Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 241


Nhưng chỉ một chút thôi, không nhiều.
Bạn cùng phòng của Tô Hân Nghiên đều ở đây.
Bởi vì điều này, trong ký túc xá có rất nhiều người đứng, gần như không có chỗ để xoay ngang xoay ngửa luôn.
Cô cũng sợ hai con sẽ vô tình bị những người lớn xô ngã , cho nên Tô Hân Nghiên mới bế hai anh em Tiểu Tại Tại lên ngồi trên giường của cô, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
“Có cần anh giúp gì không?” Ninh Viễn Hàng dò hỏi .
Anh vội vã đến đây, chỉ để giúp vợ thu dọn đồ đạc.
“Không cần.” Tô Hân Nghiên lắc đầu: “Đều đã thu dọn ổn hết rồi.”
Nhờ có người nhà của những người bạn cùng phòng, kí túc xá người nhiều nên lực lượng cũng mạnh, tốc độ dọn dẹp cực nhanh, một lúc là xong.
“Mẹ về nhà đi.” Tiểu Tại Tại khi nghe thấy mẹ đã dọn dẹp xong xuôi không còn việc gì nữa, lập tức lôi kéo vạt áo của cô âm thanh mềm nhẹ năn nỉ.
Bé không thích ở trong hoàn cảnh có nhiều người.
Việc này, Tô Hân Nghiên đã biết từ khi con gái còn nhỏ.
Bởi vì lý do đọc Tâm Thuật tồn tại, sẽ làm bé cảm thấy rất ầm ĩ, thanh âm trong đầu có thể bị Tiểu Tại Tại tự phong ấn lại, nhưng đôi mắt lại không được.
Trừ phi bé nhắm hai mắt, dứt khoát không nhìn cái gì nữa.
Nghĩ rằng ngày mốt sẽ bắt đầu đi học, hiện tại ở lại trong trường học cũng không có chuyện gì , Tô Hân Nghiên liền đồng ý yêu cầu của con gái.
“Được, chúng ta trở về đi.”
Thấy bọn họ phải đi, phụ huynh của một trong những người bạn cùng phòng giữ lại: “Tiểu Tô à, sao mọi người lại rời về sớm vậy? Không ở lại ăn một bữa cơm sao?”
“Không được đâu chú ạ, trong nhà cháu còn có mẹ già con nhỏ, bọn cháu ra ngoài cũng không yên tâm, muốn về sớm một chút cho yên tâm.”
Tô Hân Nghiên cười tìm cái một cái lấy cớ, uyển chuyển cự tuyệt .
“Vậy được, lần tới nếu cháu có rảnh lại đi theo Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta chơi nhé.”
Nhiễm Nhiễm là con gái của đối phương, họ Lâm, là bạn cùng phòng của Tô Hân Nghiên, cũng là thiếu nữ mở cửa ban nãy, năm nay mới hai mươi tuổi, cả nhà bọn họ đều là người gốc ở thủ đô, cha mẹ tất cả đều là công nhân , cho nên gia cảnh cũng không tồi.
Mà tên của cô nương ngồi ở gần cửa kia là Hồng Tiêu, năm nay 18 tuổi, là bạn cùng phòng nhỏ tuổi nhất của Tô Hân Nghiên.
Cô ấy tới từ tỉnh khác, nhưng cách thủ đô không tính là xa, cho nên cũng được cha mẹ đưa vào đây.
Một người bạn cùng phòng khác không nói nhiều từ đầu đến cuối là Ngưu Bội Dung, cô ấy lớn tuổi nhất, đã ngoài 30.
Diện mạo của cô ấy chỉ có thể xem như đoan chính, nhưng cô ấy lại có khí chất tri thức đặc biệt, khiến cho khuôn mặt không quá nổi bật của cô ấy trông thanh tú và thanh tú hơn một chút, cũng có thể coi là một khí chất xinh đẹp.
Căn cứ theo như cô ấy tự giới thiệu, Tô Hân Nghiên biết đối phương là một lão thanh niên trí thức xuống nông thôn rất nhiều năm.
Bởi vì sau khi xuống nông thôn vẫn luôn không từ bỏ việc học tập, cho nên mới có thể sau khi thi đại học khôi phục, thi đậu vào một trường đại học tốt như .
Không giống như những người khác, Ngưu Bội Dung có một mình đi đến đây, bên cũng không mang theo cái gì.
So sánh với bản , Tô Hân Nghiên cũng có một cậu con trai nhỏ đi cùng.
Nhưng cô cũng không cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt.
Không chỉ có hiện tại, mặc dù vào đời sau, một mình khiêng bao lớn bao nhỏ đi vào đại học cũng có rất nhiều người như vậy, Ngưu Bội Dung chỉ khác biệt với mấy người bạn cùng phòng, trên thực tế loại tình huống này có thể xem như rất phổ biến.
Sau khi tạm biệt những người bạn cùng phòng mới, Tô Hân Nghiên dự định đưa các con về nhà cùng chồng.
Cô không chú ý, con gái lại đang chăm chí nhìn về phía mặt của Ngưu Bội Dung, trong mắt xẹt qua một sợi kim quang.
Sau đó Tiểu Tại Tại lại lộc cộc đi theo bên người, thỉnh thoảng quay đầu lại, như thể bé đang nhìn cái gì đó.
Tô Hân Nghiên chú ý tới sự khác thường của con gái, không khỏi cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy Tại Tại?”
“Mẹ ơi, dì kia thật đáng thương mà.” Tiểu Tại Tại nhăn mày nhỏ nói.
Tô Hân Nghiên hỏi lại: “Dì nào ?”
Bọn họ hôm nay nhìn thấy nhiều dì mà.
“Chính là dì có họ Ngưu.”
“Cô ấy làm ?”Cô cố tình bước chậm lại, trong lúc đó bất tri bất giác, Tô Hân Nghiên và con gái đã kéo dài khỏng cách với chồng cô.
“Con của dì Ngưu bị mất tích.”
Đó cũng là Tiểu Tại Tại và cô con gái nhỏ của Ngưu Bội Dung kia xấp xỉ tuổi với nhau, đối phương vừa nhìn thấy bé, liền nhịn không được nhớ lại con gái của mình, lúc này mới bị Tiểu Tại Tại đọc Tâm Thuật bắt giữ .
Nghe thấy đây là lý do, Tô Hân Nghiên nhịn không được nhăn mặt lại
“Vậy Tại Tại có biết con của dì Ngưu sống hay c.h.ế.t sao?”
Đứa trẻ bị lạc chưa chắc đã chết, biết đâu con bé đã được một người tốt bụng cứu sống và may mắn sống sót?
Vấn đề này đã có thể làm khó Tiểu Tại Tại.
Bé mở to một đôi mắt mê mang nhìn mẹ bé: “Con không biết.”
Vừa nghe con gái nói như vậy, Tô Hân Nghiên mới phản ứng lại, biết bản thân mình mất bình tĩnh.
Cũng đúng, ngay cả Ngưu Bội Dung mẹ ruột của đứa trẻ còn không biết con mình sống hay chết, Tiểu Tại Tại lại sao có thể biết?
“Chuyện này Tại Tại chỉ cần nói cho mỗi mẹ thôi là được, không được nói cho người khác biết không?” Tô Hân Nghiên nghiêm túc dặn dò con gái.
“Dạ dạ, Tại Tại hiểu mà.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan.” Tô Hân Nghiên xoa xoa đầu nhỏ của con gái, khen nói.
Không phải là cô không muốn hỗ trợ, mà là cô không biết nên bắt đầu giúp đỡ từ đâu.
Rốt cuộc cô và Ngưu Bội Dung cũng chỉ mới quen biết nhau trong hôm nay, nếu không phải nhờ đặc thù năng lực của con gái, cô cũng không có khả năng mới vừa thấy mặt sẽ biết bí mật chôn giấu dưới đáy lòng chỗ sâu nhất của người ta.
Nhưng về bản chất, hai người trước mắt chỉ có thể xem như là người xa lạ mà thôi.
Cho nên Tô Hân Nghiên tính toán tạm thời coi như cái gì cũng không biết.
Có lẽ có một ngày, khi hai quen thuộc hơn, Ngưu Bội Dung sẽ thổ lộ tiếng lòng ra với cô, mà sau khi cô có thể biết được cội nguồn của mọi chuyện, cũng sẽ nguyện ý chủ động trợ giúp Ngưu Bội Dung.
Mà hiện tại, chuyện này đã bị Tô Hân Nghiên trở thành một chuyện bát quái, nghe qua thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận