Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 629


Những nghi ngờ đã bị Ninh Hằng lật đổ trong tích tắc.
Bởi vì anh cảm thấy được, 'tảng đá lớn' trên n.g.ự.c mình đang di chuyển.
Yên lặng cúi đầu, đập vào mắt chính là một gương mặt nhỏ đáng yêu vô đối, nửa người của tiểu gia hỏa đang nằm đề lên trên người anh, má bánh bao của bé đang nằm đè lên trên ngực anh, bị đè dẹp lép biến hình, một sườn khác rất tròn trịa, nhìn là biết rất mềm mại, làm người ta muốn đưa tay ra xoa bóp một trận.
Với suy nghĩ này trong lòng, Ninh Hàng rốt cuộc cũng không động thủ.
Anh lại lâm vào trầm tư.
Đứa nhỏ này là ai?
Có thể xác định được chính là, bé con hẳn có quan hệ huyết thống với bản thân, việc thì thì chỉ cần nhìn diện mạo của bé một cách đơn thuần là biết, đúng là bé con có giống với ba anh em họ Ninh, cũng giống lão nhân ở nhà.
Nhưng thân phận cụ thể của bé là gì, thì lại không biết là của ai.
Của anh cả?
Không có khả năng, anh cả và chị dâu chỉ có một cậu con trai, nên không thể có được một cô con gái, mà anh cả cũng không thể phản bội chị dâu được.
Quan trọng nhất chính là, nếu đứa nhỏ này là của anh cả, vậy thì phải là hai vợ chồng nhà đó trông coi, không có lý do nào ném lên trên người anh.
Như vậy anh……
Càng không thể, đời này anh khôn chạm qua bất kì người phụ nữ nào, cũng không có khả năng tự nhiên chui ra một đứa con gái được.
Trừ phi có người đánh cắp gen của anh, tạo thành đứa nhỏ này.
Nhưng nghĩ đến mức độ bảo vệ xung quanh mình, thậm chí ngay cả một con muỗi cũng không đến gần anh được, càng miễn bàn đến chuyện đánh cắp gen, nếu mà có thể đánh cắp gen của anh dưới sự phòng hộ nghiêm ngặt như vậy, sao bọn họ không trực tiếp đánh cắp văn kiện quan trọng hơn?
Chẳng lẽ là của lão tam?
Cũng không phải là không có khả năng đó, mặc dù lão tam bảo trì nhan sắc, khinh thường tất cả những người mà xấu hơn nó, nhiều năm như vậy vẫn mạnh bạo dựa vào lòng tự luyến đó, đạt được thành tựu con người trong sạch.
Nhưng ngâm mình ở giới giải trí như một cái chảo nhuộm kia, khó tránh khỏi tình huống linh tinh, có lẽ do trong lúc nó không cố ý, liền thả ra một con tinh trùng.
Kết quả cái thằng kia không nuôi con nổi, lại sợ bị anh cả đánh, cho nên thừa dịp lúc anh ngủ, trộm vất con cho anh.
Đây có lẽ là kết quả mà Ninh Hàng trải qua một hồi lựa chọn, đưa ra một kết luận có khả năng nhất.
Cũng không thể là của lão nhân đã một đống tuổi còn cây vạn tuế ra hoa, tạo ra cô con gái này?
“Anh trai……”
Tiểu Tại Tại mơ mơ màng màng mà tỉnh ngủ, bé mở nửa mắt, dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào người anh hai, giọng sữa gọi nhỏ.
Không ngờ rằng, sau khi câu nói " anh trai " kia của bé vừa nói ra, Ninh Hàng khiếp sợ đến mức co rút lại đồng tử.
Mà Tiểu Tại Tại hoàn toàn không thể hiểu nổi tâm tình phức tạp của anh hai nhà mình đang tự chống tay nhỏ, giãy giụa từ một đống chăn đệm ngồi dậy, dưới cái đầu rối tung như ổ gà quay qua quay lại.
Ánh mắt trong trẻo không nhìn thấy thân ảnh mà mình hàng ngày đều nhìn thấy, miệng nhỏ phấn nộn bẹp một cái, theo bản năng muốn khóc.
“Mẹ đâu rồi?”
Trẻ con khi mới tỉnh ngủ đều theo bản năng mà muốn tìm mẹ.
Còn không cho Tiểu Tại Tại có cơ hội khóc thật, Ninh Hàng đã nhanh chóng bò dậy, ôm bé vào trong lòng ngực, lắc qua lắc lại một cách nhẹ nhàng.
“Một lát nữa mẹ mới tới, em gái ngoan, từ từ được không?”
“Dạ.”
Tiểu Tại Tại ghé vào trong lòng n.g.ự.c anh hai, tuy có chút ủy khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại, không nhìn thấy vẻ cau mày của Ninh Hàng sau khi anh nói xong những lời đó.
Sao động tác dỗ dành người khác của anh lại thành thạo như vậy, mà lại còn có thể nói ra những câu này?
Hơn nữa, hoàn cảnh xung quanh này, còn có cả thân thể của anh sao lại nhỏ đi, đều không thích hợp.
Trong vài giây ngắn ngủi, Ninh Hàng đã nhạy bén phát hiện ra được cái gì.
Nhưng anh lại không hề biểu hiện ra, mà bình tĩnh mà quan sát xung quanh, phán định lại tình cảnh hiện tại của bản thân.
Lúc này, Ninh Hàn cũng tỉnh.
Anh đứng dậy và quay đầu lại để bắt gặp ánh mắt của em trai.
Hai anh em một người với đôi mắt đen thâm thúy, một người với đôi mắt thanh lãnh đạm nhiên, lại có thể nhìn ra được sự quen thuộc từ đó.
“Anh cả.” Ninh Hàng dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.
“Là anh.” Ninh Hàn đáp lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui sướng nhẹ nhàng.
Anh không thể nào ngờ được, một giấc ngủ, khi tỉnh dậy em hai nhà mình vậy mà cũng trọng sinh!
Mà nếu em hai có thể trọng sinh, như vậy……
Ánh mắt hi vọng dừng ở trên người Ninh Hiên còn đang ngủ không khác gì heo con, tối hôm qua tên này đá văng chăn bông ra, lúc này bụng lộ ra ngoài, tư thế ngủ dạng người thành hình chữ X xấu đến nỗi thân là anh trai ruột cũng không dám nhìn thẳng.
Nhưng khi thấy cái tư thế ngủ này, Ninh Hàn lại có chút thất vọng mà thu hồi ánh mắt lại.
Bởi vì em ba ở thế giới kia của anh không có cái dáng ngủ khó coi này.
Có lẽ là do chuyện thời thơ ấu quá ám ảnh, mặt ngoài nhìn cậu em trai này có vẻ vui tươi, hài hước, trên thực tế lại thiếu cảm giác an toàn, ngay khi ngủ cũng phải cuộn trong người lại rồi rúc vò một góc, giống như một đứa trẻ khi còn ở trong bụng mẹ.
Trái lại bé Ninh Hiên của thế giới này.
Cậu giống với em gái, cũng là trung tâm được chiều chuộng của cả nhà, từ nhỏ đã là đứa trẻ được mọi người yêu quý, sao có thể không có cảm giác an toàn?
Cho nên đây không phải là em trai của anh ở thế giới kia.
Tiểu Tại Tại vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ mơ màng màng, thêm cả được anh hai ôm vào trong lòng với tư thế khá là thoải mái, bé lại bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.
Thừa dịp bé và Ninh Hiên còn chưa tỉnh ngủ, Ninh Hàn đã ngắn gọn và nhanh chóng cho em trai mình biết chuyện gì đã xảy ra với họ.
Sau khi nghe xong, Ninh Hàng liếc mắt nhìn xuống đứa nhỏ mang theo hương sữa trong tay mình, giọng nói trầm thấp, mát lạnh như tuyết sâu: “Người không giống, nhiều hơn một đứa trẻ, thế giới……song song sao?”
Dường chỉ cần chút thời gian anh đã biết được bản chất của mọi việc.
Ninh Hàn: “Có thể là vậy.”
Việc này thì thật ra anh có nghĩ tới, cho nên địch ý với người phụ nữ của thế giới này nhỏ như vậy, bởi vì ở trong mắt anh, người này và người kia, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Mà anh cũng không nên đem sai lầm của người này, liên lụy đến người vô tội, cũng không công bằng.
Mà người phụ nữ kia ở đời trước đã nhận được quả báo.
Trong khi hai anh em đang bàn luận về chuyện của thế giới này thì ngoài nhà có tiếng gõ cửa nhẹ.
“Tiểu Hàn, các con tỉnh chưa?”
Thanh âm của Tô Hân Nghiên ở ngoài cửa vang lên.
Thanh âm này không hề kinh động đến hai anh em Ninh Hàn và Ninh Hàng, ngược lại khiến Tiểu Tại Tại tỉnh dậy.
Bé giật mình ngoi đầu dậy, giọng sữa vang lên một cách đáng yêu: “Mẹ ơi, tỉnh.”
“Không phải là mẹ tỉnh, là Tại Tại và các anh trai đã tỉnh chưa?” Nghe thấy giọng sữa đáng yêu của con gái, Tô Hân Nghiên khẽ cười một tiếng, biết bọn nhỏ hẳn là đã tỉnh hết, liền mở cửa ra, cất bước đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận