Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 223


Thật ra vết thương ở cánh tay bé cũng không nặng lắm, chỉ hồng hồng một chút thôi, căn bản không đau.
Rốt cuộc trong tiềm thức Tô Hân Nghiên vẫn biết, bản thân đang nắm tay con gái, cho nên vẫn luôn thu lại chút sức lực.
Nhưng con gái vẫn bị đau, không bôi thuốc cho bé, cô không thể yên tâm.
Tiểu Tại Tại cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới phối hợp như vậy.
“Mẹ? Sao em gái lại bị thương vậy?”
Hành động bôi thuốc của hai mẹ con căn bản không cố tình giấu giếm, Ninh Hàn giương mắt liền nhìn thấy, mặt lộ ra vẻ lo lắng, còn ẩn ẩn có chút rục rịch, dường như khi biết được em gái bị ai bắt nạt, sẽ lập tức lao ra đi vì bé lấy lại công đạo .
“Vừa rồi mẹ nắm tay em con, không cẩn thận nắm tay hơi chặt.”
Không muốn làm con trai hiểu lầm , Tô Hân Nghiên nói thật.
Nhưng khi nghe thấy lời này, Ninh Hàng đang cắm đầu vào quyển vở lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh tìm tòi nghiên cứu dừng ở trên người Tiểu Tại Tại.
Đang êm đẹp, vì sao sức lực của mẹ lại mất khống chế?
Tiểu Tại Tại nhận thấy được ánh mắt của anh hai, quay đầu nhìn lại, lại thấy Ninh Hàng đã quay đầu lại nhìn cảnh tượng tối đen bên ngoài cửa sổ xe, nhưng chưa từng đối mặt trực tiếp với bé.
Bé nghiêng đầu, vươn bàn tay không được mẹ cầm để bôi thuốc, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh từ chỗ anh cả.
Sau đó tận lực đưa đến trước mặt anh hai.
“Anh hai ăn bánh đậu xanh đi.”
“Đánh răng rồi, không ăn nữa.” Ninh Hàng cự tuyệt.
Được anh hai nhắc nhở, Tiểu Tại Tại mới hậu tri hậu giác mà nghĩ đến một chuyện.
“Mình cũng đánh răng rồi.”
Vừa mới đi theo mẹ vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, cũng đã thuận tiện đánh răng rồi."
“Vậy em……” Đừng ăn nữa.
Tô Hân Nghiên chưa kịp nói hết câu, liền thấy Tiểu Tại Tại đưa miếng bánh đậu xanh vừa rồi muốn cho anh hai, nhét cả miếng bánh vào trong miệng mình, thậm trí còn không có lấy một động ác thừa nào luôn.
“Ăn ngon!”
Ninh Hàng: “……”
Ninh Hàn: “……”
Tô Hân Nghiên: “……”
*
Tiếng tàu chạy nhanh.
Chở một đoàn người về đích có thể nói là bình yên trên suốt chặng đường.
Trước mắt đã qua ba ngày hai đêm, chỉ cần vượt qua đêm nay, sáng sớm ngày mai, là bọn họ có thể đến thủ đô, Ninh gia không khỏi kích động lên.
Trong đó có người vì hưng phấn được tới thủ đô, cũng có người vui mừng vì chuyến đi mệt nhọc này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Có trời biết, ngồi buồn ở trong một không gian chật hẹp chả làm gì ba ngày ba đêm, là một chuyện khó chịu như thế nào.
Chịu đựng được tới bây giờ, tinh thần của Tiểu Tại Tại mắt thường có thể thấy dần héo đi.
Bé cũng bị say xe.
Lúc này đang uể oải dựa vào trong lòng n.g.ự.c của mẹ, không nói một lời, không còn bộ dáng hoạt bát như trước khi lên tàu, Khiến cho bà Ninh và các anh trai, còn có Ninh Viễn Hàng ngẫu nhiên đến thăm bọn họ phá lệ đau lòng.
Nhưng lại không có biện pháp gì có thể trợ giúp cho bé.
Rốt cuộc hiện tại cũng chưa có thuốc chống xay xe, mặc dù có, bọn họ cũng không mang theo, cho nên chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tiểu Tại Tại nhẫn nại chịu đựng đi.
Còn may, chỉ còn mấy giờ nữa là bọn họ có thể giải phóng.
“Bảo bối ngoan nha, ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai thức dậy là có thể xuống xe.”
Tô Hân Nghiên ôm con gái ôn nhu dỗ dành bé.
Hiện tại đã là 1 giờ rạng sáng, nhưng bởi vì Tiểu Tại Tại say xe không ngừng nôn liên tục, vẫn luôn rất khó chịu, cho nên cô cũng chưa thể ngủ được.
Nhìn tình hình này, đêm nay hẳn là không thể ngủ được rồi.
Trong lòng thở dài một tiếng, Tô Hân Nghiên cũng không có lấy một câu oán hận gì.
Con cái là quan trọng nhất.
“Mẹ.” Tiểu Tại Tại nằm ở trong lòng n.g.ự.c mẹ, nhỏ giọng mà kêu mẹ.
“Ân? Làm sao thế? Con buồn nôn sao? Hay là có có chỗ nào không thoải mái?” Tô Hân Nghiên vội vàng khẩn trương mà quan tâm con gái.
Tiểu Tại Tại lắc đầu, tỏ vẻ không phải thân thể của mình có vấn đề, ngay sau đó lại nói: “Bên ngoài…… dường như có âm thanh gì đó.”
Thanh âm?
Tô Hân Nghiên theo bản năng mà nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng, tựa hồ có thể nghe được bị bóp nghẹt của một thứ gì đó nặng nề đập vào da thịt cơ thể, và thỉnh thoảng có vài tiếng kêu đau yếu ớt.
Trong lòng cô rùng mình, phản ứng đầu tiên là gọi con trai cả dậy, sau đó đem Tiểu Tại Tại nhét vào trong lòng n.g.ự.c anh, ngay sau đó bản thân không tiếng động bước đến chỗ cửa xe, dùng thân thể của mình gắt gao mà chống lại cửa xe.
Sợ người bên ngoài vọt vào làm hại người nhà của cô.
Ninh Hàn đang mơ mơ màng màng tự nhiên trong lòng n.g.ự.c liền xuất hiện một thân thể bé nhỏ có mùi sữa.
Anh theo bản năng mà ôm chặt em gái, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ ở sau lưng mềm mại của em gái, dường như trấn an, sau đó mở to mắt, trong bóng đêm hoãn lại một hồi lâu, mới dần dần phân biệt được bóng đen ở cửa là mẹ mình.
“Mẹ……”
Ninh Hàn chống khuỷu tay lên giường, nửa bò dậy, theo bản năng mà muốn dò hỏi mẹ xem đã xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ mới vừa mới nói được một từ, đã bị một tay nhỏ bưng kín miệng.
“Suỵt……” Tiểu Tại Tại vươn một ngón tay búp măng nhỏ, để ở trước miệng, ý bảo anh cả không thể ra tiếng.
Tuy nói còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ninh Hàn vẫn là theo bản năng làm theo.
Anh ngậm chặt miệng, cẩn thận dời em gái ra xa, sau đó lặng lẽ từ trên giường tầng ở giữa leo xuống, quay đầu lại đẩy Ninh Hàng tỉnh lại, đưa em gái và lòng em hai để em ấy chăm sóc em gái, đồng thời giúp mẹ anh chặn cửa.
Ninh Hàng bị đẩy một cái là tỉnh.
Anh duỗi tay tiếp được em gái, trong mắt xẹt qua một sợi thanh lãnh u quang.
“Phanh!” Mà lúc đó có một tiếng bất ngờ vang lên, có cái gì đánh vào cửa xe của bọn họ.
Ngay sau đó, dường như cửa xe đang đóng chặt bị người từ bên ngoài đẩy mạnh.
Có người có ý đồ muốn mở cửa của bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận