Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 158


Xưởng máy móc khu nhà tập thể.
Ninh Viễn Hàng đưa vợ và con gái, theo sát ở phía sau Lưu Hải Khải, đi vào khu nhà gia đình.
“Nhà của tôi là 201 trên tầng hai của tòa nhà thứ ba.” Lưu Hải Khải vừa nói, vừa đi đến trước cửa phòng 201, lấy chìa khóa ra, đem cửa mở ra.
Các công trình tòa nhà tập thể của nhà máy đều là các toà nhà hai tầng hình chữ nhật, khi xây dựng chỉ chú trọng đến tính thực dụng, có thể chứa được người, không có thiết kế gì đặc biệt.
Nhưng tòa nhà tập thể như vậy lại có một ưu điểm, là được kết nối với đường ống nước và điện, mỗi hộ có nhà tắm riêng và một bếp nhỏ.
Không giống nhưng căn nhà tập thể ở bên ngoài, không chỉ phải dùng nhà vệ sinh công cộng, mà cư dân của cả tòa nhà phải tập trung một chỗ để nấu nướng.
Mỗi lần bắt tay vào nấu nướng, việc giành lấy cái bếp giống như một cuộc chiến, mỗi lần muốn ăn mảnh một mình đều không thể giấu được.
Cho nên nếu sinh sống trong khu nhà tập thể của nhà máy này cũng được tính là tiện lợi trong thời đại này.
Tô Hân Nghiên đã quan sát cẩn thận những khu vực quan trọng một lần, trong lòng cô cũng đã vừa lòng được một nửa.
Trừ bỏ có thể ở trong phòng riêng của mình nhóm lửa nấu cơm, xưởng máy móc còn có nhà ăn, hơn nữa căn phòng này còn ở giữa tòa nhà tập thể này và ở gần nhà ăn của xưởng máy móc, nếu ngẫu nhiên lười nấu ăn, cũng có thể mang phiếu cơm trực tiếp qua đi múc cơm.
Tay nghề của đầu bếp ở đây cũng không tồi.
“Mẹ.” Tiểu Tại Tại được mẹ ôm vào trong phòng xa lạ liền rầm rì mà tỉnh.
Nhìn bé mở to mắt, Tô Hân Nghiên giơ tay chỉnh lại tóc mái trên trán cho bé, sau đó ngồi xổm xuống, đặt bé lên trên mặt đất, để cho bé tự đứng vững.
“Tại Tại thử nhìn xem, nơi này về sau rất có thể sẽ là nhà mới của chúng ta.”
Mọi chuyện còn chưa xác định, cho nên Tô Hân Nghiên cũng không nói được hết.
“Nhà mới?” Tiểu Tại Tại mê mang mà nâng mắt lên, trong lòng n.g.ự.c còn ôm búp bê vải do bà nội làm cho bé, bước chân ngắn nhỏ, lạch cạch lạch cạch, khắp nơi nhìn thử xem.
Cách bài trí của ngôi nhà mà Lưu Hải Khải được phân trông khá rộng rãi.
Có lẽ bởi vì trong này ít khi có người sinh sống, bên trong chỉ được trang hoàng rất đơn giản, gia cụ cũng ít đến mức đáng thương.
Cái gọi là tân trang chỉ đơn giản là dán nền xi măng, sơn tường trắng, lắp cửa ra vào và cửa sổ, sau đó thì không còn.
Phòng khách trống rỗng, dù chỉ một cái ghé dựa cũng không có, chỉ có một chiếc giường trong một phòng ngủ nhỏ, trên giường còn có chăn gối đầu, hẳn là Lưu Hải Khải ngẫu nhiên vì công tác bận quá, không kịp về nhà, sẽ ở tạm một đêm trong này.
Nhưng hiển nhiên, căn phòng phúc lợi này cũng chỉ được coi như là phòng chờ.
Khó trách ông ấy
Gia đình người ta cảm thấy dù đem căn hộ này bán đi cũng không có gì, chủ yếu là căn phòng này cũng....
Lưu Hải Khải lúc đầu còn không cảm thấy gì cho đến khi nhìn lại phòng trống rỗng, khó có khi dâng lên một tia cảm xúc xấu hổ, ông hơi ngượng ngùng mà giải thích : “Trước kia bởi vì ít khi có người sống ở đây, cho nên chỗ này cũng chỉ được trang hoàng đồ đạc có chút đơn sơ, nhưng mà như vậy cũng may, cũng tiện để các cậu dễ dàng về sau bố trí nhà cho tiện, a ha ha ....”
Một câu cuối cùng có chút mạnh mẽ ý tứ giải thích.
Ông có chút lo lắng gia đình Ninh Viễn Hàng khi nhìn thấy phòng như vậy sẽ không muốn mua.
Không phải ông nhất định phải bán cho người ta, nhưng thật sự rất khó tìm được người có thể nhanh chóng bỏ ra một số tiền lớn như vậy.
Hơn nữa chuyện bán phòng ở nói trắng ra là chính là ngầm giao dịch, Ninh Viễn Hàng có thể để Lưu Hải Khải tin được, nhưng nếu là thay bằng người khác, ai biết người nọ như thế nào?
Đừng nói việc còn bán được phòng không, cuối cùng còn khiến bản thân có kết cục thảm.
Cũng may hai người vợ chồng Ninh Viễn Hàng cũng chưa biểu lộ ra một tia ý tứ ghét bỏ.
Theo thói quen nghề nghiệp, Ninh Viễn Hàng tập trung vào việc kiểm tra độ an toàn của ngôi nhà, trước tiên để xem có nguy cơ mất an toàn nào tiềm ẩn trong đó không, để sau này có thể nghĩ ra cách ngăn chặn hoặc loại bỏ nó.
Mà Tô Hân Nghiên lại quan tâm xem căn phòng này khi sinh sống trong đó có thoải mái không.
Trước hết, phải xem xét kỹ cách bố trí và kích thước của từng phòng ngủ.
Hiện tại các phòng nhỏ được phân bằng nhau và có cấu trúc giống hết nhau, cho nên mỗi một gian phòng ngủ đều tương tự.
Như thế sẽ không cần phiền não nên phân chia phòng như thế nào, ai thích ở phòng nào thì cứ chọn phòng đó.
Nhưng mà……
Cô hơi nhíu nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Ninh Viễn Hàng vừa lúc nhìn thấy vợ đang nhíu mày, lập tức đi tới, thấp giọng quan tâm hỏi.
Tô Hân Nghiên đem lo lắng ở đáy lòng nói ra: “Phòng ngủ này có chút nhỏ, nếu đem hai phòng trong đó phân thành bốn phòng, vậy càng nhỏ, căn bản không ở được.”
Trong nhà trẻ con nhiều chính là một loại phiền não, còn phải bảo đảm bọn nhỏ có được không gian riêng tư, vậy có nghĩa là phòng không thể quá nhỏ.
Đặc biệt là phòng ngủ, tuyệt đối không thể thiếu.
Nhưng nó chỉ rộng 166 mét vuông với bốn phòng, một phòng khách, một phòng tắm, một bếp và một ban công, tỷ lệ sử dụng không gian đã đạt đến mức cao nhất, và không có cách nào để tạo thêm hai phòng.
“Không phải ban công cũng có thể làm thành một cái phòng nhỏ sao?” Ninh Viễn Hàng nói.
“Không được, không có ban công trong phòng sẽ rất tối.” Tô Hân Nghiên lập tức lắc đầu.
Ban công hợp với phòng khách, phòng khách cùng phòng bếp lấy ánh sáng phải nhờ vào ban công, nếu đem ban công vây lên, vậy thì gia đình mình chả khác gì sống trong bóng tối.
Ở bên trong hoàn cảnh này, ngày lại trôi qua rất dài, người sẽ rất dễ mắc bệnh buồn tẻ.
“Tại Tại có thể cùng phòng với anh trai mà!” Nhìn ra phiền não của cha mẹ, Tiểu Tại Tại tích cực mà hỗ trợ bày mưu tính kế.
Nghe bé vừa nói như vậy, đáy lòng Tô Hân Nghiên xẹt qua một đạo linh quang.
“Kỳ thật như vậy cũng được.”
Dù sao trên cơ bản phòng này bọn họ cũng không ở lại được bao lâu, chỉ ở một hoặc hai năm là nhiều, đơn giản kêu thợ mộc giúp bọn họ rời giường, để cho bọn nhỏ chen chúc một hồi, sau khi chính sách mở ra, bọn họ sẽ đổi một căn nhà lớn hơn.
Vấn đề khó nhất đã được giải quyết, kế tiếp đàm phán giá bán nhà và chuyển nhượng tài sản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận