Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 203: Cha con nhận nhau?

Tô Trường Ngự quả thực là không hiểu nổi.
Dạo này Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ cứ hỏi về phụ mẫu hắn hoài.
Không hiểu sao hai người này tò mò vậy nữa.
Nhưng cuối cùng Tô Trường Ngự vẫn thở dài đáp.
"Ta không biết phụ mẫu mình ở đâu hết."
Tô Trường Ngự đáp.
Mặc dù không biết vì sao hai người cứ hỏi mãi cái vấn đề này, nhưng chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì lớn, hỏi ai cũng biết thôi.
"Không biết phụ mẫu ở đâu? Thế là ý gì?"
Thái Thượng Huyền Cơ không nhịn được hỏi tiếp, ông ta biết đây là vấn đề Hạ Đế muốn biết, nên ông ta hỏi giùm Hạ Đế.
Tô Trường Ngự không đáp, mà nhìn ra sườn núi phía xa.
Nhìn Thái Hoa đạo nhân đang chỉ huy thợ mộc làm việc, chậm rì rì trả lời.
"Người trong tông môn chúng ta đều là cô nhi, từ nhỏ đã không biết phụ mẫu mình là ai."
"Sư phụ nói, mấy mươi năm trước, ở Thanh Châu có hai vị tu sĩ Nguyên Anh đại chiến, đánh vỡ rất nhiều dãy núi, khiến Thanh Châu gặp đại nạn, xuất hiện rất nhiều trẻ mồ côi."
"Bọn ta gặp may, được sư phụ cứu, dù cuộc sống không được tốt lắm, nhưng ít nhất cũng có ăn có uống."
Không hiểu sao, Tô Trường Ngự đột nhiên trở nên hơi nhiều lời hơn bình thường.
Có lẽ vì nhắc tới phụ mẫu chưa từng gặp của mình, nên đương nhiên cảm thấy cảm khái.
Hạ Đế kinh hãi, Thái Thượng Huyền Cơ cũng không biết nên nói gì.
Tướng mạo của Tô Trường Ngự giống hệt Hạ Đế khi còn trẻ, giờ lại còn bảo mình là cô nhi, chưa kể hai người vừa gặp được Tô Trường Ngự, Đại Hạ lập tức xuất hiện thêm một vị thiên địa đại nho.
Muốn không thừa nhận Tô Trường Ngự không phải Thập hoàng tử, quả là hơi khó đó.
Hạ Đế lên tiếng.
"Ngươi có nhớ phụ mẫu của mình không?"
Giọng Hạ Đế mang theo chút cẩn thận dè dặt.
Trong mắt là sự hồi hộp lo lắng.
"Chưa từng gặp bao giờ, nói gì tới nhớ?"
Nhưng, giọng Tô Trường Ngự rất bình thản.
Có từng nhớ phụ mẫu mình hay không á?
Đương nhiên là Tô Trường Ngự có nhớ, nhưng nói một cách chính xác thì không phải là nhớ phụ mẫu, mà chỉ là nghĩ xem phụ mẫu mình là người như thế nào thôi.
Song chín chữ ấy, lại khiến Hạ Đế không biết nên nói gì.
Đúng vậy, chưa từng gặp bao giờ, nói gì nhớ.
Chưa bao giờ nhìn thấy phụ mẫu ruột, làm sao mà nhớ được?!
"Vậy, ngươi cảm thấy phụ mẫu ngươi là người thế nào?"
Hạ Đế hỏi tiếp.
Là người thế nào ư?
Tô Trường Ngự nhíu mày, cảm thấy Hạ Đế thật là kì lạ, nhưng cuối cùng, Tô Trường Ngự vẫn đáp.
Dù gì Hạ Đế cũng đã mua cho mình nhiều quần áo như vậy, nếu không trả lời, lỡ sau này không mua cho nữa thì sao?
"Có thể sinh ra một thiên tài như ta, chắc phụ thân ta cũng phải là một tồn tại vô cùng hiếm có, một vạn không có một."
Tô Trường Ngự rất nghiêm túc đáp.
Trong mắt Hạ Đế lập tức xuất hiện sự kiêu ngạo, nhưng ông còn chưa kịp nói gì, Tô Trường Ngự đã nói tiếp.
"Nhưng mà lão Hạ này, nhi tử ngươi chắc là bình thường lắm nhỉ."
Tô Trường Ngự nói quá thẳng, làm Hạ Đế nín lặng.
Phốc.
Thái Thượng Huyền Cơ không nhịn được, mặc dù lập tức khôi phục lại rất nhanh, nhưng Tô Trường Ngự vẫn nhìn thấy kịp.
"Lão Huyền, ngươi đừng có cười, nhìn dáng vẻ ngươi, chắc dáng dấp nữ nhi của ngươi cũng chẳng ra hình dáng gì đâu."
"Ta biết tâm tư hai người các ngươi, đều muốn gả nữ nhi cho ta."
"Nhưng mà, lão Hạ, lão Huyền, Tô Trường Ngự ta chấp nhận coi hai người là bằng hữu."
"Nhưng loại chuyện này, đừng nên nhắc lại nữa, Tô mỗ ta, không thích nữ sắc."
Tô Trường Ngự nói rất nghiêm túc, dù hắn không hiểu sao hai người cứ mãi hỏi phụ mẫu mình, nhưng liên tưởng tới những điều trước đó hai người đã nói.
Tô Trường Ngự theo bản năng cho là, hai người này là vì muốn giới thiệu nữ nhi cho mình.
Chỉ đáng tiếc là, mình không thích nữ sắc.
Nghe Tô Trường Ngự nói vậy, Thái Thượng Huyền Cơ không cười nổi nữa.
Ông có chút buồn bực, nếu không phải Tô Trường Ngự có thể là Thập hoàng tử của Đại Hạ, nhất định ông sẽ tranh luận với Tô Trường Ngự một phen.
Cái gì gọi là con gái mình nhất định khó coi?
Ngươi có biết cái gì gọi là chim sa cá lặn không? Biết cái gì gọi là hoa nhường nguyệt thẹn không?
Thập hoàng tử thì ngon lắm hả? Thập hoàng tử thì có thể chê ta hả?
Thái Thượng Huyền Cơ đau cả răng, nhưng trên mặt vẫn phải cười gượng.
Hạ Đế thì không sao cả. Người không biết chuyện thì không nên trách, vả lại, dù Tô Trường Ngự có nói hơn thế nữa cũng không sao cả, ông không trách tội hắn.
"Vậy ngươi có hận phụ mẫu bỏ rơi mình không?"
Hạ Đế mở miệng, câu hỏi của ông hết sức đột ngột và có vẻ nóng ruột, đừng nói Tô Trường Ngự, ngay cả Thái Thượng Huyền Cơ cũng nhận ra Hạ Đế hơi gấp gáp.
Tô Trường Ngự cau mày càng chặt hơn.
Hắn không hiểu Hạ Đế rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, hay là muốn nói điều gì.
Dù vì nữ nhi của mình, cũng đâu tới mức hỏi kĩ như vậy?
Tô Trường Ngự nhìn Hạ Đế, ánh mắt trở nên có chút suy nghĩ sâu xa, làm Hạ Đế vô thức hơi căng thẳng.
Thái Thượng Huyền Cơ im lặng không nói gì, ông biết lòng Hạ Đế đã rối lên hết rồi, nếu không, một đế vương Đại Hạ vương triều như ông sao lại hỏi một câu như thế được?
Nhưng Thái Thượng Huyền Cơ cũng biết, Hạ Đế là vô cùng quan tâm tới Thập hoàng tử.
Không chỉ vì Thập hoàng tử sinh ra đã bất phàm, cái chính là mẹ của Thập hoàng tử cũng là phi tử mà Hạ Đế sủng ái nhất.
Sau khi sinh ra Thập hoàng tử thì bà mất, nghe nói là hoàng phi bị một loại quái bệnh, nếu sinh con sẽ mất mạng, dù có thần tiên tới cũng không cứu được.
Nên Hạ Đế rất sủng ái Thập hoàng tử, nếu không phải Thập hoàng tử mất tích li kì, nói thật, vị trí Thái tử sẽ không bao giờ rơi vào tay Hạ Càn.
Cũng vì vậy, mà lòng Hạ Đế mới rối loạn.
Đối mặt Tô Trường Ngự, lòng ông rất loạn, mới không ngừng xảy ra những sai sót không đáng có.
Nhưng ông là đế vương, chuyện này cũng chẳng là gì ghê gớm, nên Thái Thượng Huyền Cơ không nói gì cả, y biết một điều rằng.
Hạ Đế cũng là người, không phải kẻ vô tình.
Tô Trường Ngự vẫn trả lời câu hỏi của Hạ Đế.
Hắn rất bình thản, mắt nhìn vào Thanh Vân Đạo Tông.
"Hận!"
Hắn đáp rất hờ hững.
Lòng Hạ Đế nhói lên đau đớn. Ông muốn giải thích, nhưng ông biết, mình không thể giải thích được gì.
Tô Trường Ngự đã nói tiếp.
"Ta hận, nhưng không phải là hận phụ mẫu ta, ta chỉ hận thiên ý."
"Thanh Châu gặp nạn, phụ mẫu ta đâu thể nào cản được, có lẽ họ cũng đã mất mạng trong tràng tai nạn đó."
"Ta biết, nhất định họ cũng không muốn như vậy đâu. Sư phụ nói, trên đời này, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không, không có phụ mẫu nào lại bỏ mặc nhi tử của mình."
Tô Trường Ngự nói.
Câu trả lời này, khiến chóp mũi Hạ Đế cay cay. Nhưng ông là đế vương Đại Hạ, ông không thể rơi lệ, cũng sẽ không rơi lệ.
"Vậy ngươi có muốn phụ mẫu mình không?"
"Hoặc nói cách khác, nếu có một ngày, phụ thân ngươi xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi có chấp nhận ông ấy không?"
Hạ Đế hỏi.
Câu hỏi này quá riêng tư, Tô Trường Ngự lắc đầu, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Hắn trả lời cho có.
"Chắc là có đó, nếu họ vẫn còn sống ở trên đời."
"Ta hy vọng họ có cuộc sống khá giả, tốt nhất là sinh được thêm đứa nữa, không cần phải có ta, ta cũng không làm phiền bọn họ."
"Thanh Vân Đạo Tông là nhà của ta. Tuy ta không có phụ thân, nhưng chưởng môn còn hơn cả phụ thân ta."
"Lão Hạ, lão Huyền, từ nay đừng hỏi về chuyện này nữa. Ta trịnh trọng nhắc lại lần nữa, Tô mỗ ta không thích nữ sắc."
Tô Trường Ngự nghiêm trang nói.
Sau đó dẫn Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ vào trong phòng khách.
Không thể không nói, qua bàn tay của Thái Hoa đạo nhân, phòng khách mới này đúng là rất sang trọng.
"Lão Hạ, lão Huyền, các ngươi ở đây nhé."
"Nếu có cần gì, cứ gọi một tiếng."
"Ta còn có việc, xin cáo lui trước."
Tô Trường Ngự nói liền mấy câu, dù mỗi câu đều ngắn ngủn, nhưng vẫn thể hiện được phong độ của cao nhân.
Sắp xếp cho Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ xong, hắn bỏ đi.
Đi xa lâu rồi, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, rồi còn tiến hành huấn luyện ma quỷ cho Diệp Bình.
Nên phải đi về cho mau.
"Được, mấy ngày nay tiểu hữu cũng đã cực khổ, đi về nghỉ ngơi đi."
Thái Thượng Huyền Cơ đáp lời, Hạ Đế gật đầu, hai người mặt mang ý cười, nhìn theo Tô Trường Ngự rời đi.
Tô Trường Ngự đi rồi.
Trong mắt Hạ Đế vẫn còn ý cười, qua một hồi lâu sau, mới dần thu niềm vui này vào giấu trong lòng.
Một lát sau, Hạ Đế nói, mắt nhìn vào gian phòng trệt ở phía xa.
"Không ngờ nó lại ở một nơi như thế này, đúng là đã thiệt thòi cho nó."
Hạ Đế mở miệng, ông vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn Tô Trường Ngự là ruột thịt của mình, nhưng ông đã coi Tô Trường Ngự là Thập hoàng tử bị lưu lạc dân gian.
Trong giọng nói của Hạ Đế đầy đau lòng.
Thái Thượng Huyền Cơ đồng tình.
"Phải, xem ra Trường Ngự đã gặp nhiều khổ sở, nhưng những người được ông trời giao trọng trách, đều trước tiên phải làm việc vất vả, biết đói biết khổ, dù Trường Ngự phải chịu nhiều khổ cực, nhưng cũng nhờ vậy mà học được trưởng thành, tốt hơn những kẻ chỉ được bao bọc mà lớn."
Thái Thượng Huyền Cơ nói.
"Ý của ngươi là, những hoàng tử công chúa kia của trẫm, đều là những đứa được bao bọc mà lớn?"
Giọng Hạ Đế vô cùng bình thản.
"Bệ hạ hiểu lầm."
Thái Thượng Huyền Cơ hết hồn. Ông ta nói không sai mà, cũng bắt bẻ nữa hả?
Nhưng rồi Thái Thượng Huyền Cơ hiểu ra ngay, rõ ràng là do hồi nãy ông cười trộm, đã bị Hạ Đế ghi thù.
Thái Thượng Huyền Cơ có chút buồn bực, đúng là gần vua như gần cọp.
"Hiểu lầm? Thì ra bởi vì đó không phải là nhi tử của ngươi, nếu đó là nhi tử của ngươi, bị ăn kém như vậy, ở kém như vậy, ngay cả một món quần áo cho ra hồn cũng không có, ngươi sẽ không đau lòng?"
Hạ Đế tức giận nói.
Thái Thượng Huyền Cơ không dám cãi. Ông ta không thể tưởng tượng nổi, sao đường đường một Hạ Đế luôn luôn thánh minh, lại đột nhiên trở nên như này?
Bao che con cái thế này cũng hơi quá đó!
"Thần biết sai."
Thái Thượng Huyền Cơ cúi đầu, ông hiểu rồi, dù Tô Trường Ngự có phải Thập hoàng tử hay không, Hạ Đế cũng chấm hắn rồi, hơn nữa Thái Thượng Huyền Cơ còn hiểu ra rằng.
Bất kể là coi như bồi thường cho hoàng phi, hay bồi thường cho Thập hoàng tử, hay vì sự áy náy trong lòng.
Thì địa vị của Tô Trường Ngự, bất kể hắn có phải là Thập hoàng tử hay không, cũng sẽ không có gì lay chuyển được.
Nếu Tô Trường Ngự thật sự là Thập hoàng tử, có lẽ chức vị Thái tử sẽ phải đổi người.
Nếu Tô Trường Ngự không phải Thập hoàng tử, thì Thái tử cũng sẽ không được yêu chiều bằng Tô Trường Ngự.
Nói tóm lại, Hạ Đế sẽ trao tất cả sủng ái yêu thương của mình lên người Tô Trường Ngự.
Thái Thượng Huyền Cơ đã nhìn ra điều này rất rõ.
"Lần này trở về, bảo nhi tử của ngươi ra biên cương một chuyến, chịu khổ một chút, cũng không phải là chuyện xấu."
Hạ Đế bình thản mở miệng.
Thái Thượng Huyền Cơ không dám nói lời nào, không có gì đáng nói, hoàng mệnh là không thể trái.
Chưa kể mình vừa làm sai thật, chút trừng phạt này cũng chẳng đáng là gì.
Dù sao người chịu khổ cũng không phải là mình, nếu để cho con trai mình chịu khổ một chút, xem ra cũng là một chuyện tốt, còn hơn bị thiệt hại nhiều thêm.
"Thần, lĩnh chỉ."
Thái Thượng Huyền Cơ lĩnh chỉ, một lát sau, Hạ Đế lại mở miệng nói.
"Huyền Cơ, ngươi nói, nếu trẫm với hắn nhận nhau, thì sẽ thế nào?"
Hạ Đế chợt hỏi.
Ông có cảm giác, Tô Trường Ngự chính là Thập hoàng tử của mình.
Ông không dùng cổ pháp nghiệm máu, là vì có tính toán khác.
"Bệ hạ, chuyện này... không thể được."
Thái Thượng Huyền Cơ vội trả lời, chặn lại ý nghĩ này của Hạ Đế.
Nếu Hạ Đế nhận Tô Trường Ngự, đối với cả triều đình chính là sét đánh ngang trời.
"Vì sao không thể?"
Hạ Đế bình thản hỏi.
"Bệ hạ, thần có ba điều không thể."
Thái Thượng Huyền Cơ hít sâu, chậm rãi đáp.
"Là cái gì?"
Ánh mắt Hạ Đế khá lạnh lùng. Ông muốn nhận lại máu thịt của mình, thế mà lại có tới ba lý do không thể, bảo ông không giận đương nhiên là không có cửa.
"Bệ hạ, xin nghe thần nói."
"Một không thể, là hiện nay triều đình ổn định, Thái tử giám quốc, cần cù cố gắng, một nửa trong triều đã chấp nhận Thái tử, nếu ngài nhận Thập hoàng tử trở lại, chỉ sợ sẽ xảy ra phiền toái không cần thiết, vả lại, Thái tử là máu thịt của ngài, Thập hoàng tử cũng là máu thịt của ngài, ngài không muốn nhìn thấy huynh đệ tương tàn nhau chứ ?"
Thái Thượng Huyền Cơ quỳ xuống.
"Huynh đệ tương tàn? Có trẫm đây, nó dám sao?"
Hạ Đế đáp lại rất lạnh.
Thái Thượng Huyền Cơ im lặng, không trả lời, vì câu hỏi này ông không cần trả lời, trong lòng Hạ Đế đã tự mình biết rõ.
Từ xưa tới nay, vì tranh đế vị, chuyện huynh đệ tương tàn dù không phải rất nhiều, nhưng cũng không hề ít.
Mà đều là lão hoàng còn ở đó.
Trong thế giới huyền huyễn, thay đổi đế vị là một phương pháp của thiên địa. Bất kỳ hoàng đế nào, dù là ở nước nhỏ hay một vương triều, thì một hoàng đế cũng chỉ có thể tại vị tối đa hai trăm năm mà thôi.
Một khi vượt qua hai trăm năm, tất sẽ đưa tới thiên tai không dứt.
Thời gian thông thường, là từ một trăm đến một trăm năm mươi năm.
Trong vòng một trăm năm, trên căn bản sẽ mưa thuận gió hòa, sẽ không xuất hiện thiên tai địch họa, nhưng vượt qua một trăm năm, sẽ bắt đầu xuất hiện một ít tai họa không lớn không nhỏ.
Vượt qua hai trăm năm, sẽ xuất hiện thiên tai đáng sợ.
Vì vậy, cách mỗi hai trăm năm, là cần đổi chủ.
Hạ Đế đã tại vị một trăm hai mươi lăm năm.
Nếu vương triều vẫn còn trong giai đoạn hưng thịnh, vậy Hạ Đế sẽ tiếp tục trông coi bảy mươi bốn năm nữa.
Nhưng từ hơn hai mươi năm trước, sau khi Thập hoàng tử mất tích, vận nước của Đại Hạ vương triều đã bắt đầu suy bại, nên Hạ Đế không định tiếp tục cầm quyền nữa.
Ông định trong vòng hai mươi năm tới sẽ thoái vị.
Lão hoàng thoái vị, tân hoàng lên ngôi, có lẽ sẽ mang lại điều tốt cho Đại Hạ vương triều, tăng cường vận nước.
Nên, ở giờ phút quan trọng này, trong hoàng thất Đại Hạ, Thái tử độc chiếm ngôi đầu, những hoàng tử còn lại, cũng dồn toàn lực lập công.
Bọn họ muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Nhưng bọn họ khó mà đấu lại Thái tử, nên dù bọn họ vẫn không ngừng lập công, nhưng cũng không làm ra việc gì quá mức.
Hơn nữa lão hoàng vẫn còn, nên tân hoàng không có khả năng gây nên ruột thịt tương tàn.
Nhưng Tô Trường Ngự thì khác.
Hắn là Thập hoàng tử, đến lúc này, vẫn còn có rất nhiều người trong Đại Hạ vương triều tin vào truyền thuyết của Thập hoàng tử.
Rằng Thập hoàng tử mới là chủ nhân Đại Hạ tương lai.
Nếu Tô Trường Ngự thật sự là Thập hoàng tử, tiến vào hoàng cung, sẽ có rất nhiều người chủ động tới đầu nhập vào phe của hắn, đưa hắn lên ngôi.
Tình huống như vậy, làm sao Thái tử chịu được?
Đến lúc đó, có lẽ sẽ không chỉ là huynh đệ tương tàn.
Nghĩ lại mà xem, nếu đổi thành bất kỳ người nào, đã gần ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, cẩn trọng ba mươi năm, bỏ ra bao nhiêu là tâm huyết, bao nhiêu là cố gắng, chịu đựng bao nhiêu khó khăn mà người thường không chịu nổi.
Thế mà chỉ còn thiếu một chút nữa lại bị người khác cướp đi mất dễ như trở bàn tay.
Thử hỏi có ai chịu được không?
Huống chi còn chẳng phải là anh em cùng nhau lớn lên, mà chỉ là một đứa em cả đời chả gặp mấy lần.
Có ai giữ nổi lý trí với tình huống như vậy không?
Đây là điều Thái Thượng Huyền Cơ băn khoăn, ông ta tin rằng, trong lòng Hạ Đế còn hiểu những điều này rõ hơn mình, chỉ là Hạ Đế không muốn chấp nhận mà thôi.
Ai lại chấp nhận được cảnh nhi tử của mình tự giết lẫn nhau?
"Nói tiếp."
Mặt Hạ Đế không chút thay đổi, nói.
"Bệ hạ, điều không thể thứ hai là, nếu Thập hoàng tử đúng như tiên đoán, vậy thì càng không thể nhận nhau, Thập hoàng tử là phúc trạch Đại Hạ, theo lý thuyết làm việc phải thật khiêm tốn, quốc vận Đại Hạ hiện nay đang dần dần hạ xuống."
"Nếu quả thật Thập hoàng tử có thể trợ giúp Đại Hạ, giúp tăng vận nước, vậy thì càng không thể nhận nhau, bởi vì nếu nhận nhau, những vương triều khác chẳng lẽ chịu ngồi nhìn hay sao?"
Thái Thượng Huyền Cơ tiếp tục nói.
Đây là lý do thứ hai.
Lý do này, Hạ Đế chấp nhận.
Vì lời tiên đoán năm đó, năm đại vương triều ai cũng biết.
Khi Thập hoàng tử mất tích, bốn đại vương triều kia đều thi nhau tìm kiếm, vì đương nhiên, bọn họ không ai muốn vận nước của Đại Hạ vương triều hưng thịnh.
Nên nếu thật nhận nhau, quả thật sẽ gây nên phiền toái không cần thiết.
Tô Trường Ngự sẽ đột nhiên gặp phải nhiều nguy cơ.
"Còn gì nữa?"
Hạ Đế hỏi tiếp.
"Bệ hạ, điều không thể thứ ba, là nếu phụ tử nhận nhau, nếu quá mức đường đột, có thể sẽ khiến đối phương, trong lúc nhất thời, không thể nào tiếp nhận được, có khi còn làm tan vỡ phần tình cảm này."
"Vì nó quá là đột ngột, không bằng cứ để thuận theo tự nhiên, để cho thời gian giải quyết."
Thái Thượng Huyền Cơ nói.
Thái Thượng Huyền Cơ nói xong.
Hạ Đế im lặng.
Ông biết, Thái Thượng Huyền Cơ nói không sai.
Về tình về lý, ông đều không thể nhận con.
Nhưng mà, ông là đế vương, là đế vương của Đại Hạ, ông làm được những việc mà người khác không làm được.
Chỉ là, điều Hạ Đế quan tâm nhất, không phải là chuyện tranh giành ngôi Thái tử, ông cũng không sợ bốn đại vương triều ra tay với Tô Trường Ngự.
Ông dám thề, nếu bốn đại vương triều dám động tới Tô Trường Ngự một chút, ông sẽ không ngại xử sạch tất cả hoàng tử công chúa của bốn đại vương triều kia đâu.
Dù có phải tuyên chiến, ông cũng không quan tâm.
Điều ông thật sự quan tâm là, Tô Trường Ngự có chịu chấp nhận người phụ thân này không.
Hắn có chịu nhận người phụ thân là ông không.
Đây mới là điều duy nhất ông lo lắng.
Vì từ những lời vừa rồi của Tô Trường Ngự, ông nhìn ra được, Tô Trường Ngự hình như không hề đế ý tới thân phụ, thậm chí loáng thoáng có cảm giác là hắn còn hy vọng thân phụ đừng có tới tìm mình.
Ông không biết đó có phải là ông tự ảo giác ra không.
Ông không dám đi xác nhận.
"Được rồi, chuyện này tạm không nói tới nữa. Huyền Cơ, bây giờ truyền lệnh, bảo Thiên Y Các làm thêm mấy bộ quần áo."
"Không đúng, không bảo Thiên Y Các, bảo hẳn người của Thượng Y Cung làm mấy chục cái áo khoác kiếm tiên, đưa tới cho Trường Ngự."
"Nhớ, phải phù hợp với khí chất của Trường Ngự, làm theo tiêu chuẩn của Thái tử, không phải, làm theo tiêu chuẩn của trẫm, không được sai sót, hiểu không?"
Hạ Đế mở miệng.
"Tuân chỉ!"
Nỗi lo của Thái Thượng Huyền Cơ được giải quyết, nên cái chuyện làm quần áo này, trở thành chuyện nhỏ.
Cứ thế.
Trong nháy mắt, đã tới đêm khuya.
Trên sườn núi Thanh Vân xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Là bóng người của Tô Trường Ngự.
Hắn lặng lẽ đứng trước sườn núi, trong lòng đang đang suy tư một vài chuyện.
Về phụ thân của mình.
Vì lão Hạ nhắc tới.
Bây giờ đêm khuya vắng người, Tô Trường Ngự không khỏi nghĩ tới một chuyện.
Nếu phụ thân mình tới tìm mình, mình phải làm gì?
Mình có nên tiếp nhận hay không?
Thật ra, Tô Trường Ngự không quan tâm lắm tới vấn đề này.
Dù sao cũng là phụ thân của mình mà, hắn sẽ tiếp nhận.
Nhưng mà hắn vẫn sẽ ở lại Thanh Vân Đạo Tông.
Nhưng rồi, một vấn đề nữa nảy ra, làm Tô Trường Ngự xoắn xuýt.
Nếu phụ thân mình có gia tài vạn quán, mang đủ loại quần áo của Thiên Y Các đến tìm mình.
Thì mình nên làm cái gì?
Tô Trường Ngự suy nghĩ hơn một canh giờ, mà vẫn chưa nghĩ ra.
Chợt, tiếng Trần Linh Nhu vang lên.
"Đại sư huynh, mọi người tới rồi."
Mấy bóng người xuất hiện trên sườn núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận