Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 294


Học tập……
Rất tốt, điều này cho thấy ý thức tự giác học tập của con trai cao.
Nhưng Tô Hân Nghiên sao lại có cảm giác như bản thân đang nhìn thấy học thần?
Trọng điểm là, học thần không chỉ có thiên phú cao hơn với người bình thường, còn chăm chỉ hơn không biết nhiều ít lần, chuyện này quả thực làm người ta khâm phục.
Làm lơ các ánh mắt khác nhau của mọi người trong nhà, Ninh Hàng thong thả ung dung mà đem gắp rau mình đang gắp để vào trong đĩa nhỏ của em gái.
“Ăn đi.”
Tiểu Tại Tại nhìn gắp rau lẻ loi trong một đĩa thịt kia, phồng má lên, rồi nhìn mẹ mình với ánh mắt lên án .
Không phải nói tối nay ăn toàn thịt sao?
Sao lại có rau vậy!
Oán niệm của con gái viết rõ ràng ở trên mặt, mặc dù không có đọc Tâm Thuật, Tô Hân Nghiên cũng có thể xem hiểu.
Cô có chút chột dạ, ngay sau đó lại đúng lý hợp tình nói: “Một bữa ăn sao lại toàn thịt được, rất khó ăn, dù sao cũng phải cho thêm chút ra mới được chứ?”
Tiểu Tại Tại: “……”
Được có đạo lý.
Tiểu Tại Tại phát hiện mình không thể phản bác lại mẹ được, chỉ có thể dưới ánh nhìn bình đạm của anh hai, thật ra là ánh mắt uy hiếp, ngoan ngoãn ăn hết rau.
Thật ra……
Cũng không khó ăn như vậy.
Nhưng bé vẫn không thích ăn!
Kiên định với lập trường này.
Ngày hôm sau còn phải tiếp tục thi, cho nên sau khi Tiểu Tại Tại cơm nước tắm rửa xong xuôi, đi ngủ sớm.
Sáng thức dậy, bé lại tràn đầy năng lượng đi thi.
Lại một lần nữa làm hai phần bài thi.
Bọn họ chỉ có ba môn chính để thi, ngày hôm qua bọn họ đã hoàn thành xong hai môn, sáng nay tiếp tục hoàn thành nốt môn thi cuối cùng.
Nhưng bên Ninh Hiên thì có nhiều môn phải thi hơn nên thời gian cũng dài hơn, hiện tại còn chưa thể rời trường thi, cho nên Tiểu Tại Tại hoặc là ở trong trường học ngoan ngoãn chờ anh ba bé tới đón về nhà, hoặc là tự đi về nhà.
Bé lựa chọn cái thứ ba, nhờ ba ba tới đón.
Kỳ thi cuối kỳ của các môn khác nhau trong trường đại học không được tổ chức cùng nhau, mặc dù có một tuần thi nhưng lịch thi thực tế tùy thuộc vào cách nhà trường quyết định.
Đôi khi phải thi vài môn trong một ngày, phải đến phòng thi môn tiếp theo ngay sau khi môn đó hoàn thành.
Cũng có một số môn học hoàn toàn không cần thi, chỉ cần viết kinh nghiệm học tập hoặc nộp luận văn.
Vừa lúc hôm nay Ninh Viễn Hàng không phải thi, nên chỉ ở trong nhà đọc sách.
Ngày hôm qua Tiểu Tại Tại nghe thấy hôm nay ba ba rảnh, lập tức nháo muốn anh tới đón bé tan học.
Ở trong trí nhớ của bé, được ba ba đón sau khi tan học là một chuyện từ trước tới nay bé chưa từng được trải qua, cho nên bây giờ bé muốn được trải qua cảm giác đó.
Khi nghe con gái nói như vậy, Ninh Viễn Hàng lập tức cảm thấy áy náy.
“Nhất định ngày mai ba ba sẽ đón con tan học!” Anh hứa hẹn một cách trịnh trọng.
“Được ạ, vậy nhất định ngày mai ba ba phải đúng giờ đến trường đón Tại Tại nha!” Nhận được lời hứa, Tiểu Tại Tại nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Vì chuyện này nên hôm nay bé làm bài nhanh hơn rất nhiều, cho dù có làm hai bộ bài thi một mình thì bé cũng phải làm xong trước khi tiếng chuông báo kết thúc giờ thi.
Giao bài thi xong, Tiểu Tại Tại lễ phép chào tạm biệt cô Mã, ngay sau đó đeo cặp sách nhỏ lên trên lưng, trong lòng tràn đầy cảm xúc chờ mong, nhảy chân sáo đi ra bên ngoài.
Khi tiếng chuông kết thúc giờ thi không reo, cổng trường sẽ không được mở, nhưng điều này không ngăn cản Tiểu Tại Tại nhìn song sắt của cổng trường để xem ba ba bé có ở đây không.
“Còn chưa tới à.”
Tiểu Tại Tại cả người đang lay ở song sắt của cổng trường thất vọng nhìn con đường vắng bên ngoài trường rồi khẽ thở dài.
“Bỏ đi, chờ thêm một chút.”
Lần chờ đợi này kéo dài đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cửa lớn của trường học được mở ra, một đám học sinh hoan hô nhảy nhót xông thẳng đi ra ngoài, một số thì nhào vào trong lòng ba mẹ, còn có một số thì kết nhóm bạn đi học về.
Chỉ có mình Tiểu Tại Tại cô đơn lẻ loi, cõng cặp sách nhỏ, đứng nhỏ bé trong đám người rộn rã ở sân trường rộng lớn.
Bé còn đang đợi ba ba xuất hiện.
“Tại Tại, sao hôm nay cậu không đi tìm ba ba vậy?” Chu Tiểu Quyên chạy ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy bạn cùng bàn đang đứng ở sân trường, nhịn không được tò mò đến gần hỏi một câu.
“Ừm, tớ đang đợi ba ba tới đón tớ.”
Tiểu Tại Tại một bên cùng Chu Tiểu Quyên giải thích, một bên lại ngẩng đầu nhìn vào trong đám người rộn rã, thường chỉ nhìn vào những bóng người cao lớn.
Nhìn cẩn thận từng chỗ một, đáng tiếc mỗi một chỗ đều là những gương mặt xa lạ.
Nỗi thất vọng trong lòng bé cứ tích tụ dần lên nhưng không hề bộc lộ ra ngoài.
Cố tình vào lúc này, Chu Tiểu Quyên còn ở bên cạnh với vẻ mặt thiên chân đơn thuần hỏi: “À, vậy ba ba cậu đâu?”
“Còn chưa tới.”
“Vậy tớ có thể cùng cậu đợi……” Chờ ba ba cậu tới.
Còn chưa kịp nói xong, Chu Tiểu Quyên liền nghe thấy một tiếng gọi quen tai: “Tiểu Quyên, con còn ở nơi đó làm gì? Chạy nhanh về nhà!”
Là mẹ bé tới đón bé về nhà.
“Con đây.”
Sợ hãi sẽ lại bị mẹ mắng, Chu Tiểu Quyên chỉ có thể vứt bỏ người bạn nhỏ, chạy như bay đến bên người mẹ, sau đó được mẹ bế lên một chiếc xe đạp cũ, cùng nhau về nhà.
Trước khi đi, bé còn lo lắng mà quay đàu nhìn lại thân ảnh của cô bạn nhỏ, kết quả lại ngoài ý muốn nhìn thấy một chiếc màu đen xe đang chậm rãi đi tới.
“Oa! Mẹ mau xem, ô tô kìa!”
Mẹ Chu Tiểu Quyên nghe vậy, theo bản năng dừng lại xe, quay đầu sau nhìn xem, ngay sau đó hâm mộ lên tiếng: “Thật đúng là, xe này thật quý, cũng không biết người lớn trẻ con nhà ai lại có tiền như vậy, cư nhiên lái ô tô tới đón hài tử tan học.”
“Không biết nữa.”
Chu Tiểu Quyên vừa mới trả lời mẹ xong , liền trợn mắt há hốc mồm mà một người đàn ông trung niên cao lớn tuấn tú xuống xe, bế bạn cùng bàn của bé lên xe.
“Người kia là ba ba của Tại Tại sao?!”
Bé bị chấn kinh rồi.
Khi chiếc ô tô màu đen đậu trước mặt Tiểu Tại Tại, bé đã choáng váng, khi nhìn thấy bác cả từ trên xe bước xuống, vẻ mặt của Tiểu Tại Tại càng thêm sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận