Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 270: Hạ Càn nổi giận, lựa chọn của Tô Trường Ngự
Hạ Càn đi tới đi lui, Hạ Đế bảo hắn về suy nghĩ lại, học cách dưỡng tâm.
Nhưng mà chuyện xảy ra thế này, bảo hắn làm sao mà dưỡng tâm cho được.
Hắn thật sự nghĩ không ra, sao không có một dấu hiệu báo trước nào, mà Hạ Đế lại đột ngột hủy hôn với Đại Trạch.
Chẳng lẽ, phụ hoàng đang chèn ép mình?
Hạ Càn chợt nghĩ.
Hôn lễ của Đại Hạ và Đại Trạch là do hắn phụ trách thúc đẩy, nếu hôn ước này thành công, hắn đương nhiên sẽ có thêm quyền phát biểu, sẽ được nhiều người ủng hộ hơn.
Lần trước, khi Hạ Đế bảo hắn về ngẫm lại, đã tước mất quyền giám quốc của hắn.
Sau chuyện đó, đám hoàng đệ bên dưới đều lén lút rục rịch.
Nếu lần này, hôn ước mình phụ trách bị Hạ Đế hủy bỏ, trong triều nhất định sẽ xuất hiện những lời gièm pha, tin đồn mình thất sủng.
Hạ Càn nghĩ rất nhiều thứ, sắc mặt khó coi.
"Điện hạ."
Yến Thập từ ngoài đi ngoài, cung kính hành lễ.
"Thế nào?"
Hạ Càn ngừng nghĩ, lên tiếng hỏi.
Vừa về Thái tử điện, hắn đã lập tức cho người đi thăm dò xem trước đó Hạ Đế đã gặp ai, chỗ bên Hạ Thanh Mặc có xảy ra chuyện gì không.
"Hồi điện hạ, thuộc hạ đã hỏi ra, trước khi bệ hạ hạ lệnh hủy hôn, Lý công công có dẫn một người tới Dưỡng Tâm Điện gặp bệ hạ, còn bên chỗ Thanh Mặc công chúa, có Diệp Bình tìm Thanh Mặc công chúa đi dạo."
Yến Thập hồi đáp.
Nghe thấy hai chữ Diệp Bình, Thái tử sững ra, không tin nổi.
Mặt Hạ Càn sầm xuống, trở nên âm trầm.
Diệp Bình.
Thập hoàng tử.
Trong nháy mắt, hắn đã hiểu vì sao phụ hoàng lại hủy hôn.
Diệp Bình xuất hiện trong hoàng cung, gặp Hạ Thanh Mặc, không lâu sau, phụ hoàng liền hủy bỏ hôn ước.
Rõ ràng là vì Diệp Bình!
Bảo không liên quan, hắn mới không tin.
Khó trách.
Khó trách.
Khó trách lúc mình đi hỏi Hạ Đế, Hạ Đế chả hề giải thích, ngược lại còn mắng mình một trận.
Sự ganh tị và hận ý trong lòng Hạ Càn bốc lên ngùn ngụt như hồng thủy muốn xông ra ngoài, làm cả người hắn run lên.
"Sao Diệp Bình lại tới hoàng cung?!"
Hạ Càn hỏi, giọng rất lạnh.
Hôm nay hắn mới nhận được tin, sau khi rời khỏi vương vực, Diệp Bình liền đi tới Quốc đô Đại Hạ.
Không ngờ, mới thoáng cái, đối phương đã xuất hiện trong hoàng cung Đại Hạ.
Yến Thập thấy mặt Hạ Càn âm trầm, giọng đầy tức giận, thì không khỏi giật mình, cúi đầu.
"Theo thuộc hạ điều tra, hôm nay sau khi Diệp Bình và sư huynh vừa tới quốc đô, thì lập tức tới phủ của Huyền Cơ Tể tướng, không lâu sau, bệ hạ xuất cung, đưa hai người về cung."
Yến Thập cúi đầu, bẩm báo theo sự thật.
"Đi Thái thượng phủ, phụ hoàng tự mình mang về cung."
Hạ Càn run càng dữ dội, đôi mắt đỏ bừng.
Quả nhiên.
Hắn chính là Thập hoàng tử.
Nhi tử phụ hoàng thương yêu nhất.
Đi tới quốc đô là lập tức tới phủ của Thái Thượng Huyền Cơ, sau đó phụ hoàng đích thân tới đón vào cung.
Chuyện hôn ước, phụ hoàng vốn đã đồng ý với mình rồi, mà chỉ vì Thập hoàng tử, chỉ vì Diệp Bình xuất hiện mà người đổi ý, hủy hôn.
Còn cho nữ nhi không thương yêu nhất quyền lựa chọn hôn nhân.
Đây là thiên vị tới cỡ nào cơ chứ!
Có phải nếu Thập hoàng tử muốn làm hoàng đế, phụ hoàng cũng sẽ đổi ý luôn không?!
Dù mình có cố gắng thế nào, mà có Thập hoàng tử trước mặt, thì cũng được gì đâu!
Hạ Càn lại chợt nhớ tới câu nói kia của Hạ Đế, ‘tưởng trẫm không dám đổi trữ quân sao?’.
Bây giờ, Thập hoàng tử đã được phụ hoàng đón vào cung, có nghĩa ý của người cũng đã quá rõ rồi.
Hạ Càn run rẩy, không ngừng hít sâu.
Bàn tay run run đang nắm một viên đan dược màu đó, là Ninh Thần Ngọc Tủy Đan, giúp ngưng thần tĩnh khí.
Nhìn viên đan dược trong tay, Hạ Càn chợt trở nên dữ tợn, ném nó đi.
Đã tới mức này rồi, bảo mình làm sao mà tỉnh táo, làm sao mà tỉnh táo!
Song, nét mặt Hạ Càn chợt biến đổi trong tích tắc, cả người khôi phục lại bình tĩnh, tròng mắt bình thản giống như một hồ nước.
"Tốt lắm, ta biết rồi, ngươi lui ra đi."
Hạ Càn lên tiếng, giọng rất bình tĩnh, bình tĩnh làm người ta phát sợ.
Yến Thập nhìn Hạ Càn đột nhiên bình tĩnh mà ngơ ngác.
Y chưa từng thấy Hạ Càn như vậy, bình tĩnh như vậy, sự bình tĩnh làm y thấy sợ hết cả người.
"Dạ, thuộc hạ cáo lui."
Yến Thập không dám nói nhiều, lập tức lui ra.
Trong điện, chỉ còn lại Hạ Càn. Hắn đứng im một lúc, rồi đi vào phòng, bóp vỡ một cái lệnh bài, lấy một cây đèn ra thắp lên.
Ngày hôm sau.
Hạ Thanh Mặc đi tới chỗ của Diệp Bình.
Ngày hôm qua, sau khi nàng thử giá y xong, thì có một công công tới báo với nàng rằng, Hạ Đế ra lệnh, hủy bỏ hôn ước của nàng và Tam hoàng tử Đại Trạch.
Làm Hạ Thanh Mặc nghe mà bối rối.
Thật là không dám tin.
Nàng không khỏi nhớ tới chuyện mới trước đó, lúc rời đi Diệp Bình đã nói, nếu ngươi không muốn gả, ta sẽ giúp ngươi.
Không ngờ, nhanh như vậy đã có kết quả, thuyết phục được phụ hoàng hủy bỏ hôn ước này.
Nàng biết hôn ước này quan trọng như thế nào.
Sao Diệp Bình làm phụ hoàng đổi ý được vậy nhỉ?
Nếu không phải thấy lúc ấy trời đã tối, thì nàng đã xông đi tìm Diệp Bình cảm ơn.
Suốt đêm ấy, nàng thức trắng, không ngủ được, trời vừa sáng, nàng liền đi tới chỗ Diệp Bình.
Diệp Bình nghe thị vệ báo có người tới tìm, thì đi ra.
Một giọng nói thánh thót vang lên.
"Diệp Bình sư huynh!"
Hạ Thanh Mặc đứng ở ngoài điện, mặc áo xanh, tóc dài tới eo, duyên dáng yêu kiều, mang lại cảm giác thời gian êm đềm.
"Thanh Mặc công chúa, sao lại tới đây?"
Diệp Bình cười nhẹ nhàng, không ngờ là Thanh Mặc công chúa đến tìm mình.
Suy nghĩ một chút thì cũng phải, trong hoàng cung này, hắn chỉ có một mình Hạ Thanh Mặc là bằng hữu, đâu còn ai khác tới tìm hắn chứ.
"Ta tới để cám ơn Diệp Bình sư huynh."
Hạ Thanh Mặc cười rạng rỡ.
U buồn trên mặt nàng suốt ngày hôm qua nay đã không còn nữa.
"Không cần khách khí, chuyện này chủ yếu là do Đại sư huynh làm, ta đâu có giúp được gì."
Diệp Bình lắc đầu nói.
Chuyện này hoàn toàn là Tô Trường Ngự ra mặt, hắn cơ bản là chả làm gì.
"Trường Ngự sư huynh?"
Hạ Thanh Mặc kinh ngạc.
Không ngờ lại là Tô Trường Ngự giải quyết chuyện cho mình.
Nàng nhớ Diệp Bình nói hắn tới hoàng cung, là bởi vì Tô Trường Ngự có việc cần làm.
Không hổ là cao nhân, cao nhân tuyệt thế, mãnh nam từng dọa được Uy Vũ Hầu.
"Đúng vậy, đi vào rồi nói."
Diệp Bình gật đầu, nếu đã tới, đương nhiên phải cho nàng gặp mặt Đại sư huynh.
Đại sư huynh đang gặp chuyện phiền lòng, giờ gặp Thanh Mặc công chúa, người đã từng là bằng hữu, nay thành muội muội của mình, không chừng tâm tình sẽ tốt hơn.
"Đại sư huynh, Thanh Mặc công chúa tới."
Diệp Bình gõ cửa nói.
"Vào đi."
Giọng nói lạnh nhạt đáp lại.
Diệp Bình đẩy cửa, đi vào phòng Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, cả người nhẹ nhàng siêu thoát, như một trích tiên.
"Đại sư huynh."
Diệp Bình chắp tay.
"Thanh Mặc đa tạ Trường Ngự sư huynh."
Hạ Thanh Mặc hành lễ với Tô Trường Ngự, giọng cảm kích.
Lần đầu gặp Tô Trường Ngự, nàng đã có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Nhưng vì Tô Trường Ngự quá cao, quá lạnh, nàng không dám tiếp xúc với hắn.
Bây giờ gặp lại, Tô Trường Ngự còn cao xa lạnh lùng hơn, còn siêu phàm thoát tục hơn, nhưng trong lòng nàng vẫn có cảm giác thân thiết.
"Không cần khách khí."
Tô Trường Ngự nhìn Hạ Thanh Mặc, lãnh đạm nói.
Lúc này, người hầu mang đồ ăn sáng tới, rất là tỉ mỉ xa hoa.
Hạ Thanh Mặc nhìn cách thức bữa ăn mà kinh ngạc.
Đây rõ ràng là cách thức dùng bữa của hoàng cung, nhưng nghĩ một chút thấy cũng phải, Tô Trường Ngự có thể khiến Hạ Đế hủy bỏ hôn ước, làm sao mà dùng cách thức bình thường được.
Thế là, ba người bắt đầu an tĩnh dùng bữa sáng.
Dùng bữa sáng xong, Tô Trường Ngự lại về phòng mình, còn Diệp Bình thì cùng Hạ Thanh Mặc ra ngoài đi dạo.
Hoàng cung Đại Hạ rất rộng, hôm qua Hạ Thanh Mặc mới dẫn Diệp Bình đi xem được ba bốn chỗ, cái nơi này có đi cả mười ngày nửa tháng cũng không đi hết.
Đi dạo suốt một ngày, Diệp Bình thấm mệt.
Không biết tại sao, mình ngưng tụ khí huyết chân long, còn có Thái cổ Thần Ma thể, mà chỉ đi dạo một ngày, lại thấy mệt mỏi.
"Thanh Mặc công chúa, sắc trời đã khá trễ, về sớm một chút."
Diệp Bình nhìn mặt trời đã xuống núi, nói.
"Ừm."
Hạ Thanh Mặc gật đầu, trong lòng hơi bối rối, thẹn thùng nói: "Diệp Bình sư huynh, huynh gọi ta Thanh Mặc là được rồi, hai chữ công chúa nghe xa lạ quá."
Dẫn Diệp Bình du ngoạn ngắm cảnh hoàng cung, luôn là nàng nói chuyện, nhưng nàng có cảm giác quan hệ của mình với Diệp Bình đã thân hơn rất nhiều.
Diệp Bình nghe vậy, nhớ tới chuyện Hạ Thanh Mặc là Thập công chúa, nhưng bình thường lại không được yêu thương, nên chắc là không thích cái danh hiệu công chúa này.
"Được, Thanh Mặc công chúa."
Diệp Bình gật đầu.
Hai người quay về chỗ mình.
Diệp Bình trở lại chỗ ở, thấy Tô Trường Ngự.
"Đại sư huynh."
Diệp Bình chắp tay hành lễ.
"Không cần đa lễ, hôm nay đi chơi với Thanh Mặc công chúa thế nào?"
Tô Trường Ngự hỏi.
"Cũng không tệ lắm, thấy hơi mệt."
Diệp Bình đáp.
Mệt?
Tô Trường Ngự không hiểu, nhưng không nói gì, lật ly trà lên, rót cho Diệp Bình một ly, rồi nói.
"Tiểu sư đệ, sư huynh đã nghĩ xong rồi."
Tô Trường Ngự nói, giọng bình tĩnh.
Suy nghĩ suốt một ngày, hắn đã xác định được ý muốn của mình.
Hắn không tiếp nhận được Hạ Đế, không tiếp nhận được thân phận Đại Hạ Thập hoàng tử, nên hắn sẽ bỏ cái thân phận Thập hoàng tử này, trở về Thanh Vân Đạo Tông làm Đại sư huynh.
"Nghĩ xong rồi?"
Diệp Bình kinh ngạc, không hổ là Đại sư huynh, nhanh như vậy đã quyết định xong rồi.
"Ừ, ta định ngày mai sẽ nói chuyện với lão Hạ, ta sẽ rời khỏi hoàng cung, trở về Thanh Vân Đạo Tông."
Giọng Tô Trường Ngự rất bình tĩnh, không có chút chập chờn nào.
"Được, sư đệ ủng hộ huynh."
Diệp Bình không nói gì nhiều, dù Tô Trường Ngự có làm gì, hắn đều ủng hộ.
"Tới lúc đó, đệ sẽ đi về với huynh, hay tiếp tục ở lại đây? ".
Tô Trường Ngự nghĩ tới Hạ Thanh Mặc, hỏi.
"Đương nhiên là đệ cùng về với huynh."
Diệp Bình thấy lạ. Sao Tô Trường Ngự lại hỏi mình như thế?
"Vậy còn Thanh Mặc công chúa?"
Tô Trường Ngự hỏi tiếp.
"Sau này tự nhiên sẽ gặp lại."
Diệp Bình đáp.
Tô Trường Ngự gật đầu, không nói gì nữa. Nếu sau này tiểu sư đệ muốn gặp Hạ Thanh Mặc, quá lắm thì mình giúp nó thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận