Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 575


“Bức tranh này, có cần bác cả thuê người định chế cho con một cái khung kính, bảo vệ nó không?” Cố Hành dò hỏi cô cháu gái nhỏ.
“Không cần đâu ạ, trong nhà đã có sẵn khung lồng kính, kích cỡ vừa lúc có thể chứa được bức tranh này.” Tại Tại lắc đầu nói.
Thực ra, cô đã đặt làm khung cho bức tranh này từ lâu, nhưng vì thời gian gửi thư quốc tế quá lâu nên cô đã quên mất sự tồn tại của bức tranh này.
Khung ảnh đặt làm riêng cũng để trong góc nhà bám bụi, đến giờ Tại Tại mới nhớ tới sự tồn tại của nó.
“Hiện tại chúng ta treo nó lên đi?” Ninh Hiên nói.
“Được đó.”
Tại Tại gật đầu, sau đó lôi theo anh ba hai người cùng nhau vác cái khung kính kia ra, hai anh em hợp lực lau dọn rồi cho bức tranh vào trong khung kính này, kết quả gặp được một nan đề.
“Vậy nên treo ở đâu bây giờ?”
Bức tranh này có chút lớn, hơn nữa khi lồng khung kính vào còn lớn hơn nữa, mà trong phòng Tại Tại đã treo không ít tranh, nên không chứa nổi bức tranh này nữa, mà phòng những người khác cũng không được, thư phòng thì cũng giống vậy không còn vị trí.
Cho nên hiện tại đang lâm vào một khốn cảnh.
“Treo ở phòng khách đi, như vậy ai tới đều có thể thưởng thức được, hơn nữa bức tranh này, lại thích hợp treo ở phòng khách.” Bà cụ Ninh đề nghị
“Được ạ.” Tại Tại không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu đáp ứng.
Chỉ có Ninh Hiên ở yên lặng phun tào: “Mười vạn vậy mà cứ treo đĩnh đạc ở trong phòng khách, tâm của mấy người đúng là lớn thật, cũng không sợ bị trộm.”
Rốt cuộc, khi anh nhìn thấy em gái chật vật cầm tranh để treo trên tường , Ninh Hiên vẫn là tự giác sắn tay áo lên đi giúp.
Sợ tranh bị rơi xuống, bọn họ dùng búa và đinh để gia cố định bốn góc khung.
“Xong rồi!”
Bận rộn một hồi, Tại Tại vỗ vỗ tay, nhìn trên bức tranh trên tường, vừa lòng gật đầu, khoe khoang nói: “Xinh đẹp!”
Lần này không có ai phản bác cô, bởi vì bức tranh đó xứng với câu nói kia, thậm chí còn có chút không kịp.
Treo xong tranh, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, bà cụ Ninh đang định chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm, lại bị Tại Tại và Ninh Hiên liên thủ ngăn lại.
“Bà nội, hôm nay bà nghỉ ngơi, để chúng cháu nấu cơm.”
Bà nội đã lớn tuổi, hiện tại tính lên đã là hơn 70 tuổi gần 80, ba ba và mẹ đã ngầm nói với mấy anh em bọn họ đừng để bà nội quá mệt nhọc.
Cho nên này hai anh em quyết định về sau cứ khi nào bọn họ ở nhà, thì bọn họ sẽ nấu cơm không để bà nội nấu.
Dù sao cũng không phải là không biết làm, chỉ là không ngon bằng của bà nội mà thôi, cũng không bị ngộ độc thực phẩm.
“A, vậy thì hôm nay bà nội phải nếm thử tay nghề của hai cháu rồi.”
Không biết tâm tư của bọn họ, chỉ là thấy cháu trai cháu gái muốn thể hiện hiếu tâm, bà cụ Ninh cũng không cự tuyệt, cười vui vẻ mà chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tại Tại và Ninh Hiên liếc nhau.
Hai anh em trăm miệng một lời hỏi đối phương: “Làm gì giờ?”
“Không biết.” Lại là trăm miệng một lời mà trả lời.
“Thôi, chúng ta đi nhìn xem trong nhà có gì đi?” Tại Tại vừa nói vừa đi mở tủ lạnh.
Ninh Hiên cũng thò qua tới xem, vừa nhìn vừa nhắc mãi: “Có thể làm cà chua xào trứng, thêm món ớt xào thịt, lại thêm một món canh, thế xong!”
“Chỉ có ba món đó?” Tại Tại cảm thấy quá đơn giản.
“Buổi tối chỉ có bốn người, không cần thiết làm quá nhiều.” Ninh Hiên chủ yếu là muốn bớt việc.
“Hay là hấp thêm con cá nhé.”
“Tùy em.”
Cuối cùng này bữa cơm này cũng được hai anh em tạo cho ra dáng ra hình, nhận được lời khích lệ của bà cụ Ninh và Cố Hành hai vị trưởng bối.
Khen đến mức hai anh em lâng lâng, toàn bộ hành trình ăn cơm nụ cười trên mặt cũng không kéo xuống được.
Sau khi ăn xong, hai người chơi kéo búa bao.
Ninh Hiên tiếc nuối khi bị thua, chỉ có thể nhanh nhẹn ăn xong cơm rồi đi rửa chén, mà Tại Tại thì lấy lý đo đi tưới hoa ở trong vườn rồi chuồn mất.
Cô dường như vô tình nhìn thấy bóng xe lướt qua phía bên kia, nên đoán rằng có thể Cố Diệp Chu đã trở lại.
Nhịn không được muốn đi tìm anh.
Có lẽ là sự ăn ý giữa đôi tình nhân với nhau.
Tại Tại mới vừa chạy ra khỏi cổng, liền thấy Cố Diệp Chu cầm theo một cái túi rác chuẩn bị đi vứt.
Trời đã đen, Cố Diệp Chu nhất thời không chú ý tới đối diện có một Tại Tại đang lăm le chạy lại.
Anh vừa mới vất cái túi rác kia vào trong thùng rác, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cơn gió thổi qua, ngay sau đó một dáng người nhỏ nhắn nhảy thẳng lên lưng anh dang tay quàng lấy cổ anh, đưa tay nhẹ nhàng bịp mắt anh lại, nói: “Đoán xem tui là ai?”
Thật ra không cần phải đoán, Tại Tại dù có cố ý biến thanh, thì Cố Diệp Chu cũng có thể nhận ra được đó là cô bạn gái nhỏ của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận