Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 722


Tiểu Tại Tại không hề mắc tật xấu ngũ âm không đầy đủ, nhưng bé có một vấn đề lớn nhất.
—— khẩu âm không chuẩn.
Vấn đề này đối với một em bé mới hơn hai tuổi mà nói, thật ra cũng không phải là tật xấu gì lớn, thậm chí còn tăng thêm điểm đáng yêu, nhưng nếu muốn cho bé học hát, vậy chính là một tai nạn lớn.
Tuy rằng lúc học tiểu gia hỏa rất nghiêm túc, bé cũng cố gắng sữa chữa sai lầm của bản thân, nhưng mỗi lần cất giọng hát lên, luôn khiến Ninh Hiên và những người xung quanh không tự giác được mà bật cười.
Cũng không phải là đang cười nhạo bé, chỉ là giọng sữa siêu siêu vẹo vẹo của bé rất đáng yêu.
Nhưng vẫn phải sửa sai, Ninh Hiên vẫn không chút cẩu thả bắt đầu sửa đúng.
Đáng tiếc, hiệu quả cực nhỏ.
Cứ như vậy lăn lộn gần một giờ, bài hát chủ đề vẫn chưa được thu âm, giọng của tiểu gia hỏa thì sắp khàn đặc rồi.
Bản thân bé vẫn chưa từ bỏ, Ninh Hiên thì lại đau lòng không muốn để em gái hát nữa.
Anh cho em gái ngậm một viên kẹo mạch nha bạc hà, để bé làm nhuận họng, sau đó tạm thời giao cho trợ lý, nhờ trông em gái một lúc, còn bản thân thì đứng dậy đi nói chuyện với nhân viên phụ trách ghi âm nhạc.
Hai bên thương lượng khoảng mười lăm phút, cuối cùng Ninh Hiên nói một câu: “Mấy người không cảm thấy nếu để giọng bé như thế này sẽ càng thêm đáng yêu sao?”
Rốt cuộc bọn họ chỉ là một chương trình giải trí, không phải là sàn đấu âm nhạc.
Trong lúc biểu diễn ca nhạc, cũng không cần phải kĩ càng như vậy.
Tổ tiết mục bị thuyết phục, cuối cùng đồng ý để Tiểu Tại Tại dùng giọng sữa oai bảy vạn tám (*) để hát.
“Được rồi, xin mời các vị lão sư tập trung tinh thần, chúng ta chính thức bắt đầu ghi âm đây.”
Kỹ sư âm thanh ra hiệu cho những người bên trong từ phía sau cửa kính của phòng thu âm, và mọi người đồng loạt gật đầu, đối mặt với tờ lời bài hát trên tay với vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu hát.
Người đầu tiên hát đương nhiên là ca sĩ chuyên nghiệp Lạc Ngô, từ anh dẫn đầu, có thể đảm bảo khởi đầu không sụp đổ, có thể dẫn dắt những người phía sau tìm được điểm vào thích hợp.
Người thứ hai là Ninh Hiên, ngay sau đó là thanh âm của Trương Giai Giai, cùng với Lan Ỷ cũng gia nhập tiến vào, Lạc Ngô cũng dần dần dẫn âm của mọi người hòa hợp lại với nhau.
Sau khi người lớn cất giọng cũng đến lúc các bé cưng hòa nhịp, thanh âm của Tiểu Tại Tại cũng bị xen lẫn vào trong đó, bị thanh âm của người khác lấn át, nên không rõ ràng.
Chờ đến khi hát điệp khúc, mới có đoạn mỗi một bé cưng hát đơn độc, Tiểu Tại Tại có một câu ở đây.
Bé vẫn luôn yên lặng nghe tiếng ca của những người khác, chờ đến lượt bé, không cần anh trai nhắc nhở, bé đã trực tiếp hòa nhập, nãi thanh nãi khí cất lên: “Em yêu anh trai……”
Khi kỹ sư thu âm nghe thấy giọng nói của bé, hai mắt hơi sáng lên.
Chờ khi Tiểu Tại Tại hát xong, trên mặt không ít người ở phòng ghi âm đã lộ ra nụ cười.
Hiển nhiên, lần ghi âm này, hiệu quả tốt hơn bọn họ dự đoán rất nhiều.
Kết thúc bài hát, khán giả đã vỡ òa trong những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Cách một tấm kính, Ninh Hiên những lời của những người trong phòng thu âm, nhưng điều đó không ngăn cản anh hiểu được mức độ hài lòng của họ với bản thu âm thông qua ngôn ngữ cơ thể.
Thấy thế, trong anh không nhịn được bắt đầu thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng không cần phải tra tấn em gái bảo bối nữa.
Sự thật chứng minh, khẩu khí này của Ninh Hiên đến sớm quá.
Việc hát của trẻ em không đòi hỏi cao, chỉ cần nghe có thể chấp nhận được là có thể cho qua, đối với người lớn thì cần hát đi hát lại theo một câu hát nào đó, để tìm được câu hát hay nhất, câu hát đó sẽ được chương trình giữ lại.
Đây chính là một công phu mài nước, tốn thời gian vô cùng.
Thế cho nên khi ca khúc chủ đề của chương trình được thu âm hoàn chỉnh, màn đêm bên ngoài đã buông xuống.
Mà vốn dĩ từ Tiểu Tại Tại đang chơi trợ lý của Ninh Hiên, thành em bé cuộn tròn người, ngủ ngon lành với chú gấu trúc bên người.
Ngay cả khi anh trai ôm vào trong lòng cũng không phát hiện ra gì.
Dù sao đến khi bé tỉnh lại, đã ngồi ở trong phòng bệnh của anh hai, bụng nhỏ thì đang sôi sùng sục, chờ đợi được đút cho ăn.
Hôm nay cơm tối đặc biệt được dì bảo mẫu trong nhà nấu rồi mang tới.
Dì bảo mẫu còn đặc biệt chuẩn bị ít sinh tố trái cây dạng đặc cho Tiểu Tại Tại.
Lúc này tiểu gia hỏa đang ngồi trên một cái ghế cao, hai chân nhỏ đang lắc lư trên không, còn cái miệng nhỏ thì há to nhất có thể, một phát ngậm luôn phần thìa.
“Buông ra.”
Ninh Hàng nhẹ nhàng rút cái thìa lại, cảm nhận được lực cản trong nháy mắt, lại được buông ra rất nhanh.
“A……”
Một muỗng sinh tố trái cây dạng đặc không nhiều cũng không ít, tiến trong miệng Tiểu Tại Tại cũng không đỡ được cảm giác đói, vẫn cứ kêu vang như cũ.
Lần này Ninh Hàng đã lấy nhiều sinh tố trái cây dạng đặc cho em gái hơn.
Một bát sinh tố trái cây dạng đặc cũng không nhiều ít, rất nhanh đã bị Tiểu Tại Tại đánh bay.
Thấy khóe miệng của bé còn dính lại chút trái cây xay nhuyễn, Ninh Hàng thuận tay lấy một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau miệng cho bé.
Có chút sinh tố lót bụng, tạm thời đã trấn an được cái bụng nhỏ của Tiểu Tại Tại.
Bé an tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào cái chân đang bó thạch cao kia của anh hai rồi phát ngốc.
“Tại Tại.” Ninh Hàng đột nhiên kêu bé.
“Dạ?” Tiểu Tại Tại theo tiếng.
“Em có nguyện vọng gì hay không? Hoặc là muốn một đồ vật nào đó hay không?” Ninh Hàng không thể hiểu được hỏi.
“Muốn kẹo.” Tiểu Tại Tại không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Ninh Hàng: “…… Ngoại trừ kẹo và những món có thể ăn được ra, thì chính là điều mà em muốn được thực hiện nhất , ví dụ như đi công viên giải trí chơi.”
“Công viên giải trí, anh hai đưa Tại Tại đi.”
Việc này đã hứa trước với bé rồi, Tiểu Tại Tại nhớ rất rõ à nha.
“Đúng vậy, anh hai đã hứa với em rằng sẽ đưa em đi công viên giải trí chơi, cho nên em có thể chọn một nguyện vọng khác ngoài đi công viên giải trí ra, hoặc là rất nhiều nguyện vọng khác đều có thể.” Ninh Hàng tiếp tục kiên nhẫn dẫn đường để em gái nói ra nguyện vọng.
Nếu có thể thực hiện, anh sẽ tận lực giúp bé thực hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận