Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 201: Trở về Thanh Vân Đạo Tông, gặp Tô Trường Ngự !
Chủ sạp ngơ ngác nhìn Diệp Bình.
Nói thật, ông ta còn tưởng Diệp Bình sẽ nói một triệu linh thạch trung phẩm, không thì cũng là linh thạch hạ phẩm.
Ông ta cũng tiếp nhận được.
Nhưng mà một trăm linh thạch hạ phẩm? Tiểu tử, làm vầy không có đạo đức nha.
"Thượng tiên, ngài trả sao mà chém quá vậy? Một trăm linh thạch hạ phẩm? Lão hủ không có ý gì cả, nhưng mà một trăm linh thạch hạ phẩm, để ngài sờ ba món đồ này một cái cũng còn không có nữa đó."
Chủ sạp muốn khóc, nói với Diệp Bình.
"Tiền bối, ngài đừng hòng chơi ta. Chỉ ba thứ đồ bỏ đi này, mà ngươi mơ bán cả triệu linh thạch? Ta cũng không có ý gì đâu, nhưng mà ngài có tin là, chỉ cần vãn bối la to lên, mọi người sẽ xúm lại đây mắng ngươi không?"
Diệp Bình đáp trả. Không phải hắn không có ý mua ba món đồ này, hắn cảm thấy chúng rất phù hợp với những đặc điểm của bảo vật mà Ngũ sư huynh từng nói, nhưng có thật là bảo vật hay không thì còn chưa chắc, nên cũng không hào hứng lắm.
"Thượng tiên, ta thật sự không lừa ngài đâu. Ba món đồ này, thật sự là Tru Tiên Vương lệnh, Đại Đạo Tạo Hóa Đỉnh và Bạch Nhật Phi Tiên Thạch mà. Thôi thế này đi, ta không đòi ngài nhiều, một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm được không? Coi như kết giao bằng hữu."
Chủ sạp tiếp tục thuyết phục.
"Năm trăm linh thạch hạ phẩm, được thì mua, không được thì thôi."
Diệp Bình không muốn tốn thời gian, Tam Thiên Bảo Giám của Ngũ sư huynh đã ghi rất rõ, bỏ ra giá cao để mua đồ, bất kể có phải là bảo vật hay không, thì cũng đã làm mất đi giá trị của bảo vật.
"Thượng tiên, mười ngàn linh thạch thượng phẩm! Thôi, thấp nhất, năm trăm linh thạch hạ phẩm, ta lỗ rồi đó. Coi như ngài thương cho lão nhân gia ta có được không? Ngài xem ta còn phải nuôi gia đình nữa."
Chủ sạp bày ra vẻ mặt đưa đám.
"Một ngàn linh thạch hạ phẩm, cả ba món."
Diệp Bình hết sức nghiêm túc đáp.
Còn không chịu nữa, thì hắn đi thôi.
"Đồng ý!"
Hình như lão giả nhìn ra suy nghĩ của Diệp Bình, nên không lằng nhằng nữa, đồng ý luôn.
Diệp Bình cạn lời.
Xong.
Diệp Bình lấy ra mười linh thạch thượng phẩm đưa cho lão giả, lấy ba món đồ kia đi.
"Thượng tiên, ngươi phải đối xử thật tốt với mấy duyên may này nha."
Bán được đồ, lão giả cười tủm tỉm nhìn theo Diệp Bình rời đi.
Rõ ràng, mười linh thạch thượng phẩm là ông ta đã kiếm lời không ít.
"Nếu đúng là có duyên, lần sau gặp lại tiền bối, nhất định sẽ hậu tạ."
Diệp Bình gật đầu, mang đồ bỏ đi.
Diệp Bình đi rồi, chủ sạp đắc ý nhìn bé gái bên cạnh.
"Nhìn thấy chưa? Ông nội không lừa con đúng không? Chỉ cần con đưa ra món đồ trông càng bình thường, càng cổ quái, càng không bắt mắt, thì sẽ luôn có người bị mắc lừa."
"Đầu năm nay, luôn có một đám ngu, xem cái đống sách vớ vẩn gì không biết, mà cứ nghĩ là mình lợi hại lắm."
"Không đâu, không đâu, không đâu, không thể nào có kẻ lại nghĩ bảo vật sẽ ẩn núp ở mấy cái sạp nhỏ như nơi này chứ?"
Lão giả vuốt râu, cười vui vẻ.
"Ông nội, ông làm vậy không sợ bị người ta đánh hả?"
Bé gái nâng cằm hỏi.
"Sợ cái gì? Cứ một thời gian ông nội lại đổi sang chỗ khác, còn sợ có người tìm được ông nội con à?"
"Thật ra nói cho cùng, ông nội bán đồ nhiều năm nay, nhớ nhất là có một tên tu sĩ tên là Lâm gì đó."
"Ông nội không sao quên được, cái năm đó, ông nội bán suốt ba tháng mà không bán được món nào, suýt nữa là chết đói, thì may sao trong biển người mênh mông, người kia lại nhìn trúng đồ trong gian hàng của ông nội."
"Ông nội nhìn một phát là biết bắt được con mồi rồi."
Lão giả nói, ánh mắt đầy thổn thức.
"Kết quả thế nào?"
Bé gái hỏi.
"Kết quả, ông nội về quê mua được cái nhà."
Chủ sạp đáp, cười rạng rỡ.
Một nén nhang sau.
Một bóng người xuất hiện trước gian hàng.
Là một cái cô gái mặc đồ tím, mặt che khăn. Nàng khẽ cau đôi mắt đẹp, đưa mắt đánh gian hàng, hỏi.
"Chủ quầy, tấm lệnh bài trong gian hàng ngươi đâu? Cả mảnh vỡ đồng xanh và cục đá chặn nữa?"
Cô gái hỏi, giọng hơi vội vã.
"À, mới có người mua mất rồi. Cô nương, hay ngài xem thử những món khác đi?"
Lão giả hơi kinh ngạc, không ngờ chỉ trong vòng một ngày, mà gặp được tới hai người không bình thường, còn đi coi trọng đồ của mình.
"Mua rồi? Lão tiên sinh, thứ đồ như vậy làm gì có ai mà mua? Đừng nói bậy nữa, tiên sinh là người mua bán, đơn giản chỉ là tiền thôi."
"Ba món đồ đó, ta đồng ý trả cho ngươi một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm. Đây là tiền giấy của Đại Hạ, ngài đếm lại đi."
Nữ nhân nói, lấy ra mười tờ tiền giấy, là tiền giấy của Đại Hạ, mỗi tờ có giá trị mười ngàn linh thạch thượng phẩm.
Chủ sạp ngây ra.
Một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm?
Là bao nhiêu vậy?
Cả đời cũng xài không hết.
Thấy lão giả kinh ngạc, cô gái đồ tím vội vã nói tiếp: "Lão tiên sinh, đồ đâu?"
Nàng hỏi.
Lão giả ngơ ngác, nghe thấy câu hỏi, thì vô thức trả lời theo bản năng: "Bán rồi."
Bán rồi?
Cô gái đồ tím cau mặt, không phải nàng không tin chủ sạp, mà là thứ đồ như vậy, ai lại đi mua?
"Lão tiên sinh, một trăm ngàn linh thạch thượng là đã không ít đâu. Ba thứ đồ đó đối với ngươi chẳng đáng một đồng, nhưng có chút tác dụng đối với ta."
"Thế này đi, ta trả ngươi thành ba trăm ngàn, đây là cao nhất rồi đấy, không thêm một đồng nào nữa đâu. Nếu lão tiên sinh ngươi bán, thì mọi việc đều xong, nhưng nếu ngươi không bán, còn muốn đòi thêm, thì nên suy nghĩ cho thật kĩ."
Cô gái đồ tím nói chuyện rất ác liệt, cũng hết sức thẳng thừng. Nàng không thiếu tiền, nhưng không thể để người khác làm tiền mình trắng trợn. Ba trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, là cao nhất của nàng rồi.
"Ba trăm ngàn?"
Lão giả trợn mắt, cả đời ông ta chưa bao giờ nhìn thấy ba mươi ngàn linh thạch thượng phẩm nữa, huống chi ba trăm ngàn!?
Trái tim chủ sạp như rỉ máu.
Ba trăm ngàn.
Ba trăm ngàn.
Nếu cô gái áo tím này tới sớm thêm một tí, thì cuộc đời ông ta đã trở thành sung sướng tột độ rồi.
Tiếc thay, chỉ là trễ một chút thôi.
Chủ sạp bật khóc, nước mắt ròng ròng.
Thấy chủ sạp rơi lệ, cô gái đồ tím bối rối.
Không phải chỉ là ba trăm ngàn linh thạch thượng phẩm thôi sao? Khóc luôn à?
"Tỷ tỷ, đồ đã bán mất rồi."
Bé gái ngồi bên cạnh lên tiếng, dáng vẻ rất ngây thơ.
"Bán thật rồi?"
Nàng không tin lời chủ sạp, nhưng lời của bé gái thì nàng lại tin theo bản năng.
"Ừ. Mới một khắc trước, có một đại ca ca, mua đúng ba món đồ mà tỷ hỏi."
Bé gái trả lời.
"Thôi rồi."
Cô gái đồ tím siết chặt nắm tay, chân mày nhíu càng chặt hơn.
"Ngươi đúng là phí của trời."
Cô gái đồ tím hít sâu, không nhịn được nói với chủ sạp.
Nói xong, nàng nhìn bé gái nói: "Em gái nhỏ, vậy em có biết người đó trông như thế nào không?"
Nàng hỏi.
Bé gái liền nghiêm túc miêu tả lại tướng mạo của Diệp Bình. Cô gái gật đầu, rút ra một tờ tiền giấy, đưa cho bé gái: "Cảm ơn muội muội nhiều, muội cầm tiền đi mua gì ngon ngon ăn nhé."
Nàng ra tay rất rộng rãi, mười ngàn linh thạch thượng phẩm, nói đưa là đưa, dáng vẻ là người vô cùng giàu có.
"Thượng tiên, dám hỏi thượng tiên, ba cái đồ kia rốt cuộc là cái gì?"
Lúc này, chủ sạp hồi thần, nhìn cô gái đồ tím, trong mắt đầy tò mò và khó chịu.
"Ngươi bán cái gì mà chính mình cũng không biết? Vậy mà cũng đòi bày sạp?"
Nhắc tới chuyện này, cô gái đồ tím lại thấy khó chịu, nhưng nàng vẫn trả lời: "Lệnh bài ngươi bán, đúng là Tru Tiên Vương lệnh, bây giờ ngươi đã rõ chưa?"
Cô gái đồ tím hờ hững nói, trong mắt nàng đầy tò mò.
"Không thể hiểu nổi, sao ngươi có được vật như vậy nữa."
Lời của nàng làm chủ sạp cứng đờ.
Tru Tiên Vương lệnh?
Thật sự là Tru Tiên Vương lệnh?
Đây quả thực là không hợp lẽ thường.
Tru Tiên Vương là ai cơ chứ? Là Tiên Vương thượng cổ, từng giết chết tiên! Không ngờ mình có đại một tấm lệnh bài, mà lại là lệnh bài Tru Tiên Vương thật.
Thế này không phải là không hợp lẽ thường sao?
Không, đây không phải là không hợp lẽ thường, đây là bất chấp lý lẽ.
Tru Tiên Vương lệnh.
Tru Tiên Vương lệnh.
Vật ấy có trị liên thành, đừng nói một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, mười triệu linh thạch thượng phẩm cũng không mua được.
Cô gái đồ tím không để ý tới chủ sạp nữa, xoay người bỏ đi, đi tìm Diệp Bình theo lời bé gái đã miêu tả.
Cô gái đồ tím đi rồi, chủ sạp còn ngồi ngây ra rất lâu mà vẫn chưa bình thản lại được.
Lúc này.
Bên trong Nhất Tuyến Thiên.
Diệp Bình đã khôi phục hình dáng cũ, quay về Nhất Tuyến Thiên.
Lần này thu hoạch không ít, chỉ tốn một ngàn linh thạch hạ phẩm đã mua được ba món đồ.
Lời thì chưa chắc, nhưng nhất định là không lỗ.
Diệp Bình định trở về mới nghiên cứu ba món đồ mình mua được, còn bây giờ, hắn phải rời khỏi Ngụy quốc.
Hắn muốn về sớm một chút.
"Sư phụ."
Lý Ngọc đã chờ sẵn ngoài cửa Nhất Tuyến Thiên, thấy Diệp Bình xuất hiện, vội kích động chạy tới.
"Sư phụ, người sáng tác ra áng văn tuyệt thế hôm đó là ngài phải không?"
Lý Ngọc siết chặt nắm tay, hắn là Tấn quốc Thái tử, Diệp Bình thi đấu xuất sắc trong thi đấu mười nước, bảo hắn làm sao không vui cho được!
Nhất là Diệp Bình còn vô cùng xuất chúng, càng thi càng nổi bật, càng thi càng làm người ta chấn động.
Bây giờ còn viết ra được áng văn tuyệt thế, làm Lý Ngọc vui muốn khóc luôn.
Diệp Bình là nhân sĩ Tấn quốc, hắn là Thái tử Tấn quốc, đương nhiên lần này Tấn quốc sẽ trở nên nổi tiếng, đến lúc đó Đại Hạ vương triều nhất định sẽ càng thêm nâng đỡ Tấn quốc.
Hắn cũng sắp lên ngôi rồi, hắn vừa lên ngôi, thứ hạng của Tấn quốc cũng tăng lên, đây quả thực là vinh dự to lớn, tới lúc đó mình chẳng phải là thành minh quân Tấn quốc hay sao?
Vả lại, Diệp Bình là sư phụ của mình, uy danh Diệp Bình càng lớn, danh tiếng của hắn cũng sẽ càng tăng lên theo, nghĩ đến đây, Lý Ngọc không nhịn được mừng rỡ.
"Đừng có nghĩ nhiều, văn chương dù có tốt hơn nữa, cũng chẳng liên quan gì với ngươi."
Nhưng Diệp Bình liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Lý Ngọc.
Hắn không muốn Lý Ngọc trở thành một quân chủ chỉ biết dựa vào người khác, hắn muốn Lý Ngọc có thể tự dựa vào mình, ngồi vững vàng ở ngôi vị quốc vương.
Lý Ngọc cười xòa, hỏi sang chuyện khác.
"Sư phụ, bây giờ thi đấu mười nước kết thúc rồi, ngài định làm gì tiếp theo?"
Hắn tò mò hỏi.
"Vi sư định trở về tông môn, học tập cho giỏi."
Diệp Bình trả lời, hắn muốn đi về, rất là muốn, nhanh nhanh trở về tông môn tốt biết bao.
Các sư huynh sư tỷ trong tông môn, ai cũng là nhân tài, vừa nói chuyện dễ nghe, lại vừa có thể học được này nọ, còn ngơ ngốc ở đây, chỉ tổ làm lãng phí thời gian.
"Sư phụ, thực lực của ngài mạnh như vậy rồi, còn cần trở về tông môn nữa sao? Nghe có hơi..."
Lý Ngọc có hơi thất vọng.
Nói thật, hắn là muốn Diệp Bình đi Thập Quốc học phủ, quyền đánh thiên tài mười nước, chân đạp thiên kiêu Đại Hạ, như vậy mới đã.
Chứ còn đi về tông môn, có hơi lãng phí.
"Lý Ngọc, phải nhớ kĩ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, thực lực của vi sư nhìn thì rất mạnh, nhưng thực ra ở trong thiên địa này, còn có rất nhiều người mạnh hơn vi sư."
"Cũng giống như ở trong ảo cảnh lần này, nếu đây không phải là khảo hạch ảo cảnh thì sao? Bên ngoài lúc nào cũng đầy nguy hiểm, chỉ không ngừng tăng thực lực của mình lên, đó mới là vương đạo."
Diệp Bình nói rất thật lòng.
Lý Ngọc đã nghe câu này nhiều lần lắm rồi, đến mức đã miễn dịch với nó. Tính tình của hắn khác với Diệp Bình, vẫn còn như con nít, nên không thể nào hiểu được.
"Diệp sư huynh, ngài thật sự không muốn đi Thập Quốc học phủ?"
Ngay lúc này.
Hoàng Phủ Thiên Long xuất hiện, hắn cảm ứng được Diệp Bình tới, nên vội đi ra Nhất Tuyến Thiên, thấy Diệp Bình thì chắp tay chào, sau đó nghiêm túc hỏi.
"Ừ, không đi."
Thấy Hoàng Phủ Thiên Long, Diệp Bình gật đầu chào lại rồi trả lời.
"Diệp sư huynh, nếu không đi Thập Quốc học phủ, thì không thể vào Đại Hạ học cung được, cơ hội như vậy, chính là ngàn năm một thuở, ngài thật sự không đi sao?"
"Có lẽ, Thập Quốc học phủ đúng là không dạy được ngài cái gì cả, nhưng Đại Hạ học cung, nhất định sẽ vượt qua sự tưởng tượng của ngài."
Hoàng Phủ Thiên Long rất nghiêm túc.
Hắn biết, Diệp Bình coi thường Thập Quốc học phủ, thật ra Hoàng Phủ Thiên Long cũng coi thường Thập Quốc học phủ.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long biết, Đại Hạ học cung mới là mục tiêu thật sự của tu sĩ bọn họ.
Ở Đại Hạ học cung, không chỉ có thể học được thần thông chí cao vô thượng, mà cái chính là sẽ được mở mang tầm mắt.
Chuyện mở mang tầm mắt này, ở tông môn không thể nào luyện được.
"Đúng đó, sư phụ, dù ngài không thích Thập Quốc học phủ, nhưng Đại Hạ học cung thật sự khác mà. Nghe nói học sinh tu vi kém nhất của Đại Hạ học cung cũng có thể càn quét mười nước đó."
"Đó mới thực sự là thiên kiêu tới địa phương, nếu ngài đi Thập Quốc học phủ, chắc chẳng mất bao lâu, là sẽ được đi Đại Hạ học cung."
Lý Ngọc cũng lên tiếng khuyên Diệp Bình đi Thập Quốc học phủ, vì vào Thập Quốc học phủ là con đường tắt duy nhất để đi lên Đại Hạ học cung.
Nếu Diệp Bình bỏ qua, cũng đồng nghĩa sẽ bỏ qua việc vào Đại Hạ học cung, lần tuyển sinh kế tiếp không biết phải chờ thêm bao lâu nữa.
"Vi sư biết, Đại Hạ học cung chí cao vô thượng, là thánh địa của tu sĩ Đại Hạ vương triều, nhưng mà ta cũng biết, với thực lực của ta hiện giờ, dù ta có tới Đại Hạ học cung, cũng không bằng một cái đuôi phượng nữa."
"Tâm ý ta đã quyết, không cần khuyên nữa."
Diệp Bình trả lời rất nghiêm túc.
Không đi là không đi.
Diệp Bình chưa từng thay đổi suy nghĩ này.
Nét mặt hai người kia đầy tiếc nuối.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Hoàng Phủ đạo hữu, lời ngươi sai rồi, Thập Quốc học phủ không phải là con đường tắt duy nhất thông tới Đại Hạ học cung, thật ra nếu thật sự là tuyệt thế thiên kiêu, Đại Hạ học cung cũng sẽ phá lệ thu nhận."
"Diệp sư huynh sáng tác ra một áng văn tuyệt thế, đã có khả năng tiến vào Đại Hạ học cung rồi, chắc không bao lâu nữa, sẽ có người tới mời Diệp sư huynh đi Đại Hạ học cung thôi."
Giọng nói vang lên.
Là tiếng của Trần Hồng Phi.
Sau khảo hạch ảo cảnh, Trần Hồng Phi cũng đã nói lời xin lỗi Diệp Bình trong buổi thịnh yến.
Tuy hai người không thể trở thành bạn tốt, nhưng cũng đã giải quyết xong hiềm khích trước kia, vả lại thật ra đấy cũng chỉ là chút cãi nhau vớ vẩn, không phải là thâm cừu đại hận gì.
Trần Hồng Phi như một người biết tuốt, vừa xuất hiện là nói ra một bí mật chẳng ai hay.
"Thật sự?"
Hoàng Phủ Thiên Long có chút kinh ngạc, hắn chưa nghe quy định này bao giờ.
Trần Hồng Phi chưa kịp trả lời, đã có thêm mấy bóng người xuất hiện.
"Trần huynh nói đúng lắm. Nếu quả thật là thiên kiêu đương thời, Đại Hạ học cung sẽ phá lệ thu nhận, Diệp sư huynh sáng tác ra áng văn tuyệt thế, hoàn toàn có thể vào Đại Hạ học cung."
"Đúng thế, chắc là tối hôm nay, người của Đại Hạ học cung sẽ tới tìm Diệp Bình, đặc cách chiêu sinh Diệp huynh vào, sư đệ ở đây chúc mừng Diệp sư huynh trước nhé."
Nam Cung Tinh và Trương Nhẫn xuất hiện, hình như hai người cũng có biết chuyện này, nói thêm vào.
Hoàng Phủ Thiên Long với Lý Ngọc nghe vậy, thở phào.
"Chư vị khách khí rồi. Thật ra dù Đại Hạ học cung có nhận hay không, ta cũng sẽ về tông môn, biển học là không bờ bến, học vô chỉ cảnh, ta tu hành còn thấp, còn cần phải trui luyện nhiều hơn."
Diệp Bình đáp. Hắn biết mọi người là mừng thật lòng cho mình, nhưng hắn cũng biết, mình mới tu hành chưa tới nửa năm, mà đã đi Đại Hạ học cung.
Thì đúng là có hơi quá nhanh, nên hắn muốn nghỉ ngơi một chút, để cho mình bình thản lại, cũng tránh cho căn cơ bất ổn, ảnh hưởng tới bản thân, đó mới là phiền toái thật sự.
Mọi người nghe vậy, đều im lặng.
Nam Cung Tinh không khỏi cảm khái.
"Diệp sư huynh, ngài thật không hổ là thiên kiêu tuyệt thế, nếu đổi thành người khác, hẳn không ai kháng cự nổi lời mời của Đại Hạ học cung, nhưng Diệp sư huynh lại luôn nhìn thấy rõ bản thân mình, sự sáng suốt này, bọn ta quả thật là phải học tập ngài."
Nam Cung Tinh nói.
Mọi người đều gật đầu.
"Chư vị quá khen, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ ngày mai ta sẽ lên đường rời đi, hôm nay mời chư vị uống rượu một bữa, coi như là chúc mừng chư vị gia nhập Thập Quốc học phủ trước."
Diệp Bình mở miệng.
Lần này, hắn chủ động thiết đãi, ở trong Nhất Tuyến Thiên.
Dù gì ngày mai sẽ đi rồi, cũng không muốn không từ mà biệt.
"Ngày mai phải đi rồi?"
Mọi người có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Vì bọn họ nhìn ra được, lần này Diệp Bình tâm ý đã quyết, không cần phải khuyên nữa.
Ngày hôm đó.
Diệp Bình bày thịnh yến, mời học sinh mười nước.
Cũng quen biết được không ít người.
Mãi đến tận khuya.
Thịnh yến kết thúc, Diệp Bình một mình rời đi, Lý Ngọc vốn muốn đi với Diệp Bình, nhưng Thập Quốc học phủ chưa phát phần thưởng, Diệp Bình bảo Lý Ngọc ở lại nhận thưởng giùm, rồi tới tông môn tìm hắn.
Trước khi Diệp Bình rời đi, trưởng lão của Thập Quốc học phủ cũng tới.
Vẫn là để khuyên Diệp Bình, nói rất nhiều, hai người nói chuyện với nhau tới mấy canh giờ.
Cuối cùng Diệp Bình vẫn từ chối lời mời của Thập Quốc học phủ, quyết định rời đi.
Thập Quốc học phủ cũng tôn trọng lựa chọn của hắn.
Nhưng Thập Quốc học phủ cũng hứa với Diệp Bình, chỉ cần Diệp Bình đồng ý tới Thập Quốc học phủ, Thập Quốc học phủ sẽ luôn mở rộng cánh cửa đón hắn.
Đến giờ Dần, Diệp Bình bước lên truyền tống trận, trở về Tấn quốc.
Một khắc sau.
Quốc đô Tấn quốc.
Bên trong truyền tống trận.
Diệp Bình mở mắt.
Đi ra khỏi truyền tống trận.
Một bóng người cực kỳ chói mắt mà vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.
Là...
Đại sư huynh.
Tô Trường Ngự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận