Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 326


Chủ nhật hôm nay, cả Ninh gia hầu như đều dậy từ sáng sớm.
Họ ăn mặc chỉnh tề, chỉn chu và sẵn sàng tham dự lễ trao giải với tinh thần tốt nhất trong ngày này.
“Mẹ ơi, mẹ xong chưa thế?”
Tô Hân Nghiên vẫn đang trang điểm và mặc quần áo, Tại Tại không kiên nhẫn vẫn luôn ở trước cửa phòng của ba mẹ than vãn.
“Sắp xong rồi, chờ một chút.”
“Nhanh lên nhé.”
“Được được.”
“Nhanh lên nha.”
“Ninh Viễn Hàng, nhanh chân đưa con gái anh xuống lầu ăn sáng đi, đừng để lại đây làm phiền người khác nữa!” Tô Hân Nghiên thấy phiền, quay đầu gọi chồng nhanh chóng lôi con gái đi.
Thật ra tốc độ trang điểm hôm nay của cô đã nhanh rồi, trên cơ bản thì chỉ trong mười lăm phút là xong, cố tình Tại Tại lại rất nóng vội, chút thời gian này cũng không chờ nổi.
“Đi nhanh đi, đừng đứng đây nữa, mẹ con mà nóng lên lại mắng đấy.”
Ninh Viễn Hàng vừa mới thay quần áo xong, nghe vậy lập tức đi ra cửa đi dỗ dành con gái đi.
“Được ạ.” Tại Tại trước khi đi, còn không quên lại thúc giục một lần cuối cùng: “Vậy mẹ phải nhanh lên nhé.”
Lần này Tô Hân Nghiên dứt khoát không để ý tới con gái nữa.
Dưới lầu, Ninh Hiên thay một thân áo sơmi và quần đen, được cắt may vừa vặn làm nổi rõ đôi chân dài và vòng eo của anh trai. Với khuôn mặt tuấn tú tựa yêu tinh kia, anh giống như một hồ ly tinh nam trên TV quyến rũ người ta quên hồn mất vía.
Tuy là Tại Tại đã sớm miễn dịch với giá trị nhan sắc của tên này, lúc này lại vẫn nhịn không được bị ngây người.
Nhưng chỉ mất một giây, thứ này đã mở miệng.
Cái gì mà yêu tinh, yêu tinh cái gì, tất cả đều cho chó ăn hết đi.
“Thế nào, thấy anh trai em đẹp trai không?”
Ninh Hiên tao bao tạo dáng vẩy m.ô.n.g đứng ở trước mắt em gái, còn ra vẻ tiêu sái mà hất hất tóc, tự mình say mê nói: “Nếu mà một người xinh đẹp như anh đi ra ngoài, chắc chắn anh sẽ là người đẹp nhất cái khu phố này luôn.”
Tại Tại: “…… Nếu không anh đi mặc váy của mẹ đi thôi.”
Thích đẹp như vậy, vậy thì dứt khoát trang điểm thành chị gái cô bé đi, sau đó mặc đồ của mẹ, bảo đảm là ngươi xinh đẹp nhất nhà luôn.
“Em đang ghen ghét.”
Biết em gái đang châm chọc anh, Ninh Hiên hừ một tiếng, lười đến so đo với em gái.
Buổi sáng Tô Hân Nghiên nấu một nồi cháo, trên bàn có dưa chua cô đã ngâm sẵn, sau khi mọi người uống hết cháo với dưa chua, liền xuất phát.
Trong lễ trao giải.
Lúc này, đã có rất nhiều người ở trong hội trường, nhiều đến mức chật kín người.
Đám người Tại Tại đi đến cửa hội trường thì gặp được giáo sư Lâm, Ninh gia trực tiếp dưới sự dẫn dắt của giáo sư Lâm đi vào khu người nhà.
Còn Tại Tại tự mình đến khu vực chờ các thí sinh tập trung.
Ban tổ chức đã đặc biệt bố trí khu vực này để tạo điều kiện cho những người tham gia giao tiếp với nhau, dù sao thì những người này cũng chưa từng gặp nhau từ khi tham gia cuộc thi nên phải có cơ hội tìm hiểu nhau.
Bởi vì là cuộc thi vẽ tranh dành cho các thanh thiếu niên, cho nên tuổi thi đấu có hạn chế.
Giới hạn là từ mười bảy tuổi trở xuống.
Cho nên tuổi của những người tham dự cuộc thi này đều không lớn, trong đó Tại Tại là nhỏ nhất, cả một hội trường chỉ có mình cô bé là lùn nhất.
Đối với vấn đề về chiều cao của bản thân thực mẫn cảm, Tại Tại trước tiên phát hiện điểm này.
Cô bé ngồi trước chỗ ngồi quy định của bản thân, yên lặng mà…… Yên lặng mà…… Duỗi thẳng lưng, nỗ lực đem độ cao của bản thân kéo dài ra.
Như vậy có lẽ cô bé sẽ không phải là người lùn nhất.
Tại Tại vừa mới suy nghĩ như vậy xong, liền nghe được người ở phía sau khu người nhà truyền đến mấy câu.
“Chồng anh mau nhìn kìa, đứa bé kia thật nhỏ mà.”
“Bé như vậy mà có đoạt được giải, thật lợi hại.”
“Cô bé bao nhiêu tuổi? Mười tuổi nhỉ?”
“Chắc không phải đâu, Tiểu Minh của chúng ta đã mười tuổi còn cao hơn cô bé đó nhiều.”
……
Những thí sinh có thể được mời tham gia lễ trao giải về cơ bản đều là những người chiến thắng, ngoài ba người đứng đầu, ban tổ chức còn đặt ra những giải thưởng nhỏ như ý tưởng xuất sắc nhất.
Vì vậy, những người có thể ngồi ở khu vực chờ trao giải đều là những người sẵn sàng lên sân khấu nhận giải.
Hôm nay bọn họ chính là nhân vật chính, tất nhiên cũng sẽ thu hút khá nhiều sự chú ý.
Trong trường hợp như vậy nếu là người nhỏ nhất, Tại Tại hẳn nên kiêu ngạo mới đúng.
Nhưng lúc này cô bé đang rất sa sút, không thể vực dậy tinh thần được nữa.
Bởi vì có một vị phụ huynh nói bé ' không cao bằng một đứa trẻ mười tuổi ', trực tiếp đ.â.m một kiếm vào tim cô bé, làm Tại Tại đả kích héo tan.
“Sao hôm nay trông Tại Tại lại không được tốt thế? Là do tối hôm qua không ngủ được sao?” Bà Ninh thời khắc đều chú ý tới tiểu cháu gái, tất nhiên sẽ là người đầu tiên phát hiện ra tâm trạng của cô bé không tốt, tức khắc lo lắng nói với con dâu.
“Đêm qua con bé từ 9 giờ tối đã lên giường ngủ như heo, sao có thể không ngủ đủ giấc, có lẽ đang không vui vì người ta nói con bé lùn.”
Tô Hân Nghiên sao có thể không hiểu tâm trạng của con gái ruột?
Đứa nhỏ này ngày thường biểu hiện thật sự ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính tình nhìn cũng mềm mại, giống một chiếc bánh sữa nhỏ mềm mại ngon miệng.
Nhưng trên thực tế , ai mà dám nói con bé lùn, có thể lập tức dựng lông.
Lần trước anh ba của con bé lấy chiều cao của con bé ra nói đùa, kết quả đứa nhỏ này thiếu chút nữa thì đánh nhau với anh ba.
Cho nên lúc này bị người ta nói trước mặt như vậy trước mặt, còn không thể nổi giận tại đây, con bé mà vui vẻ mới kì lạ.
Tuy nói như thế, Tô Hân Nghiên vẫn âm thầm có chút đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận