Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 639


“Đau đó! Nhẹ chút nào anh cả, anh muốn mưu sát em trai ruột à?”
“Thật ra thì anh muốn, nhưng sợ ngồi tù.”
Ninh Hàn cầm bình rượu thuốc trong tay, vẻ mặt vô biểu tình bôi thuốc cho Ninh Hiên đang ngồi ở trên giường.
Lực ở tay của anh quá lớn, không hề có một chút dịu dàng nào, mỗi lần dùng ngón tay lấy thuốc bôi lên lưng cho Ninh Hiên đều cố tình dụng lực mạnh hơn, khiến anh đau đến mức trợn mắt.
Không biết có phải binh rượu thuốc này làm theo phương thuốc dân gian ở nông thôn hay không, ngay khi đụng vào vết thương cảm giác rất kích thích, giống như lấy bạc hà sát vào vậy, nhưng đúng thật là dùng tốt, bởi vì khi xoa rượu thuốc xong, qua một lát, Ninh Hiên ràng là xung quanh vết thương mát lạnh, và cơn đau giảm đi rất nhiều.
Thật ra thương thế của anh cũng không nghiêm trọng như vậy.
Đúng là không ít chỗ bị bầm dập, nhưng những nơi chân chính chảy máu lại không nhiều lắm, có thể nhờ quần áo cản, làm một tầng phòng thủ, cho nên không bị nghiêm trọng.
Nhưng đau thì vẫn là đau, đặc biệt cái thứ anh xoa thuốc lên lưng cho anh lại không phải là người dịu dàng, thế là phải chịu tội.
Mới vừa nghĩ như vậy, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức khiến Ninh Hiên hét ầm lên, nước mắt nước mũi chảy hết ra.
Không phải là anh khóc đâu, thật sự đấy!
Thật ra là khối thân thể nào còn nhỏ nên năng lực chịu đau không được tốt chứ không phải do anh.
Nhưng anh nhớ khi còn nhỏ bản thân đã bị người phụ nữ đánh chửi hành hạ không ít lần, đã sớm không sợ đau, mà thân thể này dường như chưa từng ăn qua khổ bao giờ, thậm chí rất có từ bé tới lớn ngay cả đánh vào m.ô.n.g cũng không bị, làn da còn được nuôi dưỡng rất non mịn, không hề giống một đứa trẻ ở nông thôn chút nào, nên năng nực chịu đau mới…… Thấp.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Ninh Hiên trở nên bế tắc.
“một miếng nữa nào.”
Ninh Hàng dọn cái ghế, ngồi ở bên cạnh anh cả và em trai, trong tay cầm một bát nước đường ngọt ngào ấm áp, đang từng thìa từng thìa đút cho Tiểu Tại Tại.
Tiểu gia hỏa vừa mới khóc lâu như vậy, vẫn nên bổ sung một chút nước.
Tiểu Tại Tại một bên ngoan ngoãn uống nước đường, một bên muốn nói chuyện: “Chú……”
“Kêu anh hai.” Cho thêm một thìa nữa, lấp kín miệng bé.
Uống xong thìa nước đường này, Tiểu Tại Tại tiếp tục nói chuyện: “Chú hai……”
“Anh hai.” Lại là một thìa nữa.
Tiếp tục uống: “Chú hai……”
“Anh hai.” Lại một thìa.
Thấy bé con không định gọi xưng hô mà bản thân yêu cầu, anh không định nói chuyện nữa, Tiểu Tại Tại lại lựa chọn thỏa hiệp: “Anh hai.”
Động tác đút nước đường dừng lại, Ninh Hàng ngước mắt lên nhìn em gái: “Làm sao vậy?”
“Anh trai của Tại Tại đâu rồi?”
Bé muốn hỏi mấy tiểu anh em họ Ninh kia đâu rồi.
Nghe vậy, ba anh em đồng loạt trầm mặc, hai âm thanh đồng thời lên tiếng: “Không biết.”
Chỉ còn thiếu mỗi thanh âm của Ninh Hàng.
Hai người khác thấy anh không mở miệng, toàn kinh ngạc nhìn về phía anh.
Với sự hiểu biết của hai người về Ninh Hàng, hiển nhiên, khả năng anh đã phát hiện ra gì.
Ninh Hàng không phụ sự mong đợi của mọi người, dưới ánh mắt chờ mong của hai người nói: “Sau khi chúng ta rời đi, bọn họ liền sẽ trở lại.”
“Thật sao?” Hai mắt Tiểu Tại Tại sáng ngời.
“Thật sự.” Ninh Hàng khẳng định gật đầu, thuận tiện đưa cho hai người còn lại ánh mắt ý bảo đừng nói vội, xong việc sẽ giải thích lại cho hai người hiểu.
Thấy thế, Ninh Hàn và Ninh Hiên đều rất ăn ý mà an tĩnh lại.
Sau khi uống xong bát nước đường, Ninh Hàng thuận thế đưa bát cho em gái: “Tại Tại giúp anh hai đi để bát này ra chậu gỗ ở phòng bếp được không?”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại tiếp nhận nhiệm vụ, ngoan ngoãn cầm bát ra ngoài.
Đương nhiên, ngưỡng cửa quá cao, lúc đi ra bé cần có sự trợ giúp của anh hai.
Sau khi ôm bé đi ra khỏi đây, Ninh Hàng còn nhìn lướt qua bên ngoài, sau khi xác định bé đã đi cách đây khá xa không thể nghe được gì nữa mới quay lại.
Thấy anh hai đã quay lại, Ninh Hiên lập tức gấp không chờ nổi hỏi: “Anh hai, vừa rồi anh nói vậy là có ý nghĩa gì?”
Ninh Hàng không vội vã trả lời, chỉ là hỏi ngược lại: “Chả nhẽ hai người không cảm giác được, thân thể này, dư lại một số thói quen mà bản thân không thể khống chế được sao?”
“Có sao?” Ninh Hiên nghi hoặc.
Ninh Hàn lại ngưng trọng nói: “Có.”
Theo lý mà nói, anh vốn là người có tâm đề phòng rất nặng, không chỉ bởi vì cảnh ngộ thời ấu thơ, còn có cả bản năng đã được rèn luyện trong nhiều năm ở trên thương trường, khiến anh ta luôn duy trì sự cảnh giác và cảnh giác cao độ.
Nhưng cố tình, khi mới trọng sinh chưa tới ba ngày, anh đã liên tiếp nhận sự tồn tại của Tiểu Tại Tại, hơn nữa còn không kiềm chế được mà chăm sóc, cưng chiều bé.
Mặc dù trong đó có nguyên nhân vì bé là một đứa trẻ hai tuổi, vô hình trung khiến anh một người lớn giảm bớt sự cảnh giác, nhưng cũng không nên nhanh như vậy, rốt cuộc cảm tình là một thứ yêu cầu nhiều thời gian để vun đắp.
Nhưng anh của hiện tại đã quá đáng đến mức khi nhìn tiểu gia hỏa ủy khuất một chút thôi đã không nhịn được, nếu không vừa rồi anh cũng không phát hỏa lớn như vậy với em trai.
Những khác thường đó, nếu không ai nói tới, Ninh Hàn cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng khi bị nhắc nhở lại có chút ớn lạnh.
“Bọn họ còn ở phải không?” Ninh Hàn hỏi.
“Đúng vậy.” Ninh Hàng gật đầu: “Hơn nữa ' em ' trong thân thể này đã thức tỉnh rồi, hơn nữa còn đang có ý đồ xua đuổi em đi.”
Dường như đang muốn chứng mình điều mình nói, thần thái khí chất của Ninh Hàng đột nhiên thay đổi.
Trở nên thêm…… trẻ con, cùng cả sự phẫn nộ.
“Mấy người các ngươi từ ngoài đến sao dám bắt nạt em gái tôi?!”
Tiếng nói vừa dứt, anh lại thay đổi trở về bình thường.
Làm lơ ánh mắt kinh hãi của em trai, Ninh Hàng bình tĩnh nói: “Thấy được chưa?”
Bọn họ còn ở bên trong này.
“Anh hai, anh…… anh vì sao lại bình tĩnh như vậy chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận