Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 275: Hoa sen đen động, chặt đứt tình cảm huyết mạch giữa ngươi với ta !

Đại Hạ hoàng cung.
Trong đại lao.
Hạ Càn thấy thi thể trong tay Tô Trường Ngự thì nhận ra ngay, đây là Chưởng môn Thanh Vân.
Trước đây không lâu, hắn đã phái người tới Thanh Vân Đạo Tông, để giết Diệp Bình.
Sau đó nhận được tin báo về, người hắn phái đi đều đã chết, Chưởng môn của Thanh Vân Đạo Tông cũng chết, bị một luồng kiếm khí cường đại giết chết.
Thi thể người của hắn đã được xử lý, không để lại dấu vết.
Hơn nữa, theo Hạ Càn nhớ, căn cứ tài liệu điều tra, Tô Trường Ngự chỉ là một phế vật mà thôi.
Sao bây giờ lại có thể xuất hiện trong đại lao hoàng cung, còn ôm thi thể của Thanh Vân Chưởng môn?
Lại chỉ còn nói có một chữ, mà mình không phản kháng được, phải quỳ xuống?
Hạ Càn nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ, trong đầu hắn lúc này chỉ toàn khuất nhục và giận dữ.
Dù hắn có cho người giết Thanh Vân Chưởng môn, vậy thì sao?
Dù hắn động tay vào trận pháp đài để giết Diệp Bình, vậy thì sao?
Sao tên này dám!
Sao dám bắt mình quỳ xuống!
Mình là Thái tử Đại Hạ vương triều, đế vương tương lai của Đại Hạ!
Mặt Hạ Càn khó coi tới đỉnh điểm.
"Bổn cung là Đại Hạ Thái tử, ngươi lại dám bắt ta quỳ, sỉ nhục ta như vậy, ngươi đã phạm vào tử tội! Đại Hạ vương triều sẽ không bỏ qua cho ngươi, Bổn cung sẽ diệt môn Thanh Vân Đạo Tông ngươi, tru di cửu tộc ngươi!"
Hạ Càn giận dữ hét.
Tô Trường Ngự ôm thi thể Thái Hoa đạo nhân, nhìn Hạ Càn dữ tợn trước mặt mình, nét mặt hờ hững.
Hạ Càn bị khống chế cúi đầu xuống.
Sau đó bị ép dập đầu.
Đối với Hạ Càn, quỳ xuống dập đầu chính là sự sỉ nhục, còn đau khổ hơn là bị tước đoạt hết tất cả.
Ngay lúc này, những bóng người xuất hiện, là cường giả của hoàng cung chạy tới.
Nhìn thấy cảnh trước mặt, ai nấy đều biến sắc.
Thái tử Hạ Càn, lại quỳ dập đầu với người ta.
Người này là Thái tử của Đại Hạ, là Đại Hạ Đế tinh, bây giờ quỳ dập đầu với người ta, không chỉ là sự sỉ nhục đối với Hạ Càn, mà còn là sự sỉ nhục với cả Đại Hạ.
Lập tức, một cường giả Độ Kiếp nổi giận, hai tay xuất quyền, huy động nhật nguyệt, ra tay giết Tô Trường Ngự.
Dù Tô Trường Ngự có bất phàm thế nào, mà xông vào hoàng cung, xuất hiện trong đại lao, bắt Đại Hạ Thái tử quỳ dập đầu thì cũng là tội lớn, là tử tội!
Oanh!
Nhưng Tô Trường Ngự không hề nhúc nhích, chỉ quay qua nhìn ông ta, đôi mắt không vui không giận, hờ hững siêu thoát, chí cao vô thượng, khiến ông ta sinh ra cảm xúc muốn quỳ xuống sùng bái.
Hai nắm đấm vừa ép tới, nhật nguyệt bao phủ Tô Trường Ngự, thì từ trong mắt Tô Trường Ngự, có hai luồng tiên kiếm tuyệt thế bắn ra, chặt đứt hai cánh tay của cường giả nọ.
"A!"
Tiếng kêu thảm vang lên.
Chỉ trong chớp mắt, một cường giả Độ Kiếp đã bị Tô Trường Ngự chặt đứt cả hai tay, máu tươi chảy ra như suối.
Quá đáng sợ.
“Không thể nào!”
Cường giả của hoàng cung nhìn mà không tin nổi.
Họ nhìn ra được, Tô Trường Ngự không hạ sát thủ.
Nếu không, ánh mắt vừa rồi đã giết chết cường giả kia rồi. Quá đáng sợ.
Ngay lúc này, lại có một người xuất hiện trong đại lao.
Chính là Hạ Đế.
Ông nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi kinh ngạc.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
"Bệ hạ!"
Cường giả hoàng cung lập tức căng thẳng, không ngờ Hạ Đế cũng tới nơi này.
Tô Trường Ngự còn bắt Hạ Càn quỳ xuống, lỡ ra tay với cả Hạ Đế thì làm sao.
"Trường Ngự..."
Hạ Đế nhìn Tô Trường Ngự, có chút nói không ra lời.
Tô Trường Ngự lúc này, chẳng khác gì tiên nhân, ngay cả ông, Đại Hạ Đế vương, nhìn thấy hắn mà cũng sinh ra cảm giác muốn sùng bái.
Thời gian ngắn ngủi vừa qua, chuyện gì đã xảy ra với Tô Trường Ngự?
Nhìn mái tóc trắng xóa của Tô Trường Ngự, Hạ Đế chấn động.
Ánh mắt ông nhanh chóng chuyển từ người Tô Trường Ngự sang thi thể hắn đang ôm trong tay.
Đây là, Thanh Vân Chưởng môn, Thái Hoa đạo nhân.
Thái Hoa đạo nhân chết rồi!
Hạ Đế còn nhớ, Tô Trường Ngự đã từng nói, dù không phải là thân phụ, nhưng Thái Hoa đạo nhân còn hơn cả phụ thân thân sinh của hắn.
Mà bây giờ, Thái Hoa đạo nhân đã chết rồi.
Tô Trường Ngự ôm thi thể Thái Hoa đạo nhân, bắt Hạ Càn dập đầu với nó.
Hạ Đế suy nghĩ rất nhanh, nảy ra một suy đoán.
"Trường Ngự, chuyện gì vậy? ".
Hạ Đế khổ sở hỏi.
"Ngươi muốn cản ta?"
Tô Trường Ngự hỏi ngược lại.
Giọng nói của hắn rất hờ hững, cao cao tại thượng.
Cường giả hoàng cung kinh ngạc, không ngờ Hạ Đế biết Tô Trường Ngự, biết một tuyệt thế cường giả như vậy, hơn nữa, quan hệ hình như còn không tầm thường.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hạ Đế trầm mặc.
Ý của Tô Trường Ngự rất đơn giản, chính là như ông đã thấy, và đã nghĩ.
Hạ Càn đã ra tay với Tô Trường Ngự nhiều lần.
Không chỉ táy máy tay chân vào trận pháp đài.
Còn phái người đến Thanh Vân Đạo Tông, Thái Hoa đạo nhân chết nhất định có liên quan tới Hạ Càn.
Hạ Đế không nói ra lời, đối mặt loại chuyện này, dù ông là Đại Hạ Đế vương, cũng không biết phải làm thế nào.
Có ai dám nghĩ, nhi tử mình lại tự đi giết lẫn nhau.
Thiên Cơ Điện chủ nói với ông, Đại Hạ Đế tinh xuất hiện chẳng lành.
Một bên là Thái tử Đại Hạ, một bên là đứa con thiên mệnh của Đại Hạ, Tử Vi Đế Tinh, thế mà lại đi giết lẫn nhau.
Đại Hạ Đế tinh có xuất hiện bất tường, cũng không phải chuyện khác thường.
Hạ Đế im lặng một lát, mới nói.
"Giữ mạng lại cho nó đi. Trẫm sẽ phế Thái tử vị của nó, nhốt vào trong cung, cả đời không được rời khỏi cung."
"Nó, chung quy cũng là huynh trưởng, trẫm không muốn con làm ra chuyện giết huynh."
Hạ Đế nói, giọng run run, mang ý khẩn cầu.
Đúng là, Hạ Càn có tội, ra tay với Tô Trường Ngự, còn sát hại sư phụ của Tô Trường Ngự, khó mà tha thứ.
Nhưng ông là phụ thân của Hạ Càn, làm sao có thể nhìn nhi tử của mình bị người giết chết, huống chi còn là Tô Trường Ngự, để Tô Trường Ngự giết huynh.
Hít!
Cả đại lao hoàn toàn yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Huynh trưởng.
Giết huynh.
Người trước mắt này là nhi tử của Hạ Đế?
Nhi tử này ở đâu ra?
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ nam tử như tiên nhân trước mặt này, chính là... Thập hoàng tử?!
Thập hoàng tử đã mất tích?
Cường giả hoàng cung bối rối, không nhịn được quan sát Tô Trường Ngự, sau đó phát hiện diện mạo của người này quả thật có điểm giống với Hạ Đế.
Chỉ vì khí chất của Tô Trường Ngự quá siêu phàm, mới khiến mọi người không để ý tới điều đó.
Nếu không phải Hạ Đế nói, mà là người khác nói, họ cũng sẽ không tin.
Nhưng mà… vầy nghĩa là sao? Thập hoàng tử với Thái tử?
Hạ Càn bị ép quỳ dập đầu khiến trán đã rướm máu cũng bối rối.
Hắn trợn tròn mắt.
Tô Trường Ngự mới là Thập hoàng tử!
Nói cách khác, mình vẫn luôn lầm?
Cứ luôn phái người đi giết Diệp Bình, không giết được thì thôi, còn bị giết sạch.
Nhất thời, Hạ Càn như muốn nổ tung.
Thập hoàng tử như cái gai cắm trong lòng hắn, khiến hắn đầy hận và ghét.
Dù đã qua nhiều năm, nhưng hắn vẫn luôn không quên được Thập hoàng tử.
Đến lúc này, hắn mới biết Thập hoàng tử là Tô Trường Ngự trước mặt, mà mình, bị Tô Trường Ngự ép phải quỳ xuống trước mặt dập đầu tạ tội.
Hạ Càn không thể nào chịu nổi, cả người như muốn điên lên.
Đã vậy, phụ hoàng mình Hạ Đế, còn chỉ bảo với Tô Trường Ngự là giữ lại cho mình một cái mạng, ông ta sẽ phế Thái tử vị của mình, cả đời nhốt mình ở trong cung.
Đây là thiên vị tới cỡ nào!
Trong lòng ông ta không hề có đứa nhi tử là mình! Chỉ có Thập hoàng tử!
Dù là hai mươi bảy năm không gặp, thì vẫn là như vậy.
Hạ Càn giận không kiềm chế nổi.
"A!"
Hạ Càn gầm lên, đầy giận dữ, hận ý, oán niệm, sát ý, ghen tị, hung ý, vô vùng đáng sợ.
Ai nhìn hắn cũng phải rợn cả tóc gáy.
Từ trong nguyên thần của Tô Trường Ngự, đóa sen đen trên ngọc thạch khí vận lắc lư, như muốn dựng dục ra hạt sen.
Tô Trường Ngự cảm nhận được động tĩnh của hoa sen đen, khẽ nhíu mày, lên tiếng.
"Ta giữ mạng lại cho hắn, nhưng chuyện hôm nay, cũng cắt đứt huyết mạch và tình cảm giữa chúng ta."
"Có điều, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Giọng Tô Trường Ngự vô cùng hờ hững.
Hạ Đế chưa kịp nói gì, Tô Trường Ngự đã cất thi thể của Thái Hoa đạo nhân, khẽ đưa tay về phía Hạ Càn.
Kiếm ý khủng bố bùng nổ.
Kiếm quang ngất trời, sáng tới chói mắt, làm người ta lạnh run, không dám nhìn thẳng vào nó.
Ngay cả cường giả Độ Kiếp, lấy lực tĩnh mở thiên nhãn, cũng không nhìn thấy rõ được.
Mọi người đều kinh ngạc, một kiếm này mới đẹp làm sao, mới phi phàm làm sao, đối mặt với một kiếm như vậy, đừng nói Hạ Càn, có là cường giả Độ Kiếp cũng không có đường sống.
Phốc phốc phốc!
Kiếm khí ngang dọc, xuyên thủng người Hạ Càn, kinh mạch nát bấy, sắc mặt thảm bại.
Hạ Càn nằm dưới đất, không nhúc nhích được, tròng mắt đỏ thẫm như máu, nhìn Tô Trường Ngự chằm chằm.
Phanh!
Sau đó ngoẹo đầu, ngất xỉu.
Làm xong, Tô Trường Ngự xoay người rời khỏi.
Người trong đại lao đều đứng im nhìn, không ai ra tay ngăn cản, mà cũng không ngăn cản được.
"Trường Ngự..."
Hạ Đế nhìn theo Tô Trường Ngự, kêu lên.
Tô Trường Ngự mặc kệ, biến mất khỏi đại lao.
Lập tức có người tiến lên, đỡ Hạ Càn dậy, kiểm tra cơ thể hắn.
"Bệ hạ, Thái tử điện hạ chỉ bị thương nặng, không nguy hiểm tính mạng, nhưng mà hình như có cái gì đó không đúng."
Người nọ kiểm tra Thái tử, cau mày.
"Tại sao, chuyện lại trở thành thế này?"
Hạ Đế không trả lời, cả người thất thần, miệng lẩm bẩm.
Mọi người im lặng.
Tô Trường Ngự xuất hiện trên bầu trời của hoàng cung Đại Hạ.
Hắn đứng giữa trời, tóc trắng như tuyết, đứng chắp tay sau lưng, như một tiên nhân.
"Cuối cùng ta tìm được ngươi."
"Không hổ là đứa con thiên mệnh, quả thật là rất phi phàm."
Một giọng nói già nua vang lên.
Một nam tử trung niên nhìn Tô Trường Ngự trên bầu trời, giọng đầy hưng phấn và mong đợi.
Tô Trường Ngự nhìn lão ta, trong đôi mắt hờ hững lộ ra lãnh ý.
Nam tử trung niên này, hắn đã nhìn thấy khi dùng thần thuật thời gian xem lại, chính là kẻ đã sát hại Thái Hoa đạo nhân, sư huynh của Thái Hoa đạo nhân.
Đối phương tới tìm hắn, mà hắn cũng đang đợi đối phương chủ động xuất hiện.
Thái Huyền đạo nhân nhìn Tô Trường Ngự chằm chằm, như dã thú nhìn thấy con mồi, từng bước từng bước bước lên trời, đi về phía Tô Trường Ngự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận