Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 271


“Tiểu Hàng cũng về vừa lúc, vậy cháu giúp bà đưa em gái, đem phần thịt viên này qua cho ba ba và mẹ con đi.”
Còn cháu trai cả?
Chờ thằng bé về rồi bà lại làm cho ăn, bà vẫn còn tích một ít ở trong tủ lạnh.
“Dạ.” Ninh Hàng gật đầu, nuốt xuống miếng thịt viên cuối cùng, sau đó đứng dậy nhận giỏ bà bội đưa qua, đưa em gái ra cửa.
Hai anh em đi nhờ giao thông công cộng thẳng tới cổng trường B đại.
Hiện tại là hơn 5 giờ chiều, vừa vặn là lúc Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng kết thúc tiết học cuối cùng trong buổi chiều, hai anh em đăng ký với bác bảo vệ trường sau đi mới vào bên trong, có thể thấy không ít sinh viên đi ra nhà ăn.
Xem ra mọi người đều vội vã đi ăn cơm.
Không định đi nhà ăn tìm người, Tiểu Tại Tại trực tiếp đưa anh hai ra thẳng kí túc xá làm công tác ôm cây đợi thỏ.
Ký túc xá của hai người Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng tuy rằng không phải cùng một chỗ, nhưng lại đối diện lẫn nhau, cho nên Tiểu Tại Tại có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương dù có đợi ở đâu, cũng không sợ bỏ lỡ.
Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người trở về ký túc xá sau bữa tối.
Có người nhìn thấy hai anh em Ninh gia, nhưng nhiều nhất cũng chỉ liếc nhìn họ với ánh mắt tò mò, sau đó vội vàng rời đi theo tốc độ ban đầu.
Bọn họ đều phải vội vàng học tập, không rảnh đi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bàn thân.
Tiểu Tại Tại một bên chờ ba ba và mẹ, một bên nhàm chán nhìn khắp nơi.
Đột nhiên, ánh mắt đang đảo qua của bé đột nhiên rơi vào một đôi bóng dáng quen thuộc, bé không khỏi khẽ hừ một tiếng, thu hút sự chú ý của Ninh Hàng.
“Làm sao vậy?”
“Hai người kia là bạn cùng phòng của ba mẹ” Tiểu Tại Tại chỉ vào hai người phía trước nói.
Ninh Hàng theo tay em gái nhìn sang, nhìn thấy một đôi nam nữ xa lạ đang nói chuyện với nhau, lập tức dời ánh mắt có chút hứng thú mà kéo em gái về phía mình, không cho bé nhìn lại.
“Chuyên tâm chút, trong chốc lát nữa ba mẹ có đi ra em lại không phát hiện được.”
(Nhắc nhở một chút Ninh Hàng bị cận và giờ ổng không đeo kính.)
“A.” Tiểu Tại Tại theo tiếng, lại vẫn không nhịn không được nhìn lại hai người kia.
Bọn họ đúng là Trương Hạo Thành và Ngưu Bội Dung.
Lúc trước bé có nghe thấy họ xin nghỉ một vài ngày ở trường, là đi tìm con gáu, không nghĩ rằng họ đã trở lạ nhanh như vậy, đã tìm được con gái rồi sao?
Có chút lo lắng cho người bạn nhỏ chưa từng gặp mặt nhưng bằng tuổi mình, Tiểu Tại Tại vô thức ngước mắt lên, cố gắng nhìn vào khuôn mặt của hai người họ.
Nhưng đột nhiên, đôi mắt tối sầm lại, một luồng hương thơm nhẹ nhàng lạnh lẽo truyền đến chóp mũi.
“Ninh Tại Tại.” Ninh Hàng nghiêm giọng chưa từng có, mang theo cảnh cáo:: “Mỗi người đều có một bí mật không muốn cho người khác biết, em không được phép tùy ý nhìn trộm bí mật của người ta được!”
Bị thanh âm của anh hai làm sợ run người.
Mặc dù biết hai mắt của mình đã bị chặn, Tiểu Tại Tại nhắm hai mắt thật chặt lại.
Không dám tùy ý nhìn loạn.
“Biết sai rồi sao?” Ninh Hàng từ trên cao nhìn xuống thân thể nhỏ bé đang run rẩy của em gái.
“Biết…… Đã biết.”
Tiểu Tại Tại run rẩy trả lời, nghe thấy thanh âm kia, không khó để đoán rằng bé sắp khóc vì sợ hãi sự đột ngột của anh hai.
“Đã biết là được rồi, về sau chú ý hơn, biết không?”
“Dạ dạ.” Tiểu Tại Tại gật đầu như giã tỏi.
Bé thật sự bị dọa sợ.
Thấy thế, Ninh Hàng gỡ bàn tay đang chắn ngang mắt của em gái mình ra, quay đầu sờ sờ đầu nhỏ của bé, nhận thấy bộ tóc mềm mại dưới lòng bàn tay khẽ rung lên, anh liền mặc kệ bé.
Nhiều chuyện trẻ con không biết nên cần phải được dạy dỗ.
Một lần không hiểu được thì dạy vài lần, thật sự không được thì cho một cái giáo huấn, bé mới có thể ngoan ngoãn được.
Tùy ý mà nhìn trộm bí mật của người khác, không chỉ không tôn trọng có sự tôn trọng với người ta, đồng thời cũng dễ dàng rước họa vào thân.
Phải biết rằng, từ cổ chí kim, người biết được càng nhiều bí mật, thì c.h.ế.t càng mau.
Khi Tô Hân Nghiên phát hiện hai đứa nhỏ nhà mình, trước tiên đã nhận ra sự trầm mặc dị thường của con gái.
Cô không khỏi quan tâm nói: “Tại Tại sao lại không nói lời nào thế này, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tiểu Tại Tại lắc đầu, sợ hãi mà liếc mắt nhìn anh hai một cái.
Đến bây giờ bé còn không phát hiện tiểu bí mật của mình bị anh hai nhìn thấy, thì bé quả thực là một con ngốc.
Lại thêm một người nữa phát hiện bí mật nhỏ của bé rồi!
Vẻ mặt Ninh Hàng bình tĩnh, dường như không bị động trước sự bài xích d.a.o động của em gái.
Trên thực tế chỉ có người thực sự hiểu anh mới phát hiện, lưng anh thẳng hơn bao giờ hết, ánh mắt anh luôn hướng về em gái, có vẻ như có chút buồn rầu và có chút bất lực.
Trùng hợp, Tô Hân Nghiên lại là người hiểu Ninh Hàng nhất.
Nhìn này bộ dáng hai anh em nhà này, cô liền biết là đang giận dỗi.
Cô ấy không nói nhiều về những xung đột giữa các con, thông thường những lúc như vậy bố mẹ càng làm càng thêm hỗn loạn chỉ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn mà thôi.
Cô chỉ giả vờ như không phát hiện ra chuyện gì rồi dẫn hai người xuống tầng dưới khu kí túc xá của vợ chồng cô để đợi người.
Hôm nay là cô ra tương đối sớm, Ninh Viễn Hàng thì chậm một bước.
Chờ khi Ninh Viễn Hàng ra đây, một nhà bốn người đoàn tụ, trong lòng tự nhiên có vô số điều muốn nói.
Để tránh bị quấy rầy, họ chỉ cần xách giỏ thịt viên và tìm một nơi xa để ngồi xuống vừa trò chuyện vừa ăn.
Chủ yếu là mấy câu hỏi quan tâm đến tình hình học tập gần đây của hai con.
Nghe thấy ba ba đang hỏi về vấn đề của bản thân, Ninh Hàng ăn ngay nói thật: "Giáo sư nói rằng trình độ kiến thức của con đủ để bỏ qua điểm số và hoàn thành việc học trước thời hạn. Nhưng con từ chối, thay vào đó con đã học chuyên ngành thứ hai là học vật lý."
“Khá tốt.” Ninh Viễn Hàng nói.
Anh biết con thứ hai rất có chủ kiến, có dự định cho tương lai của mình nên sẽ không can thiệp quá nhiều vào sự lựa chọn của con, chỉ hỗ trợ hết mình khi con cần.
Cả gia đình đang trò chuyện đầm ấm thì đột nhiên một tiếng mắng chửi gay gắt từ khu rừng phía sau.
“Trương Hạo Thành, anh có phải bị bệnh rồi hay không?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận