quý huynh?"
"Lão ca?"
Tô Trường Ngự chưa chịu bỏ ý định, tiếp tục gọi đối phương.
Nhưng đối phương cứ như một tảng đá, dù hắn có gọi kiểu nào, cũng không thèm để ý tới.
Làm Tô Trường Ngự buồn bực.
Khó khăn lắm mới gặp được người, vậy mà lại không nói lời nào?
Làm mất bao nhiêu công sức của mình nha.
Tô Trường Ngự rầu rĩ, chợt nhìn thấy dưới chân nam tử trung niên có chữ viết.
Sau khi nhìn kỹ, Tô Trường Ngự kích động.
Thế nào là kiếm đạo.
Cái này ta biết nè!
Nhìn tiếp… thanh kiếm dưới chân đối phương, tức thì hắn đã hiểu ra đại khái.
Hẳn nam tử trung niên này, là một kiếm tu buồn bực vì thất bại, không làm được gì nên hồn, sinh ra sự nghi ngờ về bản thân, về kiếm đạo, nên mới ở nơi này suy nghĩ nhân sinh.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự không khỏi quan sát nam tử trung niên cẩn thận hơn.
Một hồi sau, Tô Trường Ngự đã khẳng định phán đoán của mình.
Bởi vì vẻ mặt của đối phương đầy suy tư, nên nhất định nam tử trung niên này là một kẻ thất bại, đang đầy hoài nghi trong lòng.
Cộng thêm bốn chữ ở dưới đất, làm Tô Trường Ngự càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình.
Hiểu ra vấn đề, Tô Trường Ngự lập tức nghĩ ra đối sách.
"Khụ khụ!"
Tô Trưởng ho một cái, hắng giọng, sau đó từ từ nói.
"Thế nào là kiếm đạo?"
"Một cọng cỏ, chém hết mặt trời, mặt trăng và ngôi sao."
"Chính là kiếm đạo."
Tiếng Tô Trường Ngự không lớn, nhưng không hiểu sao lúc nói câu này, lại có một loại sức mạnh xuyên thấu nào đó.
Nam tử trung niên đang đứng bất động như tượng, nghe thấy câu nói kia, không khỏi hồi thần.
Trong đôi mắt trống rỗng, xuất hiện một chút thần thái.
Nam tử trung niên động đậy.
Ông ta xoay người lại, ánh mắt tò mò và còn hơi đờ đẫn, nhìn Tô Trường Ngự chăm chú.
"Một cọng cỏ, chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao?"
Nam tử trung niên thì thào, ông ta nhìn Tô Trường Ngự, có vẻ vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, mà chỉ là kinh ngạc những lời này.
Tô Trường Ngự không nói gì.
Hắn bước tới, đứng bên vách núi, chắp tay sau lưng, nhìn lên trời xanh.
Luận về giả trâu bò, không có ai là đối thủ của Tô mỗ ta được!
Nam tử trung niên nhanh chóng tỉnh táo lại hoàn toàn.
Ông ta nhìn Tô Trường Ngự.
Trên vách núi, những tia nắng vàng chiếu lên cơ thể hắn, Tô Trường Ngự lại còn có dung mạo kinh người, tạo cho người ta một ảo giác như hắn là một Kiếm Tiên tuyệt thế.
Nhưng nam tử trung niên chỉ liếc một cái là nhìn ra được, Tô Trường Ngự không phải là kiếm tiên tuyệt thế, hắn chỉ là một tu sĩ bình thường.
Nhưng ông ta thấy tò mò và kinh ngạc, vì không hiểu được vì sao lời như vậy lại được nói ra từ miệng một kẻ bình thường như thế này.
A, không đúng, tướng mạo rất bất phàm, thậm chí là người có tướng mạo bất phàm nhất mà ông ta từng thấy.
Đáng tiếc, chỉ là một tên phế vật.
Ông ta tò mò nhìn Tô Trường Ngự, nhưng không nói gì.
Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Tô Trường Ngự không khỏi mỉm cười trong lòng.
Quả nhiên, không chuyện gì mà giả trâu bò không giải quyết được, nếu một lần giải quyết chưa được, thì làm thêm lần nữa.
"Có phải ngươi rất hoang mang, kiếm đạo thật sự là cái gì, đúng không?"
Hai người đã im lặng một hồi lâu, cuối cùng thấy đối phương mãi vẫn không nói gì, Tô Trường Ngự đành phải chủ động lên tiếng.
Vì hắn muốn rời khỏi nơi đây, nếu cứ lằng nhằng mãi, sẽ làm tốn thêm thời gian.
Nghe thấy Tô Trường Ngự hỏi, nam tử hơi sững ra, rồi mỉm cười.
Nhưng vì Tô Trường Ngự đưa lưng về phía người ta, nên hắn không nhìn thấy nụ cười đó, cũng không biết đối phương đã nhìn ra tất tần tật của mình.
"Ừ."
Nam tử trung niên đáp lại, có lẽ là nhất thời cũng muốn đùa một chút, nên ông ta quyết định phối hợp với Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự liền nói tiếp.
"Ta chính là Tô Trường Ngự, là kiếm tiên tuyệt thế, hôm nay có duyên gặp ngươi, đồng ý thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có đồng ý hay không?"
Tô Trường Ngự nói. Để ra được khỏi cái nơi quỷ quái này, Tô Trường Ngự đành mặt dày mày dạn, chỉ cần thoát ra được, hắn sẽ chạy biến ngay tức khắc.
Đồ đệ với chả đồ đệ gì, ta với ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, ngươi sẽ không tưởng thật đó chớ? Chỉ là đùa một chút mà thôi.
Nhưng sau khi hắn nói xong.
Nam tử trung niên sững ra tại chỗ.
Nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Bởi vì... Dưới gầm trời này, không mấy người dám nói thu ông ta làm đồ đệ đâu.
Nghĩ vậy, nam tử trung niên bèn lên tiếng.
"Xin hỏi tiền bối, có biết Cổ kiếm tiên không?"
Nam tử trung niên từ từ hỏi.
Tô Trường Ngự giật mình.
Cổ kiếm tiên?
Cổ kiếm tiên là cái gì?
Tà Kiếm Tiên thì còn có điều nghe thấy, chứ Cổ kiếm tiên là ai?
"Cổ kiếm tiên? Không biết loại người vô danh này, nổi tiếng lắm à?"
Tô Trường Ngự lạnh nhạt hỏi.
Ở Thanh Châu có người này hả?
Lợi hại lắm hở?
Tô Trường Ngự trả lời, làm nam tử trung niên không nhịn được bật cười.
Ông ta không biết phải nghĩ thế nào nữa.
Đối với tu sĩ kiếm đạo toàn thiên hạ, ba chữ Cổ kiếm tiên này, chính là một ngọn núi cao không thể vượt qua.
Nhưng nếu bảo là mình rất mạnh, thì có vẻ hơi khoa khoang quá.
Không ngờ tên này lại không biết mình.
Nhưng nghĩ tới cũng đúng, nơi đây chỉ là một Ly Châu nho nhỏ, không biết mình cũng là chuyện bình thường.
Cổ kiếm tiên đang định nói rõ ra, thì lại khựng lại, trong mắt hiện ra nét vui vẻ.
"A, tiền bối đồng ý thu ta làm đồ đệ? Tư chất của vãn bối không tốt lắm, chỉ sợ tiền bối không chịu nổi."
Cổ kiếm tiên lên tiếng, vẻ như được yêu thương quá mà lo sợ.
Tư chất kém?
Nghe thấy đối phương bảo mình tư chất kém, Tô Trường Ngự lại càng yên tâm.
Thứ ta muốn chính là tư chất kém đó, chứ nếu có tư chất tốt, hắn làm sao dám làm xằng bậy được.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự từ từ nói.
"Tu sĩ chúng ta, nhân định thắng thiên, tư chất kém thì có sao? Ta có một sư đệ, tư chất cực kém, nhưng chỉ trong vẻn vẹn ba tháng, đã giành được hạng hai trong đại hội kiếm đạo Thanh Châu, ngươi cảm thấy tư chất quan trọng lắm sao?"
Tô Trường Ngự từ từ nói.
Hạng nhì đại hội kiếm đạo Thanh Châu?
Cổ kiếm tiên im lặng.
Đối với loại đại hội kiếm đạo này, ấn tượng cuối cùng của ông là từ ba trăm năm trước, nhưng đó không phải là đại hội kiếm đạo, mà là cổ đài Võ Thần.
Cổ kiếm tiên không khỏi gật đầu nói: "Tiền bối nói đúng lắm, là vãn bối ngu dốt."
Ông cười nói tiếp: "Nếu tiền bối không chê, vãn bối đồng ý bái tiền bối làm sư phụ."
Cổ kiếm tiên nói.
"Được. Đã như vậy, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, nhưng chỉ là đệ tử ký danh, đồng thời sư phụ cũng không phải là người quá coi trọng hình thức, tạm thời không cần lễ nghi quỳ lạy gì cả, đợi sau này ngươi trở thành đệ tử chính thức của ta rồi hãy nói."
"Ngươi có bằng lòng hay không?"
Tô Trường Ngự nói, hắn vốn chỉ định lừa người ta thôi, đương nhiên không thể nhận Cổ kiếm tiên làm đồ đệ thật được.
"Đệ tử đương nhiên đồng ý."
Cổ kiếm tiên khẽ cười.
Tô Trường Ngự nghe người ta đồng ý, không khỏi thở phào.
Tốt lắm, đã lừa thành công.
"Được. Ngươi đã bái ta làm thầy, ta cũng không keo kiệt, đợi trở lại tông môn, sư phụ sẽ truyền cho ngươi một môn kiếm pháp tuyệt thế, đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Tô Trường Ngự hỏi.
"Đồ nhi tên là Cổ Danh Thị."
Cổ kiếm tiên đáp.
"Cổ Danh Thị? Còn có cái tên như vậy à? Thế này, sau này sư phụ gọi ngươi là lão Cổ có được không?"
Tô Trường Ngự hỏi.
Cổ Danh Thị nhìn có tuổi đến thế kia rồi, kêu tiểu Cổ thì hơi không ổn, chẳng bằng kêu là lão Cổ thôi.
"Sư phụ cứ tự nhiên, tên chỉ là một cái xưng hô mà thôi."
Cổ kiếm tiên nói rất hiền hoà.
Ông không quan tâm tới tên gọi, hơn nữa đổi tên cũng tốt, ít nhất cũng có thể thử làm một người bình thường.
"Ừ, rất tốt, đã như vậy, lão Cổ ngươi dẫn đường đi trước, sư phụ muốn nghiên cứu, thảo luận về kiếm đạo với ngươi."
Tô Trường Ngự lên tiếng.
Bảo Cổ kiếm tiên dẫn đường.
Người kia chẳng chút phàn nàn, còn vui vẻ đi dẫn đường.
Nhưng Tô Trường Ngự không biết, người đồ đệ hắn tùy tiện nhận này, là một trong những kiếm tiên mạnh nhất của cả giới tu tiên, à mà thậm chí còn không có người thứ hai nữa kia.
Tiên Võ kỷ nguyên.
Ngày năm tháng năm.
Bên ngoài thủ đô Tấn quốc.
Hai chiếc xe ngựa từ từ chạy về phía thủ đô.
Trong chiếc xe chạy trước.
Diệp Bình khép quyển 'Thái Cổ Chân Long Quyền' trong tay lại, đánh ra một đạo Linh hỏa, thiêu hủy quyển bí tịch.
Đây là lời Chưởng môn đã dặn.
Đọc xong đốt ngay.
Đốt xong, Diệp Bình nhắm mắt lại.
Trong đầu hắn toàn là những điều đúc kết được từ tâm đắc.
Quyển bí tịch này, vô cùng huyền ảo, là tâm pháp vô thượng của chân long nhất tộc.
Có bốn cảnh giới.
Lấy quyền hóa rồng!
Lấy khí hóa rồng!
Lấy thân thể hóa rồng!
Lấy thần hóa rồng!
Nhưng thật sự lĩnh ngộ được Thái Cổ Chân Long Quyền, chính là tâm phải nhìn thấy hồn của Chân Long.
Lúc này, Diệp Bình đã bắt đầu muốn nhìn Chân Long chi hồn.
Nhưng ngay khi hắn nhắm mắt lại.
Thì trong đầu hắn, chợt xuất hiện một đạo Long ảnh, nó xuất hiện gần như ngay tức khắc.
Nhưng Long ảnh, không thể nào nhìn rõ được, chỉ lờ mờ nhìn thấy Long ảnh màu đỏ mà thôi.
"Rống."
Một tiếng rồng ngâm khủng bố vang lên bên tai.
Diệp Bình bừng tỉnh ngay tức khắc, các chiêu quyền pháp thi nhau xuất hiện trong đầu.
Là quyền pháp của Thái Cổ Chân Long Quyền.
Chiêu thức của bộ quyền pháp này chiêu nào cũng bá đạo khủng bố, không ngừng hiện ra, diễn luyện trong đầu Diệp Bình.
Quyền pháp thi triển, mang tới sự bá đạo ác liệt, sát cơ vô hạn, chí cương chí dương, nếu diễn luyện bộ quyền pháp này trong thực tế, còn có thể giúp cường thân kiện thể, làm thân thể lột xác.
Đúng thật là tâm pháp vô thượng.
Mà đây mới chỉ là giai đoạn quyền pháp mà thôi, nếu tới giai đoạn lấy khí hóa rồng, pháp lực như rồng, mô phỏng ra hư ảnh của Chân Long, vậy thì sẽ càng thêm khủng bố.
Cảnh giới này không khó lắm, nhưng cũng cần một chút thời gian.
Cứ thế, hai chiếc xe ngựa đã đi vào thủ đô Tấn quốc.
Ngay đêm đó, Lý Ngọc dẫn Diệp Bình đi vào hoàng cung.
Diệp Bình đã biết thân phận của Lý Ngọc khi ở Thanh Châu, nên cũng không kinh ngạc lắm.
Lý Ngọc vừa trở lại Hoàng Cung, Thái Hòa công chúa liền tìm tới cửa.
Vừa nhìn thấy Lý Ngọc, Thái Hòa công chúa liền lôi ra một tấm cổ lệnh, là vật chuyên biệt do Tấn quốc Học Phủ làm ra.
Nàng nói với vẻ bứt rứt.
"Ca, đây là đặc lệnh của Tấn quốc Học Phủ. Nhưng nói cho ca nghe chuyện này, nghe nói lần này Tấn quốc Học Phủ chiêu sinh đặc biệt không chỉ có một người, Phủ chủ và một Thái Thượng Trưởng Lão cũng dùng tới đặc quyền, hơn nữa tất cả các sư huynh của học phủ giờ đều đang chờ ba người này tới đó."
"Ca, ta thấy đám người đó quyết tâm ra tay với đệ tử mới đó, cho nên chuyện này hay là thôi bỏ qua đi, dù sao người do ca đi ngàn dặm xa xôi mời về mà lại bị ca hại cho bị đánh khổ sở, sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh của ca!"
Thái Hòa công chúa lo lắng nói.
Nhưng Lý Ngọc nghe mà chả thấy sợ hãi chút nào, một là vì y tin vào thực lực của Diệp Bình, hai là tới cũng đã tới rồi, cũng đâu thể mời Diệp Bình quay về được, đúng không?
Nên, Lý Ngọc bèn nói.
"Muội, ngươi yên tâm, người ta mời tới, không có tầm thường."
"Nhưng tạm thời muội đừng lan tin ra ngoài, nói tóm lại muội không cần lo lắng, đi về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để đó ta giải quyết."
Lý Ngọc vô cùng tự tin nói.
"Vậy được, dù sao mọi việc đều nhờ vào ca, muội vẫn giữ câu nói đó, nếu ca giúp được muội chỉnh đốn đám người kia, đám khuê mật của muội để huynh tha hồ chọn."
"Bảy ngày nữa, vào ngày hội hoa đăng, bọn muội sẽ gặp nhau, không phải ca vẫn luôn muốn đi sao? Ta dẫn ca đi."
Nếu Lý Ngọc đã có lòng tin như vậy, Thái Hòa công chúa cũng không có gì để nói nữa.
"Muội muội tốt, là muội nói đó nhé, không được lừa ca."
Nghe ba chữ hội hoa đăng, Lý Ngọc lập tức trở nên dũng cảm.
"Rồi rồi rồi, yên tâm, muội đi đây, lần này là muội lén đi ra đó, nếu bị người của Học Phủ phát hiện, chắc sẽ lại gặp xui xẻo."
Thái Hòa công chúa không nói thêm nữa, quay người rời đi.
Thái Hòa công chúa đi rồi, Lý Ngọc suy nghĩ rồi quyết định đi tìm Diệp Bình nói rõ chuyện này cho hắn biết.
Sợ lỡ mình đánh giá thực lực của sư phụ cao quá, thì nguy to.
Nên đêm ấy, Lý Ngọc tới tìm Diệp Bình.
Nhanh chóng kể lại rành rẽ mọi chuyện cho hắn nghe.
Trong phòng.
Lý Ngọc pha trà cho Diệp Bình, vừa pha vừa nói.
"Sư phụ, người yên tâm, đám đệ tử Tứ Đại kia, cũng không mạnh lắm đâu, cũng có không ít kẻ là phế vật, với thực lực của ngài, muốn thu thập bọn họ không khó lắm."
"Nếu bọn họ dám giở trò lấy lớn hiếp nhỏ, kêu đệ tử Tam Đại ra tay, ta nhất định sẽ gọi phụ hoàng ta ra mặt, đảm bảo an toàn cho người."
Lý Ngọc nói, dâng chén trà cho Diệp Bình, đầy vẻ tôn sư trọng đạo.
"Không sao, nếu đó đã là quy củ của Tấn quốc Học Phủ, thì ngươi không cần nhúng tay, thắng thì thắng thôi."
Diệp Bình lắc đầu, hắn thấy chuyện này không sao cả, vừa đúng lúc mới học xong Thái Cổ Chân Long Quyền, đang cần ma luyện thực chiến, lần này đúng là cơ hội.
Đương nhiên thắng là tốt nhất, không thắng được cũng không sao, coi như ma luyện đạo tâm của mình thôi.
Nghe Diệp Bình nói vậy, Lý Ngọc cũng thở phào.
"Vậy được, nếu sư phụ người đã nói như vậy, vậy ta không còn gì nói nữa."
Thấy trời không còn sớm, Lý Ngọc buông ấm trà nói.
"Sư phụ, canh giờ không còn sớm, đồ nhi đi về, có chút chuyện cần xử lý, sáng sớm mai đồ nhi sẽ tới tìm người, dẫn người tới Tấn quốc Học Phủ để làm quen."
Lý Ngọc nói.
"Ừ."
Diệp Bình gật đầu, vẻ tùy ý.
Cùng lúc đó.
Tấn quốc Học Phủ, trong đại điện Phủ chủ.
Có hai người đứng đối diện nhau.
Lý Mạc Trình nhìn lão giả trước mắt, trầm mặc.
Lão giả này, trông hơi điên điên khùng khùng, tóc rối tung, tay cầm một cái hồ lô đen thui, không ngừng nốc rượu vào họng.
Uống đã đời, lão giơ tay áo lên lau miệng, nấc một cái, rồi mới lên tiếng.
"Ngươi để mắt ngó giúp con bé này một tí, nó cũng có chút thiên tư, sư huynh ta đã quen nhàn vân dã hạc, không thích dạy người, thả nó ở đây cho ngươi dạy dỗ, mà ngươi cũng không cần ưu ái lắm đâu, nguyên tắc thế nào cứ làm thế đó là được."
Lão giả lên tiếng, giọng rất tùy tiện.
"Chuyện nhỏ."
Lý Mạc Trình lạnh nhạt trả lời, nhưng cuối cùng, ông ta không nhịn được hỏi.
"Sư huynh, ngươi không định trở về thật à?"
Lý Mạc Trình hỏi.
Lão giả buồn bực lắc đầu, khoát tay: "Sau này đừng bao giờ hỏi lại loại câu hỏi này nữa, không còn việc gì thì ta đi đây."
"Con bé đó giao cho ngươi đó, à phải rồi, nó tên là Mặc Tuyền, đi nhá."
Lão giả khoát tay, biến mất ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận