Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 205


Nhưng với số điểm này, cũng đủ để vào trường mà cô mong muốn.
“Còn anh thì sao, anh tính được bao nhiêu?” Tô Hân Nghiên hỏi lại chồng.
Ninh Viễn Hàng nghe vậy không trả lời, chỉ cầm lấy quyển sổ nhỏ trong tay vợ, viết lên một chuỗi con số trên đó.
Tô Hân Nghiên theo bản năng mà nhìn chằm chằm, không tự giác mà đọc ra: “385, điểm của anh cũng gần tuyệt đối còn quay ra nói em.”
Giống như chồng mình hiểu mình, Tô Hân Nghiên cũng hiểu và biết trình độ của anh đến đâu, cho nên số điểm này đối với Ninh Viễn Hàng quả thật là đúng.
“Tóm lại là ổn một chút.” Ninh Viễn Hàng nói.
Đây có thể là suy nghĩ của người lớn, thường hướng về sự trưởng thành và ổn định.
Chờ sau khi hai người con trai về nhà, hỏi số điểm mà bọn họ tính được, dưới đáy lòng Tô Hân Nghiên âm thầm cảm thán.
So sánh với số điểm của hai vợ chồng bọn họ, hai anh em Ninh Hàn tính điểm còn lớn mật hơn nhiều.
Ninh Hàn tự tính toán bản thân có thể được 388 điểm trở lên, còn cho bản thân mình một con số may mắn.
Ninh Hàng nói chính xác hơn: “398 điểm.”
Thiếu hai điểm nữa là vì trừ đi hai điểm ở môn văn,
Cả nhà: “!!!”
“Suýt thì tuyệt đối rồi.” Tiểu Tại Tại ngơ ngác mà gặm ngón tay.
“Ninh Tại Tại, không được cắn ngón tay, bẩn đó.” Tô Hân Nghiên còn chưa phục hồi vì điểm đánh giá quá cao của con trai thứ hai, nhưng khi nhìn thấy con gái mình như vậy, phản ứng đầu tiên là bảo bé không được làm vậy.
Bị mắng, Tiểu Tại Tại vội đem ngón tay từ trong miệng buông xuống.
Bé mở một đôi mắt long lanh, thanh thuần, làm bộ bản thân vô tội.
Tô Hân Nghiên: “……”
Bị con gái làm cho lẫn lộn như vậy, cô cũng từ cảm xúc khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Dự tính móng heo cũng sắp được, liền đứng dậy nói: “Mẹ nấu cơm, mọi người ở lại tính xem nên điền tâm nguyện vào trường nào.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị điền vào trường Đại Học B hệ tiếng Trung môn văn học, tương ứng với công việc viết bản thảo hiện tại của cô, sau khi tốt nghiệp, Tô Hân Nghiên cũng muốn phát triển sang một ngành tương tự.
Dù gì thì cô cũng đã có một số kinh nghiệm và nền tảng từ trước rồi thì sau khi ra trường sẽ dễ dàng hơn khi bắt đầu sự nghiệp trong ngành này.
Cũng không biết những người khác đã suy nghĩ kĩ về tâm nguyện mình chưa.
Nhưng mặc kệ mọi người dự tính thế nào, Tô Hân Nghiên đều sẽ không can thiệp.
Đặc biệt là sự lựa chọn của bọn nhỏ, nếu bọn họ có chính kiến, lựa chọn một thành phố khác với cô và Ninh Viễn Hàng, cô cũng sẽ giống Viễn Hàng cho bọn nhỏ tự lập, trước tiên chuẩn bị tốt hành lý và học phí cùng phí sinh hoạt cho bọn nhỏ, sau đó tiến bọn nhỏ lên xe lửa bắt đầu một hành trình mới.
Rốt cuộc bọn nhỏ cũng đã lớn như vậy, bọn nhỏ cũng không phải là một đứa trẻ không thể rời xa ba mẹ, có thể tự chăm sóc bản thân khi chỉ có một mình.
Hầm hơn một giờ, móng heo đã đạt đến độ mềm mại.
Tô Hân Nghiên vội vàng gạt những suy nghĩ linh tinh trong đầu sang một bên, cầm lấy một đôi đũa, gắp từng cái lúp heo hầm mềm, cho vào một cái đĩa trống, sau đó ném một ít bắp cải đã rửa sạch và cắt nhỏ vào hầm trong, thuận tiện làm thành một món canh.
Kế tiếp chính là đem móng heo đi kho tàu.
Bắc nồi lên đun nóng, cho một ít dầu vào trước, sau đó cho gừng, tỏi, ớt vào xào cho thơm, cho thịt heo vào xào, thêm nước tương thích hợp để tạo màu và nêm gia vị, sau đó cho đường đỏ vào, xào cho đến khi chín. đường nâu tan chảy, sau đó để cho thịt heo lúp xúp chuyển sang màu nâu đỏ hoàn toàn, là có thể bắc ra rồi.
Một món thịt heo thơm ngon ngào ngạt đã xong.
Làm xong móng heo kho tàu, Tô Hân Nghiên rửa nồi sạch sẽ, lại xào một ít ớt xanh và xào thịt vào cùng nhau.
Còn sủi cảo?
Đã có cha của tụi nhỏ làm không cần cô phải lo lắng...
Mùi thức ăn thoang thoảng làm gián đoạn đám người còn đang thảo luận xem nên điền tâm nguyện vào đâu, mọi người tự động đứng dậy thu dọn chỗ ngồi vào bàn, Ninh Hàn cũng dẫn em gái đi lấy bát .
Món ăn thơm phức bày ra đầy bàn, làm con sâu tham ăn trong mỗi người trỗi dậy, nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Nhưng không có người lớn lên tiếng, bọn nhỏ cũng không dám động đũa trước.
Cho đến khi Ninh Viễn Hàng đem hai đĩa sủi cảo cuối cùng bưng lên, nói một câu ăn cơm thôi, Tiểu Tại Tại mới lập tức cần lấy đũa của mình, gắp một miếng móng heo kho tàu cho mình.
Móng heo chưa kịp kẹp trở về, trong bát liền xuất hiện hai miếng sủi cảo, một miếng rau xanh và mấy miếng ớt xào thịt.
“Tại Tại tự gắp !”
Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí mà phát ra sự kháng nghị .
Bé đã trưởng thành, có thể tự ăn cơm!
Thấy cháu gái không vui, bà Ninh vội vàng vừa gắp cho bé thêm một cái sủi cảo nữa vừa dỗ dành bé: “Được được, về sau bé con nhà ta tự gắp đồ ăn nha, mau ăn nhiều sủi cảo đi, ăn nhiều mới có thể cao hơn được.”
“Về sau con sẽ cao như anh cả vậy đó!”
Tiểu Tại Tại phát ra lời nói hùng hồn, sau đó lấy đũa cố gắng lùa cơm vào miệng.
Tô Hân Nghiên ở bên cạnh nhìn bé ăn cơm nhịn không được muốn cười.
Không phải cô đang cười nhạo sự tự tin thái quá của con gái mình, tuy rằng anh cả của cô bây giờ đã vượt qua 1,8 mét, khó có thể cao bằng, nhưng ước mơ của bé cũng khá viển vông và hài hước.
Có lẽ lí do chân chính khiến Tô Hân Nghiên bật cười chính là bộ dáng Tiểu Tại Tại ăn cơm, rất giống một con hamster nhỏ ăn cơm, người bé nhỏ miệng cũng nhỏ, không thể ăn nhiều trong một miếng, nên bé chỉ có thể vùi đầu và gặm nhấm một cách khó khăn.
Nhìn rất khả ái, làm người ta nhịn không được muốn niết má.
Bạn cần đăng nhập để bình luận