Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 275


Về cơ bản họ đã đi thăm những người hàng xóm xung quanh nhà mình, nhiều người trong số họ là những người giàu có trước đây, một số người trong số họ là trí thức cao, nhưng sau tất cả họ đều có một điểm chung với nhau đó là ...
Không mua nổi ô tô.
Suy cho cùng, một chiếc ô tô có giá hơn mười mấy trăm nghìn, ở thời đại mà hộ gia đình có một vạn tệ rất hiếm, rất ít người có thể dùng số tiền này để mua một chiếc ô tô.
Ngay cả với số tiền này, nhiều người cũng e dè, mà nếu muốn mua cũng chả có đường nào có thể mua được.
“Mắt không thoải mái à?”
Nghe thấy âm thanh có phần quan tâm của anh hai nhà mình, Tiểu Tại Tại lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là em bị lóe một chút thôi.”
“Vậy đi thôi, nhanh lên rồi về nhà.”
Ninh Hàng dắt tay nhỏ của em gái, đối với chiếc ô tô dừng lại đang chiếu sáng cả một con đường kia anh gật đầu chào hỏi, ngay sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Thân ảnh một lớn một nhỏ dần dần biến mất ở cuối đường.
Bên trong xe, một bầu không khí yên tĩnh.
Chờ thêm một lát, tài xế mới mở miệng, cung kính hỏi: “Cố tiên sinh, chúng ta còn phải tiếp tục sao?”
Bọn họ đã đi vài vòng ở đây trong nhiều ngày liên tiếp, anh ấy có thể cảm giác được dường như Cố tiên sinh đang tìm kiếm cái gì, nhưng vẫn cũng chưa thể tìm được.
Sau xe là một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, ăn mặc không một chút cẩu thả, nhưng người đàn ông có chút tóc bạc, trầm mặc một lát, nói: “…… Trở về đi.”
Dường như có một tiếng thở dài trong giọng nói trầm ấm.
Xe hơi chậm rãi khởi động, rời đi.
*
Hai anh em về đến nhà, phát hiện người trong nhà đều đã ăn xong bữa tối.
Cũng đúng, hiện tại đều 8 giờ hơn, không ăn qua mới là chuyện lạ.
Bà Ninh đang ngồi ở trong phòng khách đóng đế giày, nhìn thấy bọn họ trở về, vội gọi: “Đã về rồi đấy à, trong phòng bếp có phần đồ ăn, hai cháu nhanh vào ăn đi.”
“Dạ.”
Ninh Hàng theo tiếng, đưa em gái đi rửa tay, sau đó đi vào phòng bếp ăn cơm.
Đồ ăn được bà Ninh để trên bếp vẫn còn ấm, không cần hâm nóng lại, hai anh em chỉ đơn giản là ăn mấy món này, rửa bát rồi cùng nhau lên lầu học bài.
“Đi gọi cả anh ba của em ra đây nữa.”
Ninh Hàng dặn dò em gái, chuẩn bị lôi ra tiểu lười biếng này ra kiểm tra tình huống học tập.
“Không phải trước đó anh đã kiểm tra em rồi sao?” Tiểu Tại Tại nhỏ giọng bĩu môi.
Ninh Hàng bình bình đạm đạm mà liếc mắt một cái, bé lập tức sợ tới mức giật mình một cái, chạy nhanh vào trong phòng Ninh Hiên gọi người.
“Anh ba, anh ba nhanh lên! Anh hai gọi anh qua kìa!”
Tiểu Tại Tại dùng sức lắc mạnh cái kén được bọc trong chăn bông trên giường, nhưng dù bé có lắc đến đâu thì con sâu ngủ ở bên trong cũng sẽ không chui ra ngoài.
“Anh ngủ rồi, không cần gọi anh!”
Ninh Hiên tránh ở trong chăn lớn tiếng kêu, có ý đồ tránh tên ma vương đội lốt làm anh hai cậu.
Đáng tiếc, thủ đoạn của em gái cũng không kém.
“Anh không đứng dậy đúng không?” Tiểu Tại Tại thấy mệt mỏi, dứt khoát đứng thẳng dậy, đôi tay chống nạnh, cáo mượn oai hùm uy h.i.ế.p nói: “Vậy bây giờ em sẽ đi nhờ anh hai gọi anh rời giường.”
Dứt lời, bé còn cố ý giậm chân, giẫm ra thật mạnh ra tiếng bước chân, lập tức làm Ninh Hiên sợ tới mức lộn mình ngồi dậy, giữ chặt lại con cáo nhỏ này.
“Đừng đừng đừng, anh dậy rồi, anh dậy rồi.”
Nếu thật sự để anh hai gọi dậy vậy đời này của cậu coi như bỏ!
“Con cáo trạng tinh nhỏ này, cũng không nhìn xem ai là người hàng ngày dãi nắng dầm sương đưa em đi học hàng ngày.”
Ninh Hiên một bên đứng dậy đi giày, một bên lẩm nhẩm lầm nhầm, tràn ngập oán niệm nhìn cô em gái nhỏ vô lương tâm kia.
Cậu cố ý không hạ giọng, Tiểu Tại Tại cũng không điếc, tự nhiên có thể nghe được cậu đang lẩm nhẩm cái gì.
Lập tức liền không vui vẻ hậm hực, nói: “Hiện tại em còn nhỏ, không đạp được xe, chờ về sau em trưởng thành rồi, có thể đạp được xe, cũng chả cần anh lai làm gì.”
“Nha a, chí hướng rộng lớn thế, vậy thì anh chờ ngày đó nha.”
Ninh Hiên nhướng mày, đối với câu nói của con cáo nhỏ không tỏ ý kiến.
Theo cậu, em gái cậu lớn lên thì cậu cũng vậy, lúc đó sẽ cao lớn hơn, nặng hơn, với thân hình nhỏ bé chưa chắc đã có thể lai nổi cậu.
Nhìn ra anh ba không tín nhiệm, Tiểu Tại Tại cũng không biện giải.
Hết thảy chờ sau khi bé lớn lên rồi sẽ chứng minh.
Thời điểm hai anh em nhà này đấu võ mồm rất vui vẻ, mà khi bọn họ cùng nhau đứng ở cửa thư phòng, lại đồng thời lâm vào một loại quỷ dị trầm mặc trước mặt mọi người.
Hai người dùng ánh mắt không tiếng động giao lưu.
Tiểu Tại Tại: Anh đi vào trước.
Ninh Hiên: Em trước.
Tiểu Tại Tại: Em không dám, anh trước sao.
Ninh Hiên: Nói như kiểu anh dám vậy, nhanh lên, em là em gái, em phải nghe lời của anh trai.
Tiểu Tại Tại: Vậy anh cũng là anh trai đó, sao không nhường em gái một chút?
Ninh Hiên còn chưa kịp phản bác em gái, thì cánh cửa trước mặt họ đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Ninh Hàng mặc bộ quần áo ở nhà đứng bên trong, từ trên cao nhìn xuống họ.
“Còn không nhanh tiến vào, muốn ở bên ngoài hiến máu nhân đạo cho muỗi à?”
“Hi hi hi, không có không có……”
Hai anh em cùng nhau cười, ngay sau đó cúi đầu tủng não mà đi theo anh hai vào thư phòng.
Qua hai giờ, vẻ mặt Tiểu Tại Tại cao hứng phấn chấn nhảy chân sáo ra bên ngoài, mà trong thư phòng mơ hồ truyền ra tiếng kêu thê thảm của Ninh Hiên.
“Hừ hừ, ngày thường bảo anh học tập cho tốt vào, hiện tại thấy chưa.”
Vui sướng khi người gặp họa, Tiểu Tại Tại không lưu tình chút nào cười nhạo anh ba hai tiếng, sau đó liền lon ton chạy đi tìm bà nội học vẽ tranh.
Vẽ tranh là là môn học mà bé cảm thấy hứng thú nhất, cho nên bé học tập không chỉ không cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, ngược lại cảm thấy giống như một trò chơi, càng đi sâu vào càng cảm thấy nó thú vị hơn bất kể thứ gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận