Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 296


Một chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng ở trước cửa tứ hợp viện.
Cánh cửa bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu thò ra trước, quay xung quanh nhìn cho đến khi chắc chắn xung quanh đã an toàn, sau đó đẩy cửa lớn hơn một chút, cả người chui ra ngoài.
“Đến rồi ạ?”
“Ừm, tới rồi.”
Ngay sau khi cô bé nhỏ nhắn bước xuống xe là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest và đôi giày da, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng khi đối mặt với cô bé đáng yêu xinh xắn trước mặt, anh luôn bất giác ôn nhu.
“Tiểu nhạc viên đâu ạ?” Tiểu Tại Tại nhón mũi chân lên, cố gắng vượt qua bức tường cao hai mét để có thể thấy được tiểu nhạc viên mà bé tâm tâm niệm niệm.
“Ở bên trong.” Cố Hành duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cháu gái, đưa bé vào trong căn nhà mới ở thủ đô của mình.
Căn tứ hợp viện này có bốn lối vào, có một hoa viên, chiếm địa diện tích hơn 600 mét vuông, là một khu bất động sản anh mua ở thủ đô, chuẩn bị làm nhà ở đây.
Cho nên lần trước khi rời đi, đã mời người đến tu sửa lại một chút, sau khi cách mấy tháng trở về, vừa lúc có thể trực tiếp vào ở.
Cố Hành còn nhớ rõ, lúc ấy trợ lý cầm mấy bản thiết kế vào hỏi ý kiến của anh, anh liền nghĩ tới bọn nhỏ nhà em trai, liền cảm thấy nên làm mấy cái mà bọn nhỏ thích.
Cho nên nơi này mới có tiểu nhạc viên.
Tiểu nhạc viên được xây dựng trong hoa viên, sau khi thiết kế tài tình của người thiết kế đã kết hợp hài hòa với một ngọn núi nhỏ và dòng nước chảy.
Tưởng chừng như là cảnh sắc thiên nhiên, nếu không quan sát kỹ sẽ không phát hiện được có một thiên đường nhỏ mà bọn trẻ thích nhất ẩn mình trong khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp này.
“Xích đu!”
Tiểu Tại Tại được bác cả dẫn đến tiểu nhạc viên, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy xích đu được treo vào cành cây vững chắc.
Hai mắt bé sáng ngời, lập tức buông tay bác cả ra, nhanh chân chạy tới trước xích đu.
Cố Hành vốn tưởng rằng với sự hưng phấn khi nhìn thấy xích đu của bé con, khẳng định sẽ ngồi lên rên mà không suy nghĩ gì, không nghĩ rằng tiểu gia hỏa còn rất có ý thức an toàn.
Bé đứng yên bên cạnh xích đu, đầu tiên là cẩn thận kéo dây thừng ở hai bên xích đu xem dây có chắc không, sau đó mới ngồi lên trên.
Xích đu được thiết kế có chút cao, sau khi ngồi xuống, Tiểu Tại Tại chỉ thiếu mấy xăng ti nữa thôi là hai chân chạm đất
Bé dùng mũi chân đẩy về phía trước, nhưng xích đu lại chỉ di chuyển về phía trước một tí, chơi không vui chút nào.
“Bác cả.”
Tiểu gia hỏa đem đôi mắt cầu cứu nhỏ nhìn về phía Cố Hành đang đứng xem kịch vui, mềm như bông mà làm nũng: “Bác giúp Tại Tại đẩy xích đu được không?”
Nếu những người ngoài cuộc nghe đến tên của Cố Hành biết được, có một bé gái lại dám to gan làm nũng với anh, để người luôn kiêu ngạo này đẩy xích đu, chắc chắn sẽ rớt cằm.
Mà điều càng kiến người ta khiếp sợ chính là, Cố Hành lại còn ôn nhu đáp ứng.
Hắn không cấm đáp ứng rồi, thái độ còn phi thường ôn nhu!
Anh không những đáp ứng, thái độ còn rất ôn nhu!
Cố Hành khẽ xắn tay áo lên, đi phía sau cô cháu gái nhỏ và nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu,nhẹ nhàng giúp bé đẩy đẩy, bàn xích đu lại lần nữa đong đưa lên, so với việc Tiểu Tại Tại tự nhón mũi chân đẩy……
Cũng không mạnh hơn bé tự đẩy tí nào.
Tiểu Tại Tại trời sinh thích chơi những trò chơi kích thích nên khi đẩy nhẹ nhàng như vậy không thỏa mãn, liên tiếp kêu bác cả đẩy mạnh mẽ một chút, bé muốn bay lên thật cao cao, tốt nhất bay lên bầu trời đi!
Cố Hành một bên sợ cháu gái nhỏ ngã xuống, một bên lại phải tận lực thỏa mãn yêu cầu có chút dở hơi của bé, khống chế lực đạo phải cực kỳ thật cẩn thận, không dám quá lớn cũng không dám quá nhỏ.
Rõ ràng chỉ là giúp đẩy xích đu mà thôi, anh lại cảm thấy so với việc chạy liên tục mấy ngàn mét còn mệt hơn.
Lúc này anh càng kính nể các bậc cha mẹ có thể trông và dạy dỗ con cái
Bọn họ quá vất vả.
Còn may, Tiểu Tại Tại rất nhanh mất đi hứng thú với xích đu, ngược lại bé đang nhắm vào cầu trượt bên cạnh núi giả.
Trò chơi cầu trượt nhỏ không cần sự trợ giúp của người lớn, trẻ nhỏ có thể tự mình leo lên trượt xuống vui chơi thỏa thích.
Hi hi ha ha……
Trong lúc nhất thời, trong hoa viên toàn bộ đều là tiếng cười vui vẻ của trẻ con vang lên, bị ảnh hưởng bởi điều này, trên mặt Cố Hành cũng không khỏi lộ ra sự tươi vui hơn bình thường.
Trông bé con nhà mình tuy rằng mệt, nhưng xác thật làm người ta sung sướng.
Quả thực là một phiền não ngọt ngào.
Ước chừng Tiểu Tại Tại chơi đùa gần một giờ.
Mắt thấy gần tới giờ ăn cơm, Cố Hành lại đây gọi cháu: “Bé con có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm được chưa nào?”
“Ăn cái gì vậy ạ?”
Tiểu Tại Tại rất ngoan, người lớn kêu bé ngừng, chẳng sợ bé đang chơi rất vui vẻ, cũng sẽ ngoan ngoãn dừng lại.
Về vấn đề ăn cái gì, Cố Hành tạm dừng, nghĩ xem nên chiêu đãi cô chaú gái nhỏ món gì.
Cuối cùng phát hiện khả năng trù nghệ của bản thân, khả năng không đủ để thỏa mãn nhu cầu dinh dưỡng của tiểu gia hỏa, lập tức quyết định……
Mang bé về nhà!
Đương nhiên, là về nhà của Tiểu Tại Tại.
Mang con nhà người ta đi chơi lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải trả về cho người ta.
Tính toán thời gian, em trai cũng nên trở về sau khi giải quyết xong những rắc rối nho nhỏ trong công việc.
Chiếc ô tô đen sang trọng ngừng ở trước căn tứ hợp viện cuối cùng cũng rời đi, ước chừng sau hai mươi mấy phút, đã đến trước cửa Ninh Gia.
Có thể là vừa rồi chơi quá mệt mỏi, tiêu hao khá nhiều năng lượng, khi về đến nhà, Tiểu Tại Tại đã ngã vào trong lòng n.g.ự.c bác cả, làm một giấc ngon lành.
Ninh gia nghe thấy động tĩnh, vội ra tới đón người.
Mở cửa vừa vặn chính là người bận rộn một ngày, vừa mới về đến nhà- Ninh Viễn Hàng.
“Vội xong rồi?” Cố Hành một bên giao cháu gái cho bố con bé, một bên đạm thanh dò hỏi.
"Ừm, em đã giải quyết xong.”
Ninh Viễn Hàng thấp giọng trả lời, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Thật ra, hôm nay việc phải ra ngoài giải quyết không nhỏ.
Các tài liệu mật của một nghiên cứu quan trọng ở Viện Nghiên cứu Trung ương gần như đã bị rò rỉ, và trong số những người liên quan có một kỹ thuật viên đã nhiều tuổi mà anh đưa từ xưởng máy móc dưới khi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận