Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 187


“Mẹ / Hân Nghiên, sinh nhật vui vẻ!”
Mấy người đồng thanh hô, làm tai Tô Hân Nghiên ong ong.
Cô nghiêng sườn đầu, nhịn xuống xoa lỗ tai đang xúc động, nhìn chăm chú và đánh giá đàn thái độ trước mắt của mọi người trong nhà có sự khác thường: “Mọi người đang làm gì vậy?”
“Chúc mừng sinh nhật cho mẹ đó.”
Tiểu Tại Tại bắt đầu kéo mẹ đến bàn ăn và cho mẹ thấy sự ngạc nhiên mà họ cất công chuẩn vị cho mẹ.
Chỉ thấy trên bàn đã bãi đầy một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt, nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là bát mì trường thọ được đặt ở giữa.
Không phải món mì đặc biệt, thậm chí còn hơi chín quá, nhưng so với những món ăn tinh tế khác xung quanh mà có thể nhận ra là mua từ bên ngoài thì tô mì này quả thực rất mộc mạc.
Vừa nhìn liền biết được nấu bởi một người mới vào bếp..
Đều không cần phải hỏi, người mới liền nhảy ra tranh công.
“Mẹ, bát mì này con tự tay nấu cho mẹ đó, mẹ nếm thử xem ăn được không.” Ninh Hiên hứng thú bừng bừng nói.
“Được.” Trên mặt Tô Hân Nghiên đã treo nụ cười vui vẻ.
Rốt cuộc cô cũng nghĩ ra.
Hôm nay là sinh nhật cô, cũng là sinh nhật của nguyên chủ.
Tô Hân Nghiên và nguyên chủ là cùng một sinh nhật, trước kia cô đã từng tự hỏi, có phải chính là bởi vì sự trùng hợp này làm nên duyên phận, cho nên cô mới có thể xuyên qua hay không?
Không ai có thể trả lời vấn đề này cho cô.
Nhưng là bất luận là cô hay là nguyên chủ, kỳ thật đều chưa từng được trải qua sinh nhật thực thụ.
Tô Hân Nghiên là không có người thân tổ chức cho mình, từ nhỏ cô nhi cô có thể dựa vào việc ăn cơm một nhà lớn lên đã mang ơn đội nghĩa với người ta, sao còn yêu cầu người ta tổ chức sinh nhật cho mình?
Mà nguyên chủ là có người nhà, nhưng lại chỉ có thể nhìn mọi người trong nhà hàng năm tổ chức sinh nhật cho em trai, chưa bao giờ làm cho cô ấy một lần.
Bởi vì ngoại trừ quyển hộ khẩu có ghi ngày sinh của cô ấy ra thì không một ai nhớ rõ sinh nhật của cô ấy.
Cho nên mặc kệ trước khi xuyên qua hay là sau khi xuyên qua, Tô Hân Nghiên cũng chưa bao giờ được người khác tổ chức sinh nhật cho bản thân.
Cô cũng không có thói quen này.
Bản thân cô có thể mới rõ sinh nhật của từng người trong nhà.
Lại không dự đoán được, có một ngày, cô sẽ ở nhà được mọi người cố ý chuẩn bị ngạc nhiên, lần đầu tiên bản thân được tổ chức sinh nhật.
Ăn một ngụm mì trường thọ do con trai nhỏ tự tay nấu, hương vị có chút mặn, mì cũng có chút nhũn, nhưng Tô Hân Nghiên lại cảm thấy đây là một chén mì mà có lẽ đời này cô ăn qua ăn ngon nhất.
Nhịn không được liền ươn ướt hốc mắt.
“Sao lại khóc thế này, không khóc không khóc, sinh nhật của con thì con phải vô cùng vui vẻ, đừng khóc.”
Bà Ninh vừa buồn cười lại đau lòng mà xoa xoa nước mắt cho con dâu, lại cầm lấy một cái hộp trên bàn đưa cho cô: “Đây, đây là quà sinh nhật mẹ tặng cho con, con mở ra nhìn xem có thích hay không? Nói trước nhá, nhận quà rồi thì phải vui vẻ mà cười một cái.”
Tô Hân Nghiên bị lời nói dí dỏm của mẹ chồng làm cho nín khóc mỉm cười, cô lau nước mắt, nhận hộp: “Cảm ơn mẹ.”
Mở hộp quà ra, một đôi giày cao gót màu đen lặng lẽ nằm bên trong.
Nói là giày cao gót, nhưng thật ra, gót giày rất ngắn, không quá ba phân, da giày êm ái, kiểu dáng tuy bảo thủ nhưng rất đơn giản và thanh lịch, phù hợp với mọi loại quần áo và dịp.
Nhìn chung, nó rất thực tế và đẹp mắt.
Có lẽ lúc mẹ chồng chọn đôi giày này chắc hẳn đã đặt cả tâm huyết vào đó.
“Con rất thích.” Cô thiệt tình thực lòng mà cười rộ lên.
“Con đi vào thử xem, nhìn xem có vừa chân hay không.” Bà Ninh không khỏi mỉm cười khi thấy món quà mình tặng được con dâu yêu thích.
Bà thúc giục Tô Hân Nghiên lấy ra đi vào thử xem, mong chờ tác dụng của đôi giày này đối với con dâu.
“Khẳng định vừa chân.” Tô Hân Nghiên một bên nói, một bên đem giày đi vào.
Xác thật, đôi giày này đi vào rất vừa chân Tô Hân Nghiên, đi lại rất thoải mái mà không bị nghiến chân hay bóp ngón chân.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì giày của Ninh gia về cơ bản là do bà nội Ninh tự làm, tất nhiên là bà hiểu rõ nhất cỡ chân của mọi người.
Tuy nhiên, món quà này vẫn được Tô Hân Nghiên yêu quý.
“Mẹ mẹ, Tại Tại cũng có quà cho mẹ.” Tiểu Tại Tại thấy mọi người đều chỉ vây quanh quà mà bà nội tặng mẹ, lập tức nhảy dựng lên, cố gắng thu hút sự chú ý của mẹ.
“Tại Tại tặng cho mẹ cái gì thế? Lấy ra thử cho mẹ nhìn xem.” Tô Hân Nghiên mang theo sự chờ mong nói.
Nghe vậy, Tiểu Tại Tại lập tức từ trên bàn chất đống lễ vật lấy ra một cuốn giấy, một dải ruy băng đỏ với một chiếc nơ được buộc ở giữa tờ giấy vẽ, được đóng gói một cách tươm tất.
“Tại Tại tặng cho mẹ cái này.”
“Con vẽ gì nha?” Tô Hân Nghiên hỏi trong khi mở gói giấy vẽ ra, mở ra từng chút một.
Đập vào mắt cô là một người phụ nữ nghiêm trang đang ngồi bên cửa sổ, cô ấy hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay cầm một cuốn sách đang mở, có vẻ như sau một buổi đọc sách mệt mỏi nên cô hơi đưa mắt sang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nét vẽ vẫn còn còn non nớt, tranh vẽ cũng chỉ là phác thảo đơn giản, không tô màu,, nhưng nét duyên dáng của người phụ nữ trong tranh và hồn của bức tranh cũng khá sinh động, khiến người ta thoạt nhìn có thể nhận ra. Người đó là Tô Hân Nghiên.
Đây là món quà quý giá hơn bất kỳ món quà nào để chiếm được trái tim của Tô Hân Nghiên.
Cô lập tức đã bị cảm động , nhịn không được ôm lấy con gái hôn hôn gương mặt nhỏ của bé, khen nói: “Tại Tại vẽ rất đẹp, mẹ rất thích!”
“Ha ha ha……”
Tiểu Tại Tại thẹn thùng mà chui đầu vào trong lòng n.g.ự.c mẹ.
“Mẹ, đây là quà mà hai người tụi con tặng cho mẹ.”
Ninh Hàn và Ninh Hàng cũng đưa một cuộn giấy cho Tô Hân Nghiên.
Tô Hân Nghiên vốn tưởng rằng bọn họ cũng giống Tiểu Tại Tại vẽ một bức tranh đưa cho cô, không nghĩ tới mở ra tới xem, bên trong lại là hai hợp đồng làm tạm thời.
Phản ứng đầu tiên của cô là đơ cứng, ngay sau đó mang theo một kinh hỉ thật lớn mà ngẩng đầu.
“Đây…… công tác này là các con tự mình tìm được?”
Hiểu lầm ý của mẹ, Ninh Hàn ngượng ngùng mà gãi đầu, nói: : "Hiện tại không có nhà máy nào tuyển công nhân chính thức, nên con cũng không có cơ hội thi tuyển, nên con chỉ có thể tạm thời tìm công nhân tạm thời thôi. Nhưng mẹ đừng lo lắng, đây chỉ là tạm thời thôi, sau này chúng con nhất định sẽ trở thành công nhân chính quy, khiến mẹ rất tự hào! "
“Không cần về sau, hiện tại các con cùng làm mẹ rất kiêu ngạo.”
Tô Hân Nghiên mỗi tay một cái, ôm lấy hai người con trai đã cao hơn cô nói.
Với công việc tạm thời này, mọi thứ cô lo lắng đều được giải quyết ngay lập tức.
Vấn đề này đã được con tự tay giải quyết, cô cũng không cần giúp đỡ gì cả, chẳng trách khi trước đó khi cô đề cập chuyện này với chồng, anh đã có thái độ như vậy, hóa ra anh đã biết từ lâu.
Tô Hân Nghiên trong lòng âm thầm quyết định.
Quay đầu lại liền tìm cái tên đàn ông thối dám cam đảm lừa gạt cô tính sổ!
Tiểu Tại Tại không cẩn thận nhìn đến phải mặt của mẹ : “……”
Ba ba thật thảm a.
Ninh Viễn Hàng đứng ở bên cạnh , không thể hiểu được mà tiếp thu ánh mắt đồng tình của con gái: “???”
Nan đề bối rối nhiều ngày được giải quyết, sinh nhật còn được nhận nhiều món quà kinh hỉ đến vậy, tâm tình Tô Hân Nghiên vô cùng tốt, cơm cũng ăn nhiều hơn một chút.
Đặc biệt là bát mì trường thọ mà con trai nhỏ tặng cho, cô ăn hết toàn bộ ngay cả một giọt canh cũng không còn
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Tô Hân Nghiên lại trở về phòng ôn tập.
Cách.
Cửa phòng mở ra và thanh âm đóng lại .
Có người vào được.
Cũng không cần quay đầu lại xem, chỉ nghe tiếng bước chân kia, Tô Hân Nghiên đã có thể biết người đến là ai.
Chồng cô, tên cẩu nam nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận