Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 236


Thấy vẻ mặt vô lại của ông anh họ, Cố Diệp Chu lắc đầu, cũng mặc kệ anh, lập tức thu dọn mấy cái cốc dùng để tiếp khách ban nãy vào phòng bếp rửa sạch sẽ.
Đi theo ông nội xuống nông thôn, cũng đã ăn mấy năm khổ.
Anh từ lâu đã thay đổi từ một thiếu gia thiếu chú ý năm xưa thành một chuyên gia nhỏ thành thạo giặt giũ và nấu nướng.
Thấy em họ làm việc một cách nhanh chóng và lưu loát, Cố Đào lại cảm thấy áy náy, sau đó đột nhiên bò dậy, vén tay áo đi vào phòng bếp, quyết định giúp em họ.
Kết quả vừa mới bước vào đi, liền thấy Cố Diệp Chu đã đem cái cốc được rửa sạch sẽ cuối cùng cho vào trong tủ chén, quay đầu với vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn về phía anh.
Dường như không một tiếng động dò hỏi anh tiến vào đây làm gì.
Không liên quan gì đến anh cả.
“……” Cố Đào xoay người lui ra ngoài, một lần nữa lại chọn một tư thế thoải mái nằm lên sô fa.
Qua một lát, Cố Diệp Chu bưng một mâm một đĩa bánh đã được hấp chín vào, đặt lên bàn trước sô pha.
Đây là bánh trứng gà và bánh gạo kê được đưa tới Cố gia.
Trong đó bánh gạo kê ngoại trừ có hai cái bánh hình tam giác, còn có một cái bánh nhỏ tinh xảo có hình hoa mai, bánh có hình hoa mai này là Tiểu Tại Tại đưa riêng cho Cố Diệp Chu.
Bé vốn định mang ở trên người tùy thời ăn, kết quả gặp lại Cố Diệp Chu, liền thuận tay tặng cho người ta.
“Ăn hay không ăn?”
“Ăn!”
Cố Đào xoay người ngồi dậy, theo bản năng trực tiếp duỗi tay lấy cái bánh gạo kê có hình hoa mai xinh đẹp nhất, kết quả còn chưa lấy được, liền có một bàn tay đi trước anh một bước, lấy bánh gạo kê có hình hoa mai cầm lên, đưa vào trong miệng.
“Đó là cái anh định……”
Anh sốt ruột mà muốn ngăn trở, nhưng khi đối diện với đôi mắt thanh lãnh có vài phần nghi hoặc, tức khắc liền cảm thấy hình như bản thân mình đang chuyện bé xé ra to.
“Thôi bỏ đi, anh ăn cái khác cũng giống nhau.”
Cố Đào ngược lại cầm lấy một khối bánh trứng gà tròn tròn ăn.
Hai anh em đang ăn điểm tâm, thình lình mà, Cố Đào đột nhiên hỏi: “Ba mẹ em…… Còn có tới tìm em hay không?”
Động tác Cố Diệp Chu ăn điểm tâm ngưng lại, ngay sau đó lạnh lùng nói: “Không biết.”
“Này, vừa nghe liền biết phải có.” Cố Đào cười nhạt một tiếng, không hề cố kỵ mà làm trò trước mặt Cố Diệp Chu, trực tiếp trào phúng đôi ba mẹ kia: “Hai người kia cũng không biết tự soi lại mình đi, già đầu rồi, năm đó vứt bỏ hai người như vậy, hiện tại lại còn không ngại quay về cầu xin hai người tha thứ.”
Vấn đề là, cầu xin người nhưng lại rất kiêu ngạo, rất giống như kiểu hai ông cháu Cố gia thiếu tiền bọn họ không vậy, ai mà quan tâm bọn họ!
Cố Diệp Chu lạnh nhạt mà lườm anh họ một cái: “Ăn điểm tâm cũng không lấp được miệng của anh phải không?”
Cậu không thèm để ý hai vợ chồng kia bị người ta nói như thế nào, chỉ là đơn thuần ngại Cố Đào quá ồn mà thôi.
Cố Đào cũng nhìn ra em họ chê anh quá ồn, không có ý gì khác, lập tức liền duỗi tay làm một cái kiểu khóa miệng lại: “Đây đây, yên lặng đây.”
Anh sợ bản thân còn nói thêm một câu nữa, em họ này có thể đuổi anh ra khỏi nhà luôn.
*
Chạy cả một buổi trưa, cuối cùng chào hỏi và tặng bánh cho hết những hàng xóm xung quanh.
Về đến nhà, mọi người lại tự tản ra làm chuyện của mình, mà Tiểu Tại Tại thì đang ngồi cùng với bà nội và mẹ ở phòng khách, nghe hai người (hai bà tám) nói chuyện phiếm.
Đề tài trò chuyện của mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không biết nên trò chuyện như thế nào, liền dừng ở trên người Cố gia.
“Haizz, đứa nhỏ Diệp Chu này cũng thật thảm, ba mẹ ruột quả thực không có nhân tính, mẹ thằng bé cử báo ông nội Cố, làm hại nhà bọn họ gặp nạn, ba ba thằng bé vì không muốn chịu tội, lại đoạn tuyệt quan hệ với ba ruột của mình, hai vợ chồng sau khi ly hôn cũng không ai cần con trai, liền đem một đứa trẻ mới vài tuổi đá cho ông nội Cố, một ông lão già cả bản thân còn chưa lo nổi, haizz……”
Trước kia thời điểm ở trong thôn, bởi vì Cố Diệp Chu cứu Tiểu Tại Tại, còn bởi vậy mà bị thương nằm viện, xuất phát từ cảm kích, bà Ninh cũng thường xuyên đi thăm hai ông cháu bọn họ.
Ngẫu nhiên gặp được chuyện gì có thể giúp, thì cũng sẽ giúp một chút.
Cứ như vậy trôi qua một thời gian, hai lão nhân gia tất nhiên cũng sẽ có giao lưu.
Hai lão nhân gia có thể nói chuyện gì với nhau?
Tự nhiên chính là mấy chuyện dài ngắn trong nhà, có lẽ đã chán nản lâu rồi, lúc đó ông nội Cố muốn tìm người để tâm sự nỗi đau của mình nên đã thở dài với bà Ninh về chuyện gia đình của mình.
Đặc biệt là nhưng chuyện có quan hệ với cháu trai của ông Cố Diệp Chu, lúc hai ông bà trò chuyện, cảm xúc của ông nội Cố rất tức giận.
Cho nên nghe được tương đối nhiều, bà Ninh có thể biết được đại khái tình huống của Cố gia.
“Cặp vợ chồng kia cũng thật là……” Tô Hân Nghiên tìm không thấy từ có thể biểu đạt cảm xúc của chính mình, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: “Đáng thương cho chú Cố và đứa nhỏ Diệp Chu này.”
“Vì sao lại đáng thương ạ?” Tiểu Tại Tại nghe được ngây thơ mờ mịt, ở bên cạnh khó hiểu hỏi.
Tô Hân Nghiên nghe vậy, sờ đầu nhỏ của con gái, kiên nhẫn mà nói: “Nếu Tại Tại bị ba ba và mẹ vứt bỏ, không cần con, con có phải là bé con đáng thương nhất trên thế giới này hay không?”
“Mẹ nói bậy!” Tiểu Tại Tại không thích nghe những lời tiêu cực như vậy, bé chống tay vào eo, vẻ mặt không cao hứng: “Ba ba và mẹ mới không bao giờ không cần Tại Tại! Tại Tại không đáng thương!”
“Được được, Tại Tại không đáng thương không đáng thương.”
Tô Hân Nghiên cũng hiểu được bản thân mình đang so sánh không phù hợp, vội vàng trấn an cảm xúc của con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận