Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 406


Nghi hoặc mới vừa mới được sinh ra trong một giây, cô đã từ máy dòng chữ trên mặt anh ba hiểu rõ.
Thì ra, thân là đạo diễn khiêm cả diễn viên, Ninh Hiên hiểu rõ vị trí của bản thân, cũng hiểu rõ và sâu yêu cầu đối với nam chính trong thời đại này.
Tuy anh rất đẹp, hơn nữa không phải kiểu đẹp bình thường, có thể nói khuynh thành tuyệt sắc, nhưng bề ngoài của anh không hợp với kiểu nhan sắc tiêu chuẩn của vai nam chính hiện nay, mọi người luôn thích kiểu nam chính có khuôn mặt đoan chính, ngũ quan trầm ổn.
Mà diện mạo của anh thì lại đối lập, tuy rằng không có vẻ đẹp nữ tính, nhưng cũng diễm lệ quá mức.
Đây thực sự là một trong những lý do tại sao Ninh Hiên đã đóng phim nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ có thể trở thành nhân vật chính.
Thậm chí, năm đó anh dứt khoát lựa chọn khoa đạo diễn chuyên nghiệp, cũng cùng là lý do này.
Bởi vì anh biết rằng nếu anh cống hiến hết mình cho con đường diễn viên, thì vẻ ngoài đẹp trai mê hồn sẽ là ưu điểm của anh, đồng thời cũng là nhược điểm cản trở anh đi lên.
Cho nên anh dứt khoát đem vứt bỏ hết thảy, chọn một con đường khác.
Mặc dù anh vẫn không biết lựa chọn của mình có phải là đúng hay không, nhưng anh biết rằng mình không bao giờ hối hận.
Sau khi biết được nguyên nhân vì sao anh ba định đóng vai ác, phản ứng đầu tiên của Tại Tại không phải là đau lòng anh trai cô, mà là: “Cho nên anh muốn giết em ở trong phim sao?”
“Diễn kịch diễn kịch, diễn kịch mà thôi.” Ninh Hiên dỗ dành em gái, cười ngượng ngùng.
“A, em tin anh mới lạ đó.” Tại Tại châm chọc cười.
Cô không tin lời nói nhảm của anh mình, người này hẳn là muốn nhân cơ hội này báo thù cá nhân!
Còn nói cái gì mà nhân vật này cô không đóng không được chứ, hừ.
Tuy nói như vậy, Tại Tại cuối cùng vẫn đáp ứng Ninh Hiên, giúp anh diên vai Tiểu Nguyệt miễn phí.
Không có biện pháp, ai kêu đây là anh trai ruột của cô, cô không giúp thì ai giúp vào đây?
Thật ra không phải do mẹ đã cầm hết tiền của cô đi để mua cửa hàng, thì Tại Tại đã nguyện ý lấy toàn bộ số tiền đó ra giúp anh ba.
Đáng tiếc, anh ba thiếu tiền lại không đúng lúc, vào chính thời điểm cô đang thiếu tiền.
Mới đáp ứng biểu diễn vai Tiểu Nguyệt, thì ngay ngày hôm sau, Tại Tại đã bị Ninh Hiên lôi tới đoàn làm phim.
Hiện tại cô mới biết được, thì ra Ninh Hiên đã bắt đầu quay bộ phim này được khá lâu rồi, hơn nữa đã hoàn thành được một phần ba, nếu không phải như vậy, anh cũng không vì chuyện này mà sầu mà lo như vậy,
Tại Tại vào ngày được anh ba đưa vào đoàn phim, nhiều người tò mò xem và trong lòng đoán già đoán non xem ai được đạo diễn đích thân đưa tới.
Những nghi ngờ kéo dài không được bao lâu, thì câu trả lời đã được chính đạo diễn công bố.
“Đây là em gái của tôi, tên là Ninh Tại Tại, con bé sẽ đóng nhân vật Tiểu Nguyệt.”
Hai chữ em gái bị Ninh Hiên nhấn mạnh .
Vừa nghe anh nói như vậy, mọi người tức khắc liền hiểu rõ.
Chậc, thì ra đạo diễn vì tiết kiệm tiền, đã lôi cả em gái ruột tới đây đóng phim, đáng thương cho em gái nhỏ, còn không biết bản thân vừa bị anh trai hố nhỉ?
—— xem ra Ninh Hiên bần cùng như vậy, mọi người đã sớm biết tình trạng hiện giờ của anh.
Nhưng bọn họ không biết, Ninh Hiên sau khi được ba mẹ giúp đỡ, sớm đã không phải là Ninh Hiên ngày xưa nữa.
Anh, hiện tại, có tiền!
“Đừng cười ngây ngô nữa, nói cho em biết trước, giờ em nên làm gì?”
Tại Tại lấy một câu như cái tát lôi anh ba từ trong sự ảo tưởng hạnh phúc về với thực tại.
"Em hãy cùng chuyên gia trang điểm đi trang điểm trước, sau đó ra đây anh giải thích kĩ về nhân vật và các cảnh quay trong này hơn. Em có thể bắt đầu quay khi gần xong. Mà em lại không có nhiều cảnh quay, nên nếu em nhanh chóng, có lẽ sẽ hoàn thành công việc trong một ngày. "
Ninh Hiên vẫy tay gọi chuyên viên trang điểm của đoàn phim tới, để cô đi theo chuyên viên trang điểm.
Tại Tại ngoan ngoãn đi theo .
Một lát sau, cửa lớn của phòng hóa trang được mở ra, toàn trường thoáng chốc yên tĩnh lại.
“Này? Sao mấy người các cậu chả nói gì thế?”
Ninh Hiên đang thông báo một vài chuyện với mấy người phụ trách công tác hậu cần khi vừa nhấc đầu, liền thấy em gái gái mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, đầu búi tóc song nha tấn, hai lỗ tai hai bên được duỗi ra vài sợi tóc trông khá nghịch ngợm, càng làm cho gương mặt non nớt của cô thêm vài phần đáng yêu tinh nghịch. Bên cạnh đó tai còn được đeo cái cái chuông lục lạc.
Nên mỗi khi cô bước đi, lục lạc theo bước chân đong đưa, giống như cào vào trái tim của mấy người bọn họ, làm người vừa nhìn thấy cô, liền không khỏi mềm lòng vạn phần, sinh ra một suy nghĩ khá xúc động rằng muốn cô giấu ra sau lưng để bảo vệ.
Cảm xúc này không phải là sự xúc động của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, mà là mong muốn trong sáng, không nhịn được nguyên ý bảo vệ như là một người anh trai đối với em gái hay của một người ba đối với con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận