Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 193


Đem xe cất ở dưới lầu ,cô lôi sáu cây kẹo bông gòn cài trong giỏ xe ra, cầm trên tay rồi dắt con gái lên lầu về nhà. “Mẹ, Tại Tại giúp mẹ cầm nha.”
Tiểu Tại Tại đã ăn xong cây kẹo bông gòn của chính mình, đôi mắt bé thèm thuồng nhìn những cây kẹo bông gòn còn lại.
Cũng không phải bé muốn ăn, chính là hảo tâm muốn giúp đỡ mẹ một chút thôi.
Đáng tiếc đôi mắt nhỏ này của bé lại rất mèo con thấy cá khô đã bán đứng bé, cũng không thể lấy được tín nhiệm của Tô Hân Nghiên.
Cô nâng tay lên, tránh hai bàn tay bé nhỏ mà con gái mình đang chìa ra.
“Không cần, kẹo bông gòn không nặng, mẹ cầm được.”
Muốn ăn vụng?
Không có cửa đâu!
Nhìn thấy sự không tín nhiệm trên mặt mẹ, Tiểu Tại Tại buồn bực.
Bé đi theo mẹ vào nhà mà buồn chả muốn không nói lời nào, lại bị ánh mắt không đồng tình của bà Ninh chào đón: “Các con sao mua nhiều kẹo bông gòn như vậy?”
Nhắc tới điều này, Tiểu Tại Tại rất phấn khích.
Bé vội vàng cướp nói: “Tại Tại muốn mua.”
“Một mình con ăn hết số kẹo này á!” Bà Ninh khiếp sợ nói.
Trẻ con không thể ăn nhiều đường như vậy cùng một lúc.
Bà đang nghĩ cách thuyết phục cháu gái từ bỏ mấy viên kẹo bông gòn này, ít nhất là hôm nay không ăn hết, thì nghe thấy bé lắc đầu nói: "Không phải của một mình Tại Tại đâu, con đã ăn hết rồi, những cái còn lại này là của bà, mẹ, ba ba và anh trai. "
Vừa nghe thấy là mua cho bọn họ, biểu tình của bà Ninh lập tức thay đổi.
Bà nhanh chóng thay đổi biểu tình nghiêm túc, mỉm cười vươn tay xoa đầu cháu gái nhỏ, khen ngợi: “Tại Tại thật ngoan, ra ngoài chơi còn nhớ tới mọi người nữa.”
“Hi hi……”
Được khích lệ Tiểu Tại Tại vui vẻ mà cười rộ lên, gấp không chờ nổi mà giục bà nội thử lễ vật của bé: “Bà nội mau ăn, rất ngọt.”
“Được được, bà nội ăn.”
Bản thân bà Ninh cũng rất thích ăn đường, tự nhiên cũng thích kẹo bông gòn.
Bà cầm lấy một cây từ tay con dâu, bóp một chút, vừa định đưa vào miệng thì bà đã thấy trong đôi mắt to trong veo của cháu gái có chút khao khát.
Dừng một chút, miếng kẹo vốn nên đưa vào trong miệng bà Ninh lại quay xe, vào trong miệng Tiểu Tại Tại.
“Kẹo bông gòn to như vậy, một mình bà nội ăn không hết, hiện tại con ăn với bà nội được không?”
“Dạ!”
Hai mắt Tiểu Tại Tại sáng ngời, a ô một ngụm liền ăn luôn miếng kẹo bông gòn bà nội đưa cho.
Cắn một miếng, bé thấy bà nội bóp thêm một chút muốn đút cho bé, nhưng Tiểu Tại Tại lại ngậm miệng không chịu ăn.
“Bà nội ăn.”
Bé biết bà nội sẵn lòng chia sẻ cây kẹo bông gòn vì tình yêu dành cho bé, không phải là bà không ăn hết được, nên cắn một miếng để nếm thử hương vị là đủ rồi. Bé thực sự không nên ăn thêm nữa.
Như vậy là không tốt.
Lại hỏi thêm hai lần, thấy cháu gái thật sự không cần, lúc này bà Ninh mới ăn phần kẹo bông gòn của mình.
Mà ở thời điểm bà đang ăn kẹo bông gòn, Tiểu Tại Tại chạy về phòng, mở hộp gỗ nhỏ của mình ra, lấy một chiếc phong bì màu đỏ sau đó lấy ra một ít tiền.
Cầm tiền, bé lại chạy đến bên người mẹ, đem tiền đưa ra: “Cho mẹ nè.”
Tô Hân Nghiên đang ở trong phòng bếp thái rau, nghe tiếng cúi đầu, nhìn thấy con gái đang giơ tiền đưa cho cô, không nhịn được nghi hoặc nói: “Con đưa tiền cho mẹ làm gì?”
“Cho mẹ mà.”
Tiểu Tại Tại giống như cảm thấy vấn đề mẹ hỏi rất kỳ quái, bé đương nhiên mà nói: “Kẹo bông gòn của Tại Tại là mẹ mua cho con, cho nên mẹ ra tiền, còn kẹo bông gòn của ba ba, mẹ, bà nội, anh trai là Tại Tại muốn đưa, cho nên Tại Tại ra tiền.”
Logic này không sai chút nào.
Nhưng phát ra từ miệng của một đứa trẻ bảy tuổi thì thật khiến người ta kinh ngạc.
Tô Hân Nghiên càng không biết nên hình dung tâm tình của chính mình giờ phút này như thế nào.
Vui mừng? Kinh ngạc? Cảm động?……
Không, cảm xúc ấy phức tạp hơn tất cả cộng lại.
Nhưng tóm lại, vẫn còn một niềm vui nho nhỏ hơn, giống như cô đã dày công chăm bón cho một cây con nhỏ, rồi một ngày cô đột nhiên phát hiện.
Bé trưởng thành rồi.
Loại cảm giác này, chỉ có người làm cha làm mẹ mới có thể biết được.
Cuối cùng Tô Hân Nghiên vẫn nhận 5 mao con gái đưa cho, hơn nữa dựa theo giá cả sáu cây kẹo bông gòn, trả lại hai mao tiền thối cho bé.
Mua kẹo bông gòn cho cả nhà là tâm ý của Tiểu Tại Tại, cô không thể cướp đoạt tâm ý của bé được, cho nên tiền này cô sẽ nhận lấy.
Nhưng Tô Hân Nghiên lại muốn, bản thân mình phải giữ lại 5 mao này, nếu không cô sẽ rất tiếc khi dùng nó.
Hoàn toàn không biết tâm tư phức tạp của mẹ Tiểu Tại Tại trả xong tiền liền chạy tới phòng khách bồi bà nội xem TV.
Chờ đến buổi tối, ba con Ninh gia tất cả đều tan tầm về nhà, nhìn thấy Tiểu Tại Tại mua quà cho cả nhà, trên mặt mỗi người đều cười tươi như hoa.
Mà Tiểu Tại Tại còn rất kiêu ngạo mà khoe ra.
“Hôm nay con đi tiêm cũng không khóc đó.”
“Em gái đi tiêm?” Động tác Ninh Hiên ăn kẹo bông gòn dừng lại, mạc danh có chút hoảng hốt.
“Đúng vậy.” Đã được tiêm xong rồi Tiểu Tại Tại hiểu rằng trong một khoảng thời gian nữa bé sẽ không bị kéo đi tiêm, cho nên hoàn toàn không có tâm tư sợ hãi của lúc trước: “Tiêm xong chị y tá còn cho em kẹo ăn nữa đó.”
“Nhưng mà, không phải mẹ nói muốn mang em đi công viên chơi sao?”
Biểu tình Ninh Hiên có chút rối rắm.
Vì sao cuối cùng sẽ biến thành đi tiêm?
“Chúng ta đi tiêm xong thì sẽ đi chơi công viên.” Tiểu Tại Tại khó hiểu mà nhìn anh ba vì sao còn thắc mắc vấn đề này, bé theo bản năng mà nhìn chăm chú trên mặt cậu, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ hiện lên một tia đồng tình.
Chú ý tới sự biến hóa biểu tình của con gái, sợ bé không cẩn thận nói ra cái gì không thỏa đáng, Tô Hân Nghiên lập tức ra tiếng.
“Tại Tại, có thể đi lấy cho mẹ dưa hấu còn dư lần trước được không? Mẹ đã cắt xong rồi, có thể trực tiếp ăn.”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại-bị chuyển chủ đề nhảy xuống ghế dựa, chạy chậm đi lấy dưa hấu.
Nhưng Tô Hân Nghiên đã ngắt lời quá muộn.
Ninh Hiên đã ý thức được có gì không đúng, cậu lập tức quay đầu cùng ba ba nói: “Ba, ngày mai con không muốn chơi đâu.”
Nguyên lai ngày hôm qua nghe thấy mẹ muốn dẫn một mình em gái đi ra công viên chơi, cậu còn hâm mộ, sau lại được ba ba hứa sau đó cũng sẽ dẫn một mình cậu đi chơi công viên, lòng cậu còn tràn đầy nhạc vui đó.
Kết quả phát hiện đây là cái hố gạt người, cậu vội vàng muốn chạy.
Đáng tiếc, hiện tại mới muốn chạy, đã muộn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận