Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 498


Một chiếc túi da dê đựng 3000 đồng tiền thưởng, trực tiếp được Tô Hân Nghiên đưa tới trước mặt con gái.
Cô vốn tưởng rằng con sẽ sẽ giống như bình thường, cầm tiền thưởng, chỉ biết mở ra rồi tùy tiện xem , sau đó liền giao cho cô, làm cô giúp con bé tiết kiệm, hoặc là cho vào tài khoản.
Tại Tại đã thành niên, tất nhiên có thể quán lý được tài sản của bản thân, nhưng ngân hàng cách nhà rất xa, cô thì lười đi nhét tiền vào trong đó, cho nên trực tiếp đưa cho mẹ luôn.
Ngày nào đi làm mẹ cũng đi ngang qua đó, cũng coi như là tiện đường.
Kết quả lần này cô cầm tiền, rút một nửa từ bên trong ra, dư lại mới giao cho mẹ: “Mẹ ơi mẹ, giúp con nha~.”
“Được rồi.”
Không biết con gái muốn lấy nhiều tiền như vậy để làm gì, nhưng Tô Hân Nghiên lại là một người mẹ tôn trọng ý kiến của con cái, sẽ không chủ động can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ, mà Tại Tại đã vào đại học, có một tư tưởng độc lập, cũng có thể tự mình quản lý tài sản.
Cho nên dù con gái có lấy đi nhiều tiền như vậy, Tô Hân Nghiên cũng chỉ kinh ngạc, nhưng không nói thêm cái gì.
Dù sao số tiền này cũng là do con gái có bản lĩnh kiếm được.
Đây là tiền của con bé, dù con bé có muốn tiêu hết ngay lập tức thì đó cũng là chuyện của con bé, Tô Hân Nghiên nhiều lắm sẽ dặn dò hai ba câu mà thôi, kêu cô phải biết tiết kiệm, nhưng sẽ không nhúng tay vào.
Vốn dĩ Tại Tại tính cầm nhiều tiền như vậy còn có chút khẩn trương, sợ mẹ sẽ hỏi.
Kết quả chỉ thấy mẹ không nói cái gì đứng dậy đi rồi, tự nhiên cô lại có chút mất mát.
Đột nhiên lắc đầu, vỗ vỗ bản thân cho thanh tỉnh cái đầu.
Tại Tại cảm thấy có thể là do cô choáng váng, cư nhiên sẽ vì chút việc nhỏ này mà cảm thấy mất mát, hiện tại phải làm chuyện này mới là quan trọng nhất.
Cô bò sang một bên giường khác, kéo ngăn kéo ra, bên trong là mấy bao giấy màu đỏ.
Không sai, Tại Tại chuẩn bị bao lì xì lớn cho người nhà.
Những lời trước kia cô nói với anh cả không phải là nói giỡn, cô thật sự lấy tiền thưởng của bản thân ra, chuẩn bị cho cả nhà một đại hồng bao.
Tiền cô đã tính kỹ.
Mỗi một người là 200 đồng,, bảy người tổng cộng phải tốn một ngàn bốn, dư lại một trăm cô để lại cho bản thân mua đồ mình thích.
Hiện tại hai trăm đồng là rất nhiều.
Số tiền đã bằng với ba tháng tiền lương của một công nhân, lần này Tại Tại cũng coi như là danh tác.
Cẩn thận nhét tiền vào mỗi bao lì xong, Tại Tại lại mệt nhọc.
Cô đem tất cả lì xì đều nhét vào trong ngăn kéo, sau đó nằm xuống ngủ.
Ngày mai liền phải khai giảng, mặc kệ bệnh hảo không hảo, nàng đều đến đi trường học đưa tin.
Cũng may, sáng sớm ngày thứ hai, khi tỉnh ngủ, Tại Tại liền cảm thấy thân thể của mình đã tốt lên rất nhiều.
Hồi máu sống lại!
Khôi phục tinh thần cô lại sinh long hoạt hổ nhảy xuống giường, vui vui vẻ vẻ rửa mặt thay quần áo, sau đó xông thẳng xuống lầu.
Lúc đó Ninh Viễn Hàng vừa lúc đi ngang qua cầu thang.
Khi thấy con gái xông thẳng xuống dưới, bước chân theo bản năng dừng lại, hai tay hơi mở ra.
Quả nhiên, tiếp cô gái nhỏ tinh nghịch này vào đầu trong lòng, còn xoay hai vòng, cho bớt lực khi lao xuống.
Tại Tại không nặng, nhưng lực khi cô lao xuống cũng không nhẹ, nếu không phải hàng năm Ninh Viễn Hàng bảo trì rèn luyện, đến bây giờ vẫn còn có tám khối cơ bụng, cơ thể vững chắc mười phần, bằng không thật sự không tiếp nổi cái pháo đạn này.
“Ha ha ha…… Ba ba, con hết bệnh rồi!”
Tại Tại vui vẻ tự như koala mà bám trên người ba ba, còn mở miệng cười một cách thật to.
Ngại con gái quá ồn, Ninh Viễn Hàng buông con gái ra rồi đẩy đi: “Hết bệnh rồi thì đi mà thông báo với bà nội con đó, miễn khiến cho mẹ lo lắng.”
Rõ ràng tìm lấy cớ để đuổi người ta đi.
Tại Tại không phát hiện ra ý đồ của ba ba, nghe vậy ngoan ngoãn đi vào phòng bếp, trước khi đi còn không quên đưa cho ba ba một bao lì xì căng phồng.
“Cho ba ba nè, đây là tiền thưởng mà con đạt được đó, mỗi người đều có.”
Nhéo phần lì xì con gái đưa cho, Ninh Viễn Hàng khó có khi cảm thấy hổ thẹn.
Vừa rồi có phải anh không nên ghét bỏ con gái bảo bối nhà mình không nhỉ?
Đương nhiên, cái ý niệm này cũng chỉ là lóe qua.
Một lần nữa, Ninh Viễn Hàng nên đuổi đi vẫn là đuổi, bởi vì bạn học Ninh Tại Tại thật sự quá ồn.
Hôm nay Cố Hành vừa vặn ở Ninh gia.
Tại Tại cầm một tập bao lì xì đỏ, ở nhà chuyển động một vòng, trên cơ bản đều đã phát gần hết.
Trừ bỏ ba người anh trai không có ở nhà ra, thì những người khác đều thu được này một phần kinh hỉ lớn này.
Trong đó liền Tô Hân Nghiên là người cảm động nhất.
Khi cô nhìn thấy con gái rút tiền ra, bắt đầu còn tưởng rằng con bé giữ lại để tiêu cho bản thân, không nghĩ rằng lại để làm bao lì xì cho cả nhà.
Bất ngờ ngoài dự đoán này càng cảm động hơn.
“Cảm ơn Bé con.”
Cố Hành cũng rất cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận